Sự lãng mạn của...
Đông Giai
2024-08-19 09:38:19
Mạnh Trì cầm lấy chìa khóa mới, do dự trong chốc lát, cô đi tới phòng ngủ, khẽ hỏi:
“Trong ngăn tủ hình như có thêm chiếc chìa khóa mới.”
Khi Mạnh Trì nhìn thấy chiếc chìa khóa mới, cô có một xúc động muốn chiếm nó làm của riêng. Điều này không chỉ đồng nghĩa với việc cô tiến vào một căn phòng mà còn là tiến vào thế giới của Thẩm Khinh Nhược, cô kiềm chế chốc lát, phát hiện mình rất khó từ chối sự hấp dẫn này.
Thẩm Khinh Nhược có chút tỉnh táo nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mắt lim dim:
“Làm thêm một cái, em lấy đi.”
Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, ý của Thẩm Khinh Nhược là cho cô? Cô muốn hỏi vậy không cần trả lại, phải không? Nhưng cảm giác hỏi như vậy quá trực tiếp, lại rất sợ Thẩm Khinh Nhược sẽ nói là 'Phải trả lại'.
Cô muốn lấy đi luôn, lại không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược đang tỉnh táo liền nói:
“Em lấy đi nha.”
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Khinh Nhược dường như đang ngủ. Vừa rồi là Thẩm Khinh Nhược nói trong mơ hồ, xác suất được tính không cao lắm.
Mạnh Trì thất vọng trong lòng, lại nghe tiếng lầm bầm từ trên giường truyền đến:
“Mau đi mua điểm tâm, tôi đói bụng.”
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Đứa nhỏ nhiều chuyện quá làm gì, phải biết tâm tư người trưởng thành dù trong lòng biết rõ nhưng cũng đừng nói ra chứ. Vẫn muốn cô nói: Đúng rồi, cái chìa khóa này cho em, giữ cho kỹ, đừng làm mất.
Ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, ngược lại phòng khách có chút ánh sáng, Mạnh Trì đứng ở nơi giao thoa của ánh sáng, khóe miệng chậm rãi giương lên cho nên ngay cả ánh sáng mập mờ cũng không che giấu được nụ cười của Mạnh Trì.
Vì Thẩm Khinh Nhược đang giấu mình trong gối không nhìn thấy.
Nếu nhìn thấy có lẽ bây giờ lỗ tai còn đỏ hơn Mạnh Trì.
Nhưng cũng không để Mạnh Trì nhìn ra được cô xấu hổ, nhất định sẽ che giấu bằng một câu hờn dỗi: Cười cái gì? Có gì đáng để cười?
Bình thường lúc Mạnh Trì ra ngoài mua điểm tâm đều rất ít khi kéo khóa kéo, bởi vì bên trong còn một cánh cửa khóa thông minh, hơn nữa cô cũng nhanh chóng trở về.
Hôm nay để chứng minh mình có chìa khóa mới, lúc ra cửa, Mạnh Trì đặc biệt khóa cửa kéo lại.
Mua điểm tâm xong đi lên lầu, lúc đến cửa, đúng lúc hàng xóm vứt rác xong đi lên. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, động tác Mạnh Trì lấy chìa khóa rất khoa trương, căn bản là muốn để mọi người thấy, cô có chìa khóa mới.
Hàng xóm ngáp một cái, dường như nhìn ra chút tâm tư của Mạnh Trì nhưng cảm thấy Mạnh Trì vẫn đứng ở cửa, cũng lên tiếng chào hỏi sau đó lách người vào nhà.
Mạnh Trì chờ hàng xóm đi rồi, lại mở cửa khóa kéo, một lần nữa kéo lại, cẩn thận mở khóa.
Tới lui ba lần.
Giống như đứa trẻ con nhận được món đồ chơi yêu thích.
Rõ ràng nghĩ dùng hai lần thử chìa khóa là được nhưng giả vờ dùng lý trí suy nghĩ: Thử nữa xem.
Lúc Mạnh Trì mang theo điểm tâm vào nhà, Thẩm Khinh Nhược lười biếng đã từ trong phòng ngủ đi ra.
Nghĩ đến việc Thẩm Khinh Nhược nghe thấy động tĩnh ở cửa do mình làm ra, lỗ tai Mạnh Trì bất giác nóng lên.
Nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược không nói gì, thấy cô mang theo điểm tâm thì đôi mắt lim dim trợn tròn lên:
“Em mua nhiều vậy làm gì?”
Mạnh Trì sững sờ mất nửa giây, nhìn túi trên tay trái tay phải của mình, lúc này mới phát hiện mình mua kha khá.
Đủ các loại bánh bao, bánh nướng, còn có sữa đậu nành, đồ ăn đồ uống đậu nành vân vân.
Thẩm Khinh Nhược:
“Sáng sớm em mua nhiều đồ có đường như vậy làm gì?”
Mạnh Trì:
“...”
Mạnh Trì cảm thấy hình như mình đã mất đi ký ức lúc mua điểm tâm, lúc chọn điểm tâm chỉ nghe thấy chủ tiệm bán cảm thán: Nhà chắc năm người ăn nhỉ?
Toàn bộ quá trình cứ như đi trên mây, cô chỉ có ký ức lúc mở cửa.
Nhưng Mạnh Trì là người thế nào? Dùng lời của Khương Tư Điềm để nói chính là người dù núi Thái Sơn đổ xuống phía trước cũng không biến sắc.
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
“Để ăn trưa luôn.”
Cô đặt điểm tâm lên bàn, túi lớn túi nhỏ đều chất thành một đống trên bàn, nhìn thật sự hơi nhiều nhưng cô vẫn không ngại gì nói thêm:
“Cũng có thể để ăn tối.”
Mạnh Trì ăn qua loa một chút rồi đứng lên sắp xếp ba lô lên đi làm.
Thẩm Khinh Nhược nhét đầy đồ ăn trong miệng, vội hỏi:
“Em đi đâu đó?”
“Em đi làm.” Mạnh Trì lại thầm nghĩ: Lẽ nào Thẩm Khinh Nhược muốn cô ở lại ăn sáng với chị ấy?
Cô cầm ba lô đi đến, vừa định ngồi xuống Thẩm Khinh Nhược đã nhanh tay lẹ mắt lấy một ít bánh bao mặn bánh bao chay bỏ vào trong ba lô cho cô:
“Em thì hay rồi, ở ngoài ăn ngon uống đủ, để tôi gặm bánh bao chay cả ngày, mau lên, lấy thêm đi. Buổi trưa em cũng phải ăn cái này.”
Mạnh Trì: “...”
Sự lãng mạn vơi đi một nửa.
Nhưng cô nghĩ cái này có được xem là Thẩm Khinh Nhược chuẩn bị bữa trưa cho mình không? Tuy đều là cô mua nhưng là Thẩm Khinh Nhược bỏ ba lô cho mình!
...
Mạnh Trì đến tập đoàn làm việc, làm suốt đến trưa. Phó giám đốc Lâm hỏi cô có cần đặt cơm không, cô nói mình có mang theo.
Phó giám đốc Lâm vừa đặt cơm vừa nhìn Mạnh Trì, muốn nhìn xem thử bữa cơm của người giàu.
Nhưng chỉ thấy Mạnh Trì mở ba lô của mình lấy ra hai cái túi... bánh bao nhân và bánh bao chay nhỏ.
Phó giám đốc Lâm:?
Lát nữa gặp giám đốc Mạnh lớn, dù đối mặt với gương mặt như núi băng của ông ấy cô cũng phải liều chết để hỏi: Tập đoàn của chúng ta sắp phá sản phải không?
Trong phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Mạnh Trì có tủ quần áo, bên trong có rất nhiều quần áo đi làm. Sáng nay cô đến công ty mới thay bộ quần áo trên người bằng một bộ âu phục.
Lúc này cô đang một bộ âu phục cầu kỳ đẹp đẽ, thản nhiên cầm bánh bao và bánh bao chay nhỏ đặt vào lò vi ba hâm nóng. Sau đó, thản nhiên quay trở lại, chậm rãi ăn, nhìn thấy phó giám đốc Lâm nhìn mình, cô suy tư chốc lát, nói:
“Bữa trưa là do bạn em chuẩn bị.”
Phó giám đốc Lâm:?
Người bạn ra sao?
Nhưng nhìn thấy sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Mạnh Trì, cô thầm nghĩ: Bạn? Hay người yêu?
Mạnh Trì hỏi cô ăn không, cô nói không ăn. Lại thầm nghĩ: Người yêu người ta chuẩn bị, cô mắc gì góp vui.
Nhưng, giám đốc Mạnh nhỏ cãi nhau với người yêu sao? Nếu không thì sao chuẩn bị bữa trưa tình yêu lại chuẩn bị bánh bao chay... làm vậy để tạo điểm nhấn!?
Lẽ nào... đây là sự lãng mạn của người trẻ?
Tan làm về đến nhà, Mạnh Trì kết thúc công việc liền đeo tai nghe, lựa chọn những bài hát bình thường Thẩm Khinh Nhược sẽ nghe rồi bắt đầu hoàn thành nốt lời thoại chương hai rr. Cô nghĩ về cảnh tượng tối hôm qua, bút vẽ trong tay bất giác chuyển động, vẽ ra một bức ký họa.
Đêm khuya không mở đèn, rr làm ổ trên sofa, nhìn rất cô đơn, dường như thường xuyên ngồi ở nơi đó.
...
Lại mấy ngày trôi qua, hiếm khi người nhà của Mạnh Trì có thời gian, ba người sum họp trong bữa cơm chiều.
Đồ ăn trên bàn được làm rất cầu kỳ, mùi vị cũng tuyệt.
Mạnh Trì ăn không nhiều, chỉ vài miếng đã cảm thấy no nhưng hiếm khi được ngồi ăn cùng bà nội và ba nên cô không muốn rời đi quá nhanh, cô muốn ở cùng người nhà nhiều hơn một chút.
Bà cụ Diêu sau khi ăn canh liền dùng khăn lau miệng, gương mặt sắc sảo hiếm khi có chút ôn hòa, nói với Mạnh Trì:
“Gần đây trong công việc con có gặp phải vấn đề khó khăn nào không?”
Mạnh Trì đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời:
“Dạ không có, cấp quản lý thấy con nhỏ tuổi đều khá nhân nhượng. Trong công việc cũng không gặp trở ngại quá lớn, hơn nữa phó giám đốc Lâm cũng rất giúp đỡ con.”
Bà cụ Diêu:
“Mấy con cáo già đều không thành thật, chắc thấy con nhỏ tuổi nên gây khó dễ cho con. Chuyện của con, bà cũng nghe trợ lý Cao nói, rất nhiều việc con đều xử lý tốt, bà rất hài lòng. Phó giám đốc Lâm cũng khen ngợi con rất nhiều.”
Bà ngừng lại giây lát sau đó nói tiếp:
“Thành tích chuyên ngành kinh tế học kỳ này của con ra sao?”
Bà dường như đã quên Mạnh Trì còn một chuyên ngành khác là mỹ thuật, từ đầu đến cuối đều chỉ hỏi về chuyên ngành kinh tế.
Mạnh Trì:
“Dạ tàm tạm.”
Bà cụ Diêu biết khi cháu gái thi tốt cũng chỉ nói tàm tạm nên nghe vậy bà liền hài lòng mỉm cười.
Bữa ăn cũng dần kết thúc, bà cụ Diêu mới nhớ ra chuyện cá nhân liên quan đến Mạnh Trì liền hỏi:
“Con với thằng nhỏ nhà họ Tống phát triển thế nào?”
Người nhà hầu như đều biết chuyện của cô và Tống Viễn Triết, khi còn yêu đương với hắn cô vẫn báo qua với họ.
“Tụi con chia tay rồi.” Mạnh Trì trả lời có lệ.
Vấn đề này không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô, thậm chí cô đã quên nói với người nhà cô và Tống Viễn Triết đã chia tay.
Bà cụ Diêu:
“Sao hai đứa chia tay?”
Mạnh Trì:
“Hắn một chân đạp hai thuyền.”
Trên bàn ăn phút chốc yên tĩnh.
Lúc này người nhà của Mạnh Trì mới ý thức được bình thường họ đã lãng quên Mạnh Trì. Tuy rằng tình yêu thời sinh viên sẽ không dễ đi đến cuối cùng nhưng đối với chuyện lần này họ hoàn toàn không biết gì cả.
Ba Mạnh nhíu mày, nói:
“Con với thằng nhóc đó chia có phải vì hiểu lầm gì không? Ba nghe ba nó nói nó rất thích con, nói nó vì tương lai hai đứa mà lên kế hoạch, sớm đến công ty làm việc, mấy hôm trước ba gặp nó, nó cũng không quá khác trước, trưởng thành hơn cũng rất lễ phép.”
Khoảng thời gian trước, Tống Viễn Triết tới tìm Mạnh Trì, nói hắn sai rồi, quá ngây thơ, yêu người khác chỉ là muốn thử xem trong lòng cô có hắn không, hắn muốn nối lại tình xưa với cô.
Cô cảm thấy thấy kỳ lạ, dứt khoát từ chối.
Cô xâu chuỗi lại cảm tình của mình đối với Thẩm Khinh Nhược trong khoảng thời gian này, cảm thấy có một câu Tống Viễn Triết nói rất đúng: Em chưa từng chú ý đến anh.
Mạnh Trì nghe ba mình nói, cô cũng không bài xích hắn, chỉ nhíu mày, dùng cách trao đổi lạnh lùng cứng rắn tương tự người nhà, ngắn gọn trả lời:
“Không có hiểu lầm.”
Dùng cách này để cho thấy chuyện của mình với Tống Viễn Triết không có bất kỳ tranh luận nào.
Ba Mạnh còn định nói thêm nhưng nghe thấy tiếng mẹ mình đặt đũa xuống khe khẽ, sắc mặt cũng lộ ra vẻ không hài lòng, nói:
“Bỉnh Văn, được rồi, đừng nói thêm nữa. Chia tay thì chia tay. Mẹ cũng không quá thích người nhà họ Tống, chẳng có mấy người được việc, Mạnh Trì thích thì còn tạm bỏ qua, bây giờ Mạnh Trì không thích thì không có gì để nói nữa. Chưa kết hôn đã vượt quá giới hạn, nếu kết hôn rồi chẳng biết sẽ ầm ĩ ra sao.”
Ở nhà từ trước tới nay bà cụ nói một không nói hai, mặc dù Mạnh Bỉnh Vân rất muốn phản bác: Người trẻ tâm tính không ổn định, dễ xao động, sau này sẽ không như vậy!-nhưng lời này hắn không nói ra.
Mạnh Trì thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe đến hai chữ kết hôn trong lời của bà, trong lòng chợt căng thẳng, cô nhỏ giọng thì thầm:
“Con không muốn kết hôn.”
Bà Diêu cho rằng Mạnh Trì tính tình trẻ con nên không bận lòng, cười dỗ dành:
“Con còn nhỏ, ưu tiên học tập và làm việc, không nói đến chuyện này.”
Ý của bà là tạm thời không bàn về chuyện này nhưng Mạnh Trì vẫn lo lắng về chuyện kết hôn, bởi ba mẹ Mạnh Trì là gia tộc kết thông gia, khá may mắn là ba mẹ cô sau khi kết hôn thì yêu thương lẫn nhau.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Trì chạy theo tiếng gọi của tình yêu, không quan tâm chuyện khác, trong đầu không có khoảng trống để quan tâm đến chuyện khác, bây giờ bị người nhà nhắc đến, cô mới nghĩ đến mọi người trong nhà có đồng ý chuyện giữa cô và Thẩm Khinh Nhược không.
Trong lòng Mạnh Trì cảm thấy chán nản nhưng nhanh chóng được xoa dịu, người nhà có đồng ý hay không tạm thời khoan nói đến, bây giờ Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa từng nói sẽ ở bên cô.
Cân nhắc đầu tiên của cô nên là làm cho Thẩm Khinh Nhược chấp nhận mình, đúng không?
Về phần người nhà, cô sẽ nghĩ cách, bây giờ ở cùng người nhà cũng tốt, ít nhất có thể lo trước tính sau.
Cho dù Thẩm Khinh Nhược sẽ từ chối mình, mình cũng không có cách nào bước vào một cuộc hôn nhân, không có cách nào sống chung thân thiết với người khác.
Nghỉ hè chớp mắt liền qua đi, Mạnh Trì suýt chút nữa vượt qua. Phần thi đầu tiên là đậu xe bên đường trên vạch liền, rớt ngay và luôn; phần thi thứ hai cán lên vạch tiêu chuẩn.
Thi xong không lâu, Mạnh Trì mời Khương Tư Điềm đi ăn cơm, Khương Tư Điềm cực kỳ hoảng sợ hỏi: Cậu luyện lái xe cả mùa hè, làn da lại không bị đen, có thiên lý không hả?
Bởi vì luôn không có thời gian, Mạnh Trì chỉ luyện một lần khóa ba định kỳ nghỉ đông năm sau học tiếp.
Sắp đi học lại, các bạn cùng phòng của Mạnh Trì đã bắt đầu sôi nổi bên trong diễn đàn, còn nhắc đến cô giáo trẻ tuổi khoa tin học.
Lão tam:
“Hu hu hu, thật sự không muốn rời khỏi nhà, mình có thể dời quê nhà đến Bắc Thành không? Hay đem nồi lẩu đến cũng được, lẩu Bắc Thành thật sự quá vi diệu, nhưng mình lại muốn gặp cô Thẩm, nghĩ tới đây mình ưng đại học Bắc Nguyên.”
Tiểu nhị:
“Cậu không nói mình quên mất, khai giảng chúng ta đi nghe tọa đàm lần nữa nha? Lão tam, cậu có ảnh chụp của cô Thẩm không?”
Lão tam:
“Cô không cho chụp nhưng mình có bản bút tích của cô đây. (hình ảnh)”
Trước đó lão tam cũng đã nói bản thân tìm được chữ của cô giáo, Mạnh Trì cũng mở hình ra xem, tùy tiện nhìn, trên hình viết bốn chữ 'Học tập cho giỏi'.
Mạnh Trì cảm thấy khá quen mắt.
- -----Hết chương 81------
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
“Trong ngăn tủ hình như có thêm chiếc chìa khóa mới.”
Khi Mạnh Trì nhìn thấy chiếc chìa khóa mới, cô có một xúc động muốn chiếm nó làm của riêng. Điều này không chỉ đồng nghĩa với việc cô tiến vào một căn phòng mà còn là tiến vào thế giới của Thẩm Khinh Nhược, cô kiềm chế chốc lát, phát hiện mình rất khó từ chối sự hấp dẫn này.
Thẩm Khinh Nhược có chút tỉnh táo nhưng vẫn chưa tỉnh hoàn toàn, mắt lim dim:
“Làm thêm một cái, em lấy đi.”
Trái tim Mạnh Trì đập nhanh hơn, ý của Thẩm Khinh Nhược là cho cô? Cô muốn hỏi vậy không cần trả lại, phải không? Nhưng cảm giác hỏi như vậy quá trực tiếp, lại rất sợ Thẩm Khinh Nhược sẽ nói là 'Phải trả lại'.
Cô muốn lấy đi luôn, lại không chắc chắn Thẩm Khinh Nhược đang tỉnh táo liền nói:
“Em lấy đi nha.”
Trong phòng yên tĩnh, Thẩm Khinh Nhược dường như đang ngủ. Vừa rồi là Thẩm Khinh Nhược nói trong mơ hồ, xác suất được tính không cao lắm.
Mạnh Trì thất vọng trong lòng, lại nghe tiếng lầm bầm từ trên giường truyền đến:
“Mau đi mua điểm tâm, tôi đói bụng.”
Thẩm Khinh Nhược thầm nghĩ: Đứa nhỏ nhiều chuyện quá làm gì, phải biết tâm tư người trưởng thành dù trong lòng biết rõ nhưng cũng đừng nói ra chứ. Vẫn muốn cô nói: Đúng rồi, cái chìa khóa này cho em, giữ cho kỹ, đừng làm mất.
Ánh sáng trong phòng không quá rõ ràng, ngược lại phòng khách có chút ánh sáng, Mạnh Trì đứng ở nơi giao thoa của ánh sáng, khóe miệng chậm rãi giương lên cho nên ngay cả ánh sáng mập mờ cũng không che giấu được nụ cười của Mạnh Trì.
Vì Thẩm Khinh Nhược đang giấu mình trong gối không nhìn thấy.
Nếu nhìn thấy có lẽ bây giờ lỗ tai còn đỏ hơn Mạnh Trì.
Nhưng cũng không để Mạnh Trì nhìn ra được cô xấu hổ, nhất định sẽ che giấu bằng một câu hờn dỗi: Cười cái gì? Có gì đáng để cười?
Bình thường lúc Mạnh Trì ra ngoài mua điểm tâm đều rất ít khi kéo khóa kéo, bởi vì bên trong còn một cánh cửa khóa thông minh, hơn nữa cô cũng nhanh chóng trở về.
Hôm nay để chứng minh mình có chìa khóa mới, lúc ra cửa, Mạnh Trì đặc biệt khóa cửa kéo lại.
Mua điểm tâm xong đi lên lầu, lúc đến cửa, đúng lúc hàng xóm vứt rác xong đi lên. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, động tác Mạnh Trì lấy chìa khóa rất khoa trương, căn bản là muốn để mọi người thấy, cô có chìa khóa mới.
Hàng xóm ngáp một cái, dường như nhìn ra chút tâm tư của Mạnh Trì nhưng cảm thấy Mạnh Trì vẫn đứng ở cửa, cũng lên tiếng chào hỏi sau đó lách người vào nhà.
Mạnh Trì chờ hàng xóm đi rồi, lại mở cửa khóa kéo, một lần nữa kéo lại, cẩn thận mở khóa.
Tới lui ba lần.
Giống như đứa trẻ con nhận được món đồ chơi yêu thích.
Rõ ràng nghĩ dùng hai lần thử chìa khóa là được nhưng giả vờ dùng lý trí suy nghĩ: Thử nữa xem.
Lúc Mạnh Trì mang theo điểm tâm vào nhà, Thẩm Khinh Nhược lười biếng đã từ trong phòng ngủ đi ra.
Nghĩ đến việc Thẩm Khinh Nhược nghe thấy động tĩnh ở cửa do mình làm ra, lỗ tai Mạnh Trì bất giác nóng lên.
Nhưng thấy Thẩm Khinh Nhược không nói gì, thấy cô mang theo điểm tâm thì đôi mắt lim dim trợn tròn lên:
“Em mua nhiều vậy làm gì?”
Mạnh Trì sững sờ mất nửa giây, nhìn túi trên tay trái tay phải của mình, lúc này mới phát hiện mình mua kha khá.
Đủ các loại bánh bao, bánh nướng, còn có sữa đậu nành, đồ ăn đồ uống đậu nành vân vân.
Thẩm Khinh Nhược:
“Sáng sớm em mua nhiều đồ có đường như vậy làm gì?”
Mạnh Trì:
“...”
Mạnh Trì cảm thấy hình như mình đã mất đi ký ức lúc mua điểm tâm, lúc chọn điểm tâm chỉ nghe thấy chủ tiệm bán cảm thán: Nhà chắc năm người ăn nhỉ?
Toàn bộ quá trình cứ như đi trên mây, cô chỉ có ký ức lúc mở cửa.
Nhưng Mạnh Trì là người thế nào? Dùng lời của Khương Tư Điềm để nói chính là người dù núi Thái Sơn đổ xuống phía trước cũng không biến sắc.
Mạnh Trì bình tĩnh nói:
“Để ăn trưa luôn.”
Cô đặt điểm tâm lên bàn, túi lớn túi nhỏ đều chất thành một đống trên bàn, nhìn thật sự hơi nhiều nhưng cô vẫn không ngại gì nói thêm:
“Cũng có thể để ăn tối.”
Mạnh Trì ăn qua loa một chút rồi đứng lên sắp xếp ba lô lên đi làm.
Thẩm Khinh Nhược nhét đầy đồ ăn trong miệng, vội hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Em đi đâu đó?”
“Em đi làm.” Mạnh Trì lại thầm nghĩ: Lẽ nào Thẩm Khinh Nhược muốn cô ở lại ăn sáng với chị ấy?
Cô cầm ba lô đi đến, vừa định ngồi xuống Thẩm Khinh Nhược đã nhanh tay lẹ mắt lấy một ít bánh bao mặn bánh bao chay bỏ vào trong ba lô cho cô:
“Em thì hay rồi, ở ngoài ăn ngon uống đủ, để tôi gặm bánh bao chay cả ngày, mau lên, lấy thêm đi. Buổi trưa em cũng phải ăn cái này.”
Mạnh Trì: “...”
Sự lãng mạn vơi đi một nửa.
Nhưng cô nghĩ cái này có được xem là Thẩm Khinh Nhược chuẩn bị bữa trưa cho mình không? Tuy đều là cô mua nhưng là Thẩm Khinh Nhược bỏ ba lô cho mình!
...
Mạnh Trì đến tập đoàn làm việc, làm suốt đến trưa. Phó giám đốc Lâm hỏi cô có cần đặt cơm không, cô nói mình có mang theo.
Phó giám đốc Lâm vừa đặt cơm vừa nhìn Mạnh Trì, muốn nhìn xem thử bữa cơm của người giàu.
Nhưng chỉ thấy Mạnh Trì mở ba lô của mình lấy ra hai cái túi... bánh bao nhân và bánh bao chay nhỏ.
Phó giám đốc Lâm:?
Lát nữa gặp giám đốc Mạnh lớn, dù đối mặt với gương mặt như núi băng của ông ấy cô cũng phải liều chết để hỏi: Tập đoàn của chúng ta sắp phá sản phải không?
Trong phòng nghỉ ngơi trong văn phòng của Mạnh Trì có tủ quần áo, bên trong có rất nhiều quần áo đi làm. Sáng nay cô đến công ty mới thay bộ quần áo trên người bằng một bộ âu phục.
Lúc này cô đang một bộ âu phục cầu kỳ đẹp đẽ, thản nhiên cầm bánh bao và bánh bao chay nhỏ đặt vào lò vi ba hâm nóng. Sau đó, thản nhiên quay trở lại, chậm rãi ăn, nhìn thấy phó giám đốc Lâm nhìn mình, cô suy tư chốc lát, nói:
“Bữa trưa là do bạn em chuẩn bị.”
Phó giám đốc Lâm:?
Người bạn ra sao?
Nhưng nhìn thấy sự ngượng ngùng trong ánh mắt của Mạnh Trì, cô thầm nghĩ: Bạn? Hay người yêu?
Mạnh Trì hỏi cô ăn không, cô nói không ăn. Lại thầm nghĩ: Người yêu người ta chuẩn bị, cô mắc gì góp vui.
Nhưng, giám đốc Mạnh nhỏ cãi nhau với người yêu sao? Nếu không thì sao chuẩn bị bữa trưa tình yêu lại chuẩn bị bánh bao chay... làm vậy để tạo điểm nhấn!?
Lẽ nào... đây là sự lãng mạn của người trẻ?
Tan làm về đến nhà, Mạnh Trì kết thúc công việc liền đeo tai nghe, lựa chọn những bài hát bình thường Thẩm Khinh Nhược sẽ nghe rồi bắt đầu hoàn thành nốt lời thoại chương hai rr. Cô nghĩ về cảnh tượng tối hôm qua, bút vẽ trong tay bất giác chuyển động, vẽ ra một bức ký họa.
Đêm khuya không mở đèn, rr làm ổ trên sofa, nhìn rất cô đơn, dường như thường xuyên ngồi ở nơi đó.
...
Lại mấy ngày trôi qua, hiếm khi người nhà của Mạnh Trì có thời gian, ba người sum họp trong bữa cơm chiều.
Đồ ăn trên bàn được làm rất cầu kỳ, mùi vị cũng tuyệt.
Mạnh Trì ăn không nhiều, chỉ vài miếng đã cảm thấy no nhưng hiếm khi được ngồi ăn cùng bà nội và ba nên cô không muốn rời đi quá nhanh, cô muốn ở cùng người nhà nhiều hơn một chút.
Bà cụ Diêu sau khi ăn canh liền dùng khăn lau miệng, gương mặt sắc sảo hiếm khi có chút ôn hòa, nói với Mạnh Trì:
“Gần đây trong công việc con có gặp phải vấn đề khó khăn nào không?”
Mạnh Trì đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời:
“Dạ không có, cấp quản lý thấy con nhỏ tuổi đều khá nhân nhượng. Trong công việc cũng không gặp trở ngại quá lớn, hơn nữa phó giám đốc Lâm cũng rất giúp đỡ con.”
Bà cụ Diêu:
“Mấy con cáo già đều không thành thật, chắc thấy con nhỏ tuổi nên gây khó dễ cho con. Chuyện của con, bà cũng nghe trợ lý Cao nói, rất nhiều việc con đều xử lý tốt, bà rất hài lòng. Phó giám đốc Lâm cũng khen ngợi con rất nhiều.”
Bà ngừng lại giây lát sau đó nói tiếp:
“Thành tích chuyên ngành kinh tế học kỳ này của con ra sao?”
Bà dường như đã quên Mạnh Trì còn một chuyên ngành khác là mỹ thuật, từ đầu đến cuối đều chỉ hỏi về chuyên ngành kinh tế.
Mạnh Trì:
“Dạ tàm tạm.”
Bà cụ Diêu biết khi cháu gái thi tốt cũng chỉ nói tàm tạm nên nghe vậy bà liền hài lòng mỉm cười.
Bữa ăn cũng dần kết thúc, bà cụ Diêu mới nhớ ra chuyện cá nhân liên quan đến Mạnh Trì liền hỏi:
“Con với thằng nhỏ nhà họ Tống phát triển thế nào?”
Người nhà hầu như đều biết chuyện của cô và Tống Viễn Triết, khi còn yêu đương với hắn cô vẫn báo qua với họ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tụi con chia tay rồi.” Mạnh Trì trả lời có lệ.
Vấn đề này không nhấc lên bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô, thậm chí cô đã quên nói với người nhà cô và Tống Viễn Triết đã chia tay.
Bà cụ Diêu:
“Sao hai đứa chia tay?”
Mạnh Trì:
“Hắn một chân đạp hai thuyền.”
Trên bàn ăn phút chốc yên tĩnh.
Lúc này người nhà của Mạnh Trì mới ý thức được bình thường họ đã lãng quên Mạnh Trì. Tuy rằng tình yêu thời sinh viên sẽ không dễ đi đến cuối cùng nhưng đối với chuyện lần này họ hoàn toàn không biết gì cả.
Ba Mạnh nhíu mày, nói:
“Con với thằng nhóc đó chia có phải vì hiểu lầm gì không? Ba nghe ba nó nói nó rất thích con, nói nó vì tương lai hai đứa mà lên kế hoạch, sớm đến công ty làm việc, mấy hôm trước ba gặp nó, nó cũng không quá khác trước, trưởng thành hơn cũng rất lễ phép.”
Khoảng thời gian trước, Tống Viễn Triết tới tìm Mạnh Trì, nói hắn sai rồi, quá ngây thơ, yêu người khác chỉ là muốn thử xem trong lòng cô có hắn không, hắn muốn nối lại tình xưa với cô.
Cô cảm thấy thấy kỳ lạ, dứt khoát từ chối.
Cô xâu chuỗi lại cảm tình của mình đối với Thẩm Khinh Nhược trong khoảng thời gian này, cảm thấy có một câu Tống Viễn Triết nói rất đúng: Em chưa từng chú ý đến anh.
Mạnh Trì nghe ba mình nói, cô cũng không bài xích hắn, chỉ nhíu mày, dùng cách trao đổi lạnh lùng cứng rắn tương tự người nhà, ngắn gọn trả lời:
“Không có hiểu lầm.”
Dùng cách này để cho thấy chuyện của mình với Tống Viễn Triết không có bất kỳ tranh luận nào.
Ba Mạnh còn định nói thêm nhưng nghe thấy tiếng mẹ mình đặt đũa xuống khe khẽ, sắc mặt cũng lộ ra vẻ không hài lòng, nói:
“Bỉnh Văn, được rồi, đừng nói thêm nữa. Chia tay thì chia tay. Mẹ cũng không quá thích người nhà họ Tống, chẳng có mấy người được việc, Mạnh Trì thích thì còn tạm bỏ qua, bây giờ Mạnh Trì không thích thì không có gì để nói nữa. Chưa kết hôn đã vượt quá giới hạn, nếu kết hôn rồi chẳng biết sẽ ầm ĩ ra sao.”
Ở nhà từ trước tới nay bà cụ nói một không nói hai, mặc dù Mạnh Bỉnh Vân rất muốn phản bác: Người trẻ tâm tính không ổn định, dễ xao động, sau này sẽ không như vậy!-nhưng lời này hắn không nói ra.
Mạnh Trì thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe đến hai chữ kết hôn trong lời của bà, trong lòng chợt căng thẳng, cô nhỏ giọng thì thầm:
“Con không muốn kết hôn.”
Bà Diêu cho rằng Mạnh Trì tính tình trẻ con nên không bận lòng, cười dỗ dành:
“Con còn nhỏ, ưu tiên học tập và làm việc, không nói đến chuyện này.”
Ý của bà là tạm thời không bàn về chuyện này nhưng Mạnh Trì vẫn lo lắng về chuyện kết hôn, bởi ba mẹ Mạnh Trì là gia tộc kết thông gia, khá may mắn là ba mẹ cô sau khi kết hôn thì yêu thương lẫn nhau.
Trong khoảng thời gian này, Mạnh Trì chạy theo tiếng gọi của tình yêu, không quan tâm chuyện khác, trong đầu không có khoảng trống để quan tâm đến chuyện khác, bây giờ bị người nhà nhắc đến, cô mới nghĩ đến mọi người trong nhà có đồng ý chuyện giữa cô và Thẩm Khinh Nhược không.
Trong lòng Mạnh Trì cảm thấy chán nản nhưng nhanh chóng được xoa dịu, người nhà có đồng ý hay không tạm thời khoan nói đến, bây giờ Thẩm Khinh Nhược vẫn chưa từng nói sẽ ở bên cô.
Cân nhắc đầu tiên của cô nên là làm cho Thẩm Khinh Nhược chấp nhận mình, đúng không?
Về phần người nhà, cô sẽ nghĩ cách, bây giờ ở cùng người nhà cũng tốt, ít nhất có thể lo trước tính sau.
Cho dù Thẩm Khinh Nhược sẽ từ chối mình, mình cũng không có cách nào bước vào một cuộc hôn nhân, không có cách nào sống chung thân thiết với người khác.
Nghỉ hè chớp mắt liền qua đi, Mạnh Trì suýt chút nữa vượt qua. Phần thi đầu tiên là đậu xe bên đường trên vạch liền, rớt ngay và luôn; phần thi thứ hai cán lên vạch tiêu chuẩn.
Thi xong không lâu, Mạnh Trì mời Khương Tư Điềm đi ăn cơm, Khương Tư Điềm cực kỳ hoảng sợ hỏi: Cậu luyện lái xe cả mùa hè, làn da lại không bị đen, có thiên lý không hả?
Bởi vì luôn không có thời gian, Mạnh Trì chỉ luyện một lần khóa ba định kỳ nghỉ đông năm sau học tiếp.
Sắp đi học lại, các bạn cùng phòng của Mạnh Trì đã bắt đầu sôi nổi bên trong diễn đàn, còn nhắc đến cô giáo trẻ tuổi khoa tin học.
Lão tam:
“Hu hu hu, thật sự không muốn rời khỏi nhà, mình có thể dời quê nhà đến Bắc Thành không? Hay đem nồi lẩu đến cũng được, lẩu Bắc Thành thật sự quá vi diệu, nhưng mình lại muốn gặp cô Thẩm, nghĩ tới đây mình ưng đại học Bắc Nguyên.”
Tiểu nhị:
“Cậu không nói mình quên mất, khai giảng chúng ta đi nghe tọa đàm lần nữa nha? Lão tam, cậu có ảnh chụp của cô Thẩm không?”
Lão tam:
“Cô không cho chụp nhưng mình có bản bút tích của cô đây. (hình ảnh)”
Trước đó lão tam cũng đã nói bản thân tìm được chữ của cô giáo, Mạnh Trì cũng mở hình ra xem, tùy tiện nhìn, trên hình viết bốn chữ 'Học tập cho giỏi'.
Mạnh Trì cảm thấy khá quen mắt.
- -----Hết chương 81------
Ps. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ!^^
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro