Chương 21
2024-11-21 16:27:18
Trở về phòng khách sạn.
Quỳnh Chi vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.
Minh Triết liền kéo cô lại, áp sát cô vào tường chất vấn : “ Cô ăn mặc như thế này ra ngoài đường đó à ?”
Quỳnh Chi bực mình, đúng là xui xẻo mới gặp phải một tên đàn ông gia trưởng như này : “ Tôi mặc như vậy đó thì sao ? Nếu không thích thì anh đừng có để ý đến.”
Anh ngắt lời : “ Cô ăn mặc hở hang cho người ta nhìn thì được, còn tôi thì không, xem như vậy có công bằng không ?”
Quỳnh Chi liền đáp : “ Anh bị gì vậy hả ? Tự nhiên lại lỗi hai chuyện này lại với nhau ?”
“ Tại sao lại không liên quan ? Quỳnh Chi, có phải cô ghét tôi lắm đúng không ? Tại sao trước mặt người khác thì cô nói chuyện nhẹ nhàng, còn trước mặt tôi lúc nào cô cũng khó chịu là sao ?”
Quỳnh Chi tức giận nên mới lớn tiếng nói : “ Đúng vậy, tôi ghét anh đó, đặc biệt rất ghét !”
Nói xong cô đẩy anh ta ra, vội vàng đi vào phòng tắm, rửa sạch nước biển ở trên người mình.
Khi tắm xong, cô chợt nhận ra là mình không có mang theo quần áo vào nên đành khoác áo choàng ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Quỳnh Chi thấy Minh Triết đang ngồi ở trên giường, hốc mắt đã đỏ hoe.
Nhìn thấy cô, Minh Triết liền dùng đôi mắt ngân ngấn nước đó trừng lên một cái, sau đó ngồi giận dỗi xoay lưng lại với cô.
Anh khóc cái gì ?” Quỳnh Chi hỏi.
Minh Triết không trả lời, cô chỉ thấy anh đưa tay lên quẹt nước mắt ở trên mặt mình.
Thấy như vậy, Quỳnh Chi cũng không còn tâm trạng để tức giận nữa.
Cô cầm hộp khăn giấy lên, bước lại đưa cho anh ta.
Minh Triết thấy cô bước lại thì quay mặt sang hướng khác, mặt hầm hầm không chịu nhận khăn giấy.
Quỳnh Chi nhét hộp khăn giấy vào tay anh, anh liền ném nó nằm lăn lóc trên giường.
Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu, cũng có chút ái náy, khẽ nói : “ Xin lỗi, lúc nãy tôi nóng giận nên lỡ lời.”
Minh Triết vẫn ngồi im lặng.
Đứng nhìn một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì.
Quỳnh Chi bất lực thở dài một hơi, định quay người đi thì đã bị Minh Triết kéo lên giường.
Cô bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Nụ hôn trên môi từ từ di chuyển xuống cổ, cuối cùng anh không nhịn được mà cắn lên xương quai xanh của cô một cái.
Quỳnh Chi bị khó chịu dùng hết sức đẩy anh ta ra : “ Đang ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy hả ?”
Minh Triết cau mày nói cô :" Không có thành ý "
Anh lại giận dỗi, liền ngồi bật dậy quay lưng về phía cô.
Đã vậy, đến hộp khăn giấy mà anh ta cũng không tha, nhìn nó một cái đã thấy không vừa mắt, liền ném nó xuống dưới sàn nghe một cái " bộp".
Quỳnh Chi có chút nói không nên lời với con người này.
Nhưng thật sự không thể phủ nhận lời lẽ của cô lúc nãy có hơi quá đáng.
Quỳnh Chi nắm chặt lấy ném áo của mình, chần chừ một chút cũng đành nói : “ Được rồi.. nhưng anh nhẹ nhẹ thôi, không được cắn tôi. Con
Minh Triết xoay lại nhìn cô.
Bây giờ đang là buổi chiều, thời tiết đã mát mẻ nhưng trong căn phòng này lại
nóng rực.
Minh Triết từ từ tiến lại gần, hôn lên môi cô.
Cô cũng thuận theo, môi lưỡi dây dưa cuồng nhiệt cuốn lấy nhau.
Áo choàng ở trên người không biết từ lúc nào đã bị anh kéo ra, một bên ngực trắng nõn bị phơi bày trần trụi không chút che đậy.
Minh Triết cứ thế cúi xuống hôn lên bầu ngực của cô, rồi há miệng ngậm lấy đầu ti màu hồng nhạt.
Cả người cô lúc này như bị dòng điện chạy qua, vừa tê dại vừa ngứa ngáy khó chiu.
Tay của Minh Triết di chuyển xuống tìm kiếm dây áo choàng tắm, từ từ kéo nó ra giống hệt như cách đang mở dây nơ của hộp quà.
Chứ thế, mảnh vải duy nhất trên người Quỳnh Chi đã bị anh ném xuống dưới chân giường.
Lúc này, Minh Triết nắm lấy tay cô đặt lên ngực anh, hơi thở trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết : " Cởi cho tôi !"
Quỳnh Chi cắn môi, không khỏi ngại ngùng, cô đưa tay xuống tìm kiếm mép áo của anh, chậm chạp cởi ra.
Vốn dĩ còn phải cởi quần nữa, nhưng cô quá chậm chạp, anh không chờ được nữa liền tự mình làm.
Quỳnh Chi bị anh đè xuống giường, hai chân cũng bị dang rộng ra, nhưng anh không vào ngay mà để hai nơi riêng tư ấy cọ xát vào nhau.
Khoái cảm liên tục truyền đến khiến cả người cô trở nên mềm mũi, hai tay bấu chặt lấy ga giường làm cho nó trở nên nhăn nhúm đến khó coi.
Mà bên tai cô lúc này cũng không ngừng vang lên tiếng thở dốc của anh.
Cho đến khi, cảm nhận được phía bên dưới của cô đã ướt át, Minh Triết mới mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong.
Cả người cô bị anh ta đưa đẩy không biết bao nhiêu cái, cô chỉ biết càng lúc tốc độ của anh ta càng nhanh hơn.
Khích thích đến quá dồn dập, Quỳnh Chi không chịu được mà ngâm nga vài tiếng.
Quỳnh Chi có năng khiếu về nhạc, bình thường giọng nói của cô đã rất hay, vừa mềm mại lại dễ nghe.
Trong lúc này đây, âm thanh mà cô phát ra càng làm anh thêm điên đảo.
Minh Triết cúi xuống hôn lên môi cô, giọng khàn khàn bảo : " Quỳnh Chi, cô có thể rên lớn thêm một chút nữa được không ?"
Quỳnh Chi mở to mắt nhìn anh, không thể tin nổi anh lại nói ra mấy lời phóng đãng đó.
Cô có chút tức giận cũng chút ngại ngùng khẽ nói : " Không...
' Tại sao không ? Rất hay mà."
Cô liền quát : " Anh mau im miệng !"
Minh Triết cong môi cười : " Ngại rồi ?"
Quỳnh Chi cảnh cáo : " Anh còn nói câu nào nữa, tôi không cho anh làm."
Thấy Quỳnh Chi ngồi dậy, Minh Triết liền nắm lấy cổ chân cô, đè cô xuống giường trở lại : " Được rồi... được rồi, không nói nữa."
Môi anh hơi cong lên, nắm lấy tay cô để mười ngón tay đan vào nhau, tiếp tục điên cuồng trên người cô.
Sức lực của người trẻ tuổi quả nhiên không thể đùa được.
Ngày hôm đó, Quỳnh Chi mới hiểu được cảm giác như thế nào là khóc đến khan cổ họng.
Quỳnh Chi vội vàng nhảy xuống khỏi người anh.
Minh Triết liền kéo cô lại, áp sát cô vào tường chất vấn : “ Cô ăn mặc như thế này ra ngoài đường đó à ?”
Quỳnh Chi bực mình, đúng là xui xẻo mới gặp phải một tên đàn ông gia trưởng như này : “ Tôi mặc như vậy đó thì sao ? Nếu không thích thì anh đừng có để ý đến.”
Anh ngắt lời : “ Cô ăn mặc hở hang cho người ta nhìn thì được, còn tôi thì không, xem như vậy có công bằng không ?”
Quỳnh Chi liền đáp : “ Anh bị gì vậy hả ? Tự nhiên lại lỗi hai chuyện này lại với nhau ?”
“ Tại sao lại không liên quan ? Quỳnh Chi, có phải cô ghét tôi lắm đúng không ? Tại sao trước mặt người khác thì cô nói chuyện nhẹ nhàng, còn trước mặt tôi lúc nào cô cũng khó chịu là sao ?”
Quỳnh Chi tức giận nên mới lớn tiếng nói : “ Đúng vậy, tôi ghét anh đó, đặc biệt rất ghét !”
Nói xong cô đẩy anh ta ra, vội vàng đi vào phòng tắm, rửa sạch nước biển ở trên người mình.
Khi tắm xong, cô chợt nhận ra là mình không có mang theo quần áo vào nên đành khoác áo choàng ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Quỳnh Chi thấy Minh Triết đang ngồi ở trên giường, hốc mắt đã đỏ hoe.
Nhìn thấy cô, Minh Triết liền dùng đôi mắt ngân ngấn nước đó trừng lên một cái, sau đó ngồi giận dỗi xoay lưng lại với cô.
Anh khóc cái gì ?” Quỳnh Chi hỏi.
Minh Triết không trả lời, cô chỉ thấy anh đưa tay lên quẹt nước mắt ở trên mặt mình.
Thấy như vậy, Quỳnh Chi cũng không còn tâm trạng để tức giận nữa.
Cô cầm hộp khăn giấy lên, bước lại đưa cho anh ta.
Minh Triết thấy cô bước lại thì quay mặt sang hướng khác, mặt hầm hầm không chịu nhận khăn giấy.
Quỳnh Chi nhét hộp khăn giấy vào tay anh, anh liền ném nó nằm lăn lóc trên giường.
Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu, cũng có chút ái náy, khẽ nói : “ Xin lỗi, lúc nãy tôi nóng giận nên lỡ lời.”
Minh Triết vẫn ngồi im lặng.
Đứng nhìn một lúc vẫn không thấy động tĩnh gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi bất lực thở dài một hơi, định quay người đi thì đã bị Minh Triết kéo lên giường.
Cô bị anh hôn đến choáng váng đầu óc.
Nụ hôn trên môi từ từ di chuyển xuống cổ, cuối cùng anh không nhịn được mà cắn lên xương quai xanh của cô một cái.
Quỳnh Chi bị khó chịu dùng hết sức đẩy anh ta ra : “ Đang ban ngày ban mặt, anh làm cái gì vậy hả ?”
Minh Triết cau mày nói cô :" Không có thành ý "
Anh lại giận dỗi, liền ngồi bật dậy quay lưng về phía cô.
Đã vậy, đến hộp khăn giấy mà anh ta cũng không tha, nhìn nó một cái đã thấy không vừa mắt, liền ném nó xuống dưới sàn nghe một cái " bộp".
Quỳnh Chi có chút nói không nên lời với con người này.
Nhưng thật sự không thể phủ nhận lời lẽ của cô lúc nãy có hơi quá đáng.
Quỳnh Chi nắm chặt lấy ném áo của mình, chần chừ một chút cũng đành nói : “ Được rồi.. nhưng anh nhẹ nhẹ thôi, không được cắn tôi. Con
Minh Triết xoay lại nhìn cô.
Bây giờ đang là buổi chiều, thời tiết đã mát mẻ nhưng trong căn phòng này lại
nóng rực.
Minh Triết từ từ tiến lại gần, hôn lên môi cô.
Cô cũng thuận theo, môi lưỡi dây dưa cuồng nhiệt cuốn lấy nhau.
Áo choàng ở trên người không biết từ lúc nào đã bị anh kéo ra, một bên ngực trắng nõn bị phơi bày trần trụi không chút che đậy.
Minh Triết cứ thế cúi xuống hôn lên bầu ngực của cô, rồi há miệng ngậm lấy đầu ti màu hồng nhạt.
Cả người cô lúc này như bị dòng điện chạy qua, vừa tê dại vừa ngứa ngáy khó chiu.
Tay của Minh Triết di chuyển xuống tìm kiếm dây áo choàng tắm, từ từ kéo nó ra giống hệt như cách đang mở dây nơ của hộp quà.
Chứ thế, mảnh vải duy nhất trên người Quỳnh Chi đã bị anh ném xuống dưới chân giường.
Lúc này, Minh Triết nắm lấy tay cô đặt lên ngực anh, hơi thở trở nên nóng bỏng hơn bao giờ hết : " Cởi cho tôi !"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi cắn môi, không khỏi ngại ngùng, cô đưa tay xuống tìm kiếm mép áo của anh, chậm chạp cởi ra.
Vốn dĩ còn phải cởi quần nữa, nhưng cô quá chậm chạp, anh không chờ được nữa liền tự mình làm.
Quỳnh Chi bị anh đè xuống giường, hai chân cũng bị dang rộng ra, nhưng anh không vào ngay mà để hai nơi riêng tư ấy cọ xát vào nhau.
Khoái cảm liên tục truyền đến khiến cả người cô trở nên mềm mũi, hai tay bấu chặt lấy ga giường làm cho nó trở nên nhăn nhúm đến khó coi.
Mà bên tai cô lúc này cũng không ngừng vang lên tiếng thở dốc của anh.
Cho đến khi, cảm nhận được phía bên dưới của cô đã ướt át, Minh Triết mới mạnh mẽ đâm sâu vào bên trong.
Cả người cô bị anh ta đưa đẩy không biết bao nhiêu cái, cô chỉ biết càng lúc tốc độ của anh ta càng nhanh hơn.
Khích thích đến quá dồn dập, Quỳnh Chi không chịu được mà ngâm nga vài tiếng.
Quỳnh Chi có năng khiếu về nhạc, bình thường giọng nói của cô đã rất hay, vừa mềm mại lại dễ nghe.
Trong lúc này đây, âm thanh mà cô phát ra càng làm anh thêm điên đảo.
Minh Triết cúi xuống hôn lên môi cô, giọng khàn khàn bảo : " Quỳnh Chi, cô có thể rên lớn thêm một chút nữa được không ?"
Quỳnh Chi mở to mắt nhìn anh, không thể tin nổi anh lại nói ra mấy lời phóng đãng đó.
Cô có chút tức giận cũng chút ngại ngùng khẽ nói : " Không...
' Tại sao không ? Rất hay mà."
Cô liền quát : " Anh mau im miệng !"
Minh Triết cong môi cười : " Ngại rồi ?"
Quỳnh Chi cảnh cáo : " Anh còn nói câu nào nữa, tôi không cho anh làm."
Thấy Quỳnh Chi ngồi dậy, Minh Triết liền nắm lấy cổ chân cô, đè cô xuống giường trở lại : " Được rồi... được rồi, không nói nữa."
Môi anh hơi cong lên, nắm lấy tay cô để mười ngón tay đan vào nhau, tiếp tục điên cuồng trên người cô.
Sức lực của người trẻ tuổi quả nhiên không thể đùa được.
Ngày hôm đó, Quỳnh Chi mới hiểu được cảm giác như thế nào là khóc đến khan cổ họng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro