Chương 16
2024-11-21 16:27:18
Đến giờ cơm.
Mẹ chồng nhìn thấy cái bản mặt hầm hầm của thằng con trai thì thật sự nuốt không trôi cơm.
Bà thở dài nói : “ Quỳnh Chi, chừng nữa con có đi ra ngoài thì nhớ nói với chồng con một tiếng, không thôi là nó nhăn nhó với mẹ nữa đó.”
Quỳnh Chi nghe lời, gật đầu “ dạ” một tiếng.
Mẹ chồng liền quay sang liếc Minh Triết một cái, cao giọng nói : “ Con trai, vừa lòng con chưa ? ”
Minh Triết chỉ mím môi không nói gì, cúi xuống ăn cơm trong chén của mình.
Lúc này, mọi người đều im lặng tập trung ăn cơm.
Minh Triết lén quay sang nhìn Quỳnh Chi, chần chừ ít phút, anh mới gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô.
Quỳnh Chi bị hành động của anh làm cho bất ngờ, cô quay sang nhìn, thấy lỗ tai của anh ta lại bắt đầu đỏ lên.
Cô không biết tại sao mà tai của anh lại dễ đỏ đến như vậy nữa.
Có mặt mẹ chồng ở đây, Quỳnh Chi không dám từ chối, cũng vì thế, đành bỏ miếng thịt đó vào miệng.
Thấy Quỳnh Chi chịu ăn đồ của mình gắp, Minh Triết liền hào hứng gắp thêm cho cô hết miếng này đến miếng khác.
............
Ăn bữa cơm xong thì trời cũng đã chạng vạng tối.
Quỳnh Chi bước vào phòng của mình thì hoảng hốt khi nhìn thấy Minh Triết từ phòng tắm của cô bước ra.
Cô liền hỏi : " Sao anh lại vào phòng tắm của tôi ?"
Minh Triết vừa lau tóc vừa thản nhiên đáp : " Nhà tắm bên phòng tôi bị hư rồi, tôi qua đây tắm đỡ."
Quỳnh Chi cau mày có chút khó chịu.
Rõ ràng là, cô đã xin mẹ để mỗi người có một phòng riêng rồi mà, anh ta lại hết lần này đến lần khác tự ý vào phòng của cô.
Hết ngủ qua đêm, bây giờ đến cả nhà tắm cũng muốn giành với cô luôn rồi.
Minh Triết thấy biểu cảm trên mặt cô như vậy thì nhướng mày hỏi : " Nè Quỳnh Chi, thái độ đó của cô là sao đấy hả ?"
Cô không nhịn được mà hỏi : " Ở dưới nhà cũng có phòng tắm sao anh không dùng ?"
Minh Triết nói : " Tôi làm biếng đi xuống, chỗ của cô gần hơn."
Lý do có vẻ khá hợp lý, Quỳnh Chi không thể cãi được.
Chính vì không thể cãi lại được khiến Quỳnh Chi càng thêm tức giận, không nhịn được mà giậm chân xuống sàn nhà một cái.
Minh Triết nhìn thấy hành động đó của cô thì có chút buồn cười, giống hệt một đứa trẻ vừa bị giành mất viên kẹo liền làm mình làm mẩy lên, nhất quyết phải đòi lại viên kẹo đó cho bằng được.
Lúc bấy giờ, anh lại tiếp tục câu văn cũ : " Đây là nhà của tôi, cô dám không cho chủ nhà tắm chung phòng tắm à ?"
Quỳnh Chi tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn anh ta : " Được, nhà này của anh, cái gì cũng là của anh hết được chưa ?"
Minh Triết cong môi cười, bắt đầu trêu chọc : " Cô cũng vậy."
Quỳnh Chi cau mày, bất giác hỏi : " Cũng vậy cái gì ?"
Giọng của anh bỗng dưng trầm khàn : " Là của tôi."
Vừa dứt câu, trên môi Minh Triết đã xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Quỳnh Chi phải ngây người mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong câu nói của anh ta.
Nhìn nụ cười đó càng làm cho cô thấy thật chướng mắt.
Cô vừa tức giận, nhưng cũng có chút ngại ngùng.
Không làm gì được anh ta, vì thế, cô không thèm nói chuyện nữa, xoay người lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng tắm thì Quỳnh Chi mới tá hoả thêm lần nữa.
Cô hùng hổ bước ra, cơn thịnh nộ như bùng nổ mà chất vấn Minh Triết : " Ai cho anh để đồ vào kệ của tôi ? Sữa tắm, dầu gội, bàn chải, dao cạo râu của anh chiếm muốn hết chỗ của tôi rồi."
Minh Triết ngồi trên giường lấy khăn lau khô tóc, lười biếng đáp : " Tại không có chỗ để."
Cô uất ức hét lên : " Không công bằng ! Lúc tôi ở phòng của anh, tôi có chiếm chỗ của anh đâu. Anh mau dẹp hết đi !"
Anh nhìn cô, cười khẽ, thong thả nói một câu để nhắc nhở cô : " Quỳnh Chi, nhà của tôi."
Nhà của anh ta nên cô không có quyền ra lệnh cho anh ta chứ gì.
Quỳnh Chi thật muốn đấm vào cái bản mặt ngông nghênh đó của anh ta một cú thật mạnh.
Cô tức giận, quay người trở lại phòng tắm.
Mẹ chồng nhìn thấy cái bản mặt hầm hầm của thằng con trai thì thật sự nuốt không trôi cơm.
Bà thở dài nói : “ Quỳnh Chi, chừng nữa con có đi ra ngoài thì nhớ nói với chồng con một tiếng, không thôi là nó nhăn nhó với mẹ nữa đó.”
Quỳnh Chi nghe lời, gật đầu “ dạ” một tiếng.
Mẹ chồng liền quay sang liếc Minh Triết một cái, cao giọng nói : “ Con trai, vừa lòng con chưa ? ”
Minh Triết chỉ mím môi không nói gì, cúi xuống ăn cơm trong chén của mình.
Lúc này, mọi người đều im lặng tập trung ăn cơm.
Minh Triết lén quay sang nhìn Quỳnh Chi, chần chừ ít phút, anh mới gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô.
Quỳnh Chi bị hành động của anh làm cho bất ngờ, cô quay sang nhìn, thấy lỗ tai của anh ta lại bắt đầu đỏ lên.
Cô không biết tại sao mà tai của anh lại dễ đỏ đến như vậy nữa.
Có mặt mẹ chồng ở đây, Quỳnh Chi không dám từ chối, cũng vì thế, đành bỏ miếng thịt đó vào miệng.
Thấy Quỳnh Chi chịu ăn đồ của mình gắp, Minh Triết liền hào hứng gắp thêm cho cô hết miếng này đến miếng khác.
............
Ăn bữa cơm xong thì trời cũng đã chạng vạng tối.
Quỳnh Chi bước vào phòng của mình thì hoảng hốt khi nhìn thấy Minh Triết từ phòng tắm của cô bước ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô liền hỏi : " Sao anh lại vào phòng tắm của tôi ?"
Minh Triết vừa lau tóc vừa thản nhiên đáp : " Nhà tắm bên phòng tôi bị hư rồi, tôi qua đây tắm đỡ."
Quỳnh Chi cau mày có chút khó chịu.
Rõ ràng là, cô đã xin mẹ để mỗi người có một phòng riêng rồi mà, anh ta lại hết lần này đến lần khác tự ý vào phòng của cô.
Hết ngủ qua đêm, bây giờ đến cả nhà tắm cũng muốn giành với cô luôn rồi.
Minh Triết thấy biểu cảm trên mặt cô như vậy thì nhướng mày hỏi : " Nè Quỳnh Chi, thái độ đó của cô là sao đấy hả ?"
Cô không nhịn được mà hỏi : " Ở dưới nhà cũng có phòng tắm sao anh không dùng ?"
Minh Triết nói : " Tôi làm biếng đi xuống, chỗ của cô gần hơn."
Lý do có vẻ khá hợp lý, Quỳnh Chi không thể cãi được.
Chính vì không thể cãi lại được khiến Quỳnh Chi càng thêm tức giận, không nhịn được mà giậm chân xuống sàn nhà một cái.
Minh Triết nhìn thấy hành động đó của cô thì có chút buồn cười, giống hệt một đứa trẻ vừa bị giành mất viên kẹo liền làm mình làm mẩy lên, nhất quyết phải đòi lại viên kẹo đó cho bằng được.
Lúc bấy giờ, anh lại tiếp tục câu văn cũ : " Đây là nhà của tôi, cô dám không cho chủ nhà tắm chung phòng tắm à ?"
Quỳnh Chi tức muốn hộc máu, trừng mắt nhìn anh ta : " Được, nhà này của anh, cái gì cũng là của anh hết được chưa ?"
Minh Triết cong môi cười, bắt đầu trêu chọc : " Cô cũng vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi cau mày, bất giác hỏi : " Cũng vậy cái gì ?"
Giọng của anh bỗng dưng trầm khàn : " Là của tôi."
Vừa dứt câu, trên môi Minh Triết đã xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt.
Quỳnh Chi phải ngây người mất một lúc mới hiểu được ý tứ trong câu nói của anh ta.
Nhìn nụ cười đó càng làm cho cô thấy thật chướng mắt.
Cô vừa tức giận, nhưng cũng có chút ngại ngùng.
Không làm gì được anh ta, vì thế, cô không thèm nói chuyện nữa, xoay người lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Khi nhìn thấy cảnh tượng ở trong phòng tắm thì Quỳnh Chi mới tá hoả thêm lần nữa.
Cô hùng hổ bước ra, cơn thịnh nộ như bùng nổ mà chất vấn Minh Triết : " Ai cho anh để đồ vào kệ của tôi ? Sữa tắm, dầu gội, bàn chải, dao cạo râu của anh chiếm muốn hết chỗ của tôi rồi."
Minh Triết ngồi trên giường lấy khăn lau khô tóc, lười biếng đáp : " Tại không có chỗ để."
Cô uất ức hét lên : " Không công bằng ! Lúc tôi ở phòng của anh, tôi có chiếm chỗ của anh đâu. Anh mau dẹp hết đi !"
Anh nhìn cô, cười khẽ, thong thả nói một câu để nhắc nhở cô : " Quỳnh Chi, nhà của tôi."
Nhà của anh ta nên cô không có quyền ra lệnh cho anh ta chứ gì.
Quỳnh Chi thật muốn đấm vào cái bản mặt ngông nghênh đó của anh ta một cú thật mạnh.
Cô tức giận, quay người trở lại phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro