Chương 26
2024-11-21 16:27:18
Quỳnh Chi có chút lo lắng bước đến bên cạnh bà.
Bà nội hỏi : “ Quỳnh Chi, cháu và Minh Triết đính hôn bao lâu rồi ?”
Quỳnh Chi trả lời : “ Dạ, cũng gần hai tháng rồi ạ”
Bà nội " ừm" một tiếng rồi nói tiếp : " Cháu biết đó, thằng Triết năm nay cũng hai mươi tư tuổi rồi, mà suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng, không chịu phụ giúp gì công việc của gia đình. Cháu là vợ chưa cưới của nó thì nên khuyên bảo nó một chút."
Bà không có ý chê trách cháu, nhưng dù sao nhà họ Trần xưa nay là dòng dõi trâm anh thế phiệt, cháu cũng nên làm cái gì đó để cho bà thấy, cháu xứng đáng với cái danh cháu dâu nhà họ Trần này đi."
Quỳnh Chi đứng đó nghe mà cảm giác nhưng mình đang bị đem ra pháp trường để xử bắn, đến thở cô còn không dám thở mạnh.
Đột nhiên, Minh Triết bước lại nắm lấy tay cô.
Anh nói : “ Bà à, sao bà làm khó dễ cô ấy ?"
Nghe thấy thế, Quỳnh Chi xoay qua nhìn anh.
Cô không ngờ, Minh Triết lại nói giúp cho cô như vậy.
Lúc này, Quỳnh Chi như với được cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt lấy tay Minh Triết, có chút ỷ lại, cầu xin sự giúp đỡ từ anh.
Minh Triết lần đầu nhìn thấy cô như vậy thì có chút ngẩn người, sau đó khoé môi hơi cong lên.
Bản thân mình có thể che chở được cho vợ, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút thành tựu.
Bà liếc nhìn hai người trước mặt rồi nói : " Bà làm khó dễ cái gì ? Còn chưa chính thức rước vào nhà mà con đã bênh như vậy rồi, sau này thì như thế nào nữa ?"
Minh Triết bước lại chỗ của bà, đấm bóp vai cho bà nội : " Được rồi, bà đừng nổi giận nếu không trên mặt sẽ có nếp nhăn đó."
Dám chê bà già à ?"
Minh Triết nói : " Đâu có, như thế này mà già cái gì, bà là trẻ nhất.
Minh Triết bắt đầu tìm chuyện để nói, phân tán sự chú ý của bà.
Nói được mấy câu bà nội cuối cùng cũng mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Quỳnh Chi đứng đó mà thầm thở phào nhẹ nhõm vì bà nội đã không còn chú ý đến cô nữa.
Minh Triết được bà nội thương yêu nhất nhà, nên trong tình huống này cũng chỉ có anh mới có thể giải vây cho cô mà thôi.
Đến chiều, mọi người lên xe đi về.
Lúc ngồi trong xe, Quỳnh Chi chần chừ mãi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi : “ Sao lúc sáng anh lại nói giúp tôi trước mặt bà nội ?”
Minh Triết mỉm cười trêu chọc cô : “ Thật ra, tôi không muốn giúp cô đâu, nhưng tại lúc đó cái mặt cô xấu quá, giống như sắp khóc đến nơi vậy nên tôi nhìn không nổi.”
Quỳnh Chi nghe vậy thì cũng không thèm hỏi nữa, cô xoay qua đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, Minh Triết gọi tên cô : “ Quỳnh Chi.”
“Sao ?”
“ Tôi mới giúp cô đấy, bây giờ trả công tôi như thế nào ?”
Quỳnh Chi nhíu mày nhìn anh ta, thì ra cũng chẳng phải tốt lành gì đâu : “ Anh muốn như thế nào ?”
Minh Triết cười khẽ một tiếng, dáng vẻ vô cùng gian xảo, nói chầm chậm từng chữ một : “ Muốn tối nay cô cởi đồ nằm trên giường đợi tôi.”
Quỳnh Chi da mặt không dày như ai kia, đương nhiên nghe xong như vậy mặt đã đỏ lên.
Anh là biến thái à ? Sao suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó thôi vậy ?”
Minh Triết lúc nào cũng cảm thấy trêu chọc Quỳnh Chi rất vui, nên nói tiếp : “ Này, cô không biết chứ, nếu chồng mình mà ngày nào cũng đòi lột đồ vợ đề lên giường thì cô nên mừng đi.”
Quỳnh Chi thắc mắc hỏi : “ Tại sao lại mừng ?”
Minh Triết bày ra bộ dạng nghiêm túc bảo : Bởi vì chắc chắn anh ta sẽ không có bồ nhí bên ngoài ?"
Anh nhìn cô, cười cười rồi nói tiếp : “ Cô nghĩ đi, ngày nào cũng làm với vợ thì còn sức đâu mà làm với bồ nhí ở bên ngoài. Bởi thế, nếu cô muốn giữ chân tôi thì tốt nhất cô nên cố gắng rút cạn sức của tôi đi, để khỏi còn sức ra bên ngoài.”
Quỳnh Chi nghe xong thì cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, bởi vì từ nãy giờ thế mà lại chịu ngồi nghe anh ta nói mấy chuyện nhảm nhí như này.
Cô tức muốn xì khói, không nhịn được cuối cùng cũng chửi một câu : “ Đồ biến thái !”
Ở bên đây, mặc dù bị chửi nhưng tâm trạng của Minh Triết trông có vẻ khá tốt, đã vậy miệng còn cong cong lên trông rất đắc ý.
Bà nội hỏi : “ Quỳnh Chi, cháu và Minh Triết đính hôn bao lâu rồi ?”
Quỳnh Chi trả lời : “ Dạ, cũng gần hai tháng rồi ạ”
Bà nội " ừm" một tiếng rồi nói tiếp : " Cháu biết đó, thằng Triết năm nay cũng hai mươi tư tuổi rồi, mà suốt ngày cứ chơi bời lêu lổng, không chịu phụ giúp gì công việc của gia đình. Cháu là vợ chưa cưới của nó thì nên khuyên bảo nó một chút."
Bà không có ý chê trách cháu, nhưng dù sao nhà họ Trần xưa nay là dòng dõi trâm anh thế phiệt, cháu cũng nên làm cái gì đó để cho bà thấy, cháu xứng đáng với cái danh cháu dâu nhà họ Trần này đi."
Quỳnh Chi đứng đó nghe mà cảm giác nhưng mình đang bị đem ra pháp trường để xử bắn, đến thở cô còn không dám thở mạnh.
Đột nhiên, Minh Triết bước lại nắm lấy tay cô.
Anh nói : “ Bà à, sao bà làm khó dễ cô ấy ?"
Nghe thấy thế, Quỳnh Chi xoay qua nhìn anh.
Cô không ngờ, Minh Triết lại nói giúp cho cô như vậy.
Lúc này, Quỳnh Chi như với được cọng rơm cứu mạng mà nắm chặt lấy tay Minh Triết, có chút ỷ lại, cầu xin sự giúp đỡ từ anh.
Minh Triết lần đầu nhìn thấy cô như vậy thì có chút ngẩn người, sau đó khoé môi hơi cong lên.
Bản thân mình có thể che chở được cho vợ, bỗng nhiên anh cảm thấy có chút thành tựu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà liếc nhìn hai người trước mặt rồi nói : " Bà làm khó dễ cái gì ? Còn chưa chính thức rước vào nhà mà con đã bênh như vậy rồi, sau này thì như thế nào nữa ?"
Minh Triết bước lại chỗ của bà, đấm bóp vai cho bà nội : " Được rồi, bà đừng nổi giận nếu không trên mặt sẽ có nếp nhăn đó."
Dám chê bà già à ?"
Minh Triết nói : " Đâu có, như thế này mà già cái gì, bà là trẻ nhất.
Minh Triết bắt đầu tìm chuyện để nói, phân tán sự chú ý của bà.
Nói được mấy câu bà nội cuối cùng cũng mỉm cười, tâm trạng cũng tốt hơn đôi chút.
Quỳnh Chi đứng đó mà thầm thở phào nhẹ nhõm vì bà nội đã không còn chú ý đến cô nữa.
Minh Triết được bà nội thương yêu nhất nhà, nên trong tình huống này cũng chỉ có anh mới có thể giải vây cho cô mà thôi.
Đến chiều, mọi người lên xe đi về.
Lúc ngồi trong xe, Quỳnh Chi chần chừ mãi cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi : “ Sao lúc sáng anh lại nói giúp tôi trước mặt bà nội ?”
Minh Triết mỉm cười trêu chọc cô : “ Thật ra, tôi không muốn giúp cô đâu, nhưng tại lúc đó cái mặt cô xấu quá, giống như sắp khóc đến nơi vậy nên tôi nhìn không nổi.”
Quỳnh Chi nghe vậy thì cũng không thèm hỏi nữa, cô xoay qua đưa ánh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bỗng nhiên, Minh Triết gọi tên cô : “ Quỳnh Chi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao ?”
“ Tôi mới giúp cô đấy, bây giờ trả công tôi như thế nào ?”
Quỳnh Chi nhíu mày nhìn anh ta, thì ra cũng chẳng phải tốt lành gì đâu : “ Anh muốn như thế nào ?”
Minh Triết cười khẽ một tiếng, dáng vẻ vô cùng gian xảo, nói chầm chậm từng chữ một : “ Muốn tối nay cô cởi đồ nằm trên giường đợi tôi.”
Quỳnh Chi da mặt không dày như ai kia, đương nhiên nghe xong như vậy mặt đã đỏ lên.
Anh là biến thái à ? Sao suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện đó thôi vậy ?”
Minh Triết lúc nào cũng cảm thấy trêu chọc Quỳnh Chi rất vui, nên nói tiếp : “ Này, cô không biết chứ, nếu chồng mình mà ngày nào cũng đòi lột đồ vợ đề lên giường thì cô nên mừng đi.”
Quỳnh Chi thắc mắc hỏi : “ Tại sao lại mừng ?”
Minh Triết bày ra bộ dạng nghiêm túc bảo : Bởi vì chắc chắn anh ta sẽ không có bồ nhí bên ngoài ?"
Anh nhìn cô, cười cười rồi nói tiếp : “ Cô nghĩ đi, ngày nào cũng làm với vợ thì còn sức đâu mà làm với bồ nhí ở bên ngoài. Bởi thế, nếu cô muốn giữ chân tôi thì tốt nhất cô nên cố gắng rút cạn sức của tôi đi, để khỏi còn sức ra bên ngoài.”
Quỳnh Chi nghe xong thì cảm thấy bản thân mình thật ngu ngốc, bởi vì từ nãy giờ thế mà lại chịu ngồi nghe anh ta nói mấy chuyện nhảm nhí như này.
Cô tức muốn xì khói, không nhịn được cuối cùng cũng chửi một câu : “ Đồ biến thái !”
Ở bên đây, mặc dù bị chửi nhưng tâm trạng của Minh Triết trông có vẻ khá tốt, đã vậy miệng còn cong cong lên trông rất đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro