Chương 35
2024-11-21 16:27:18
Đợi Minh Triết ăn xong thì Quỳnh Chi cũng dọn dẹp bát đĩa cho sạch sẽ rồi mới đi lên phòng.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Minh Triết đang ở bên trong phòng của cô.
Lúc này, anh mới tắm rửa thay đồ xong.
Quỳnh Chi chỉ là buộc miệng hỏi : " Sao anh vẫn còn ở trong phòng của tôi ?"
Minh Triết nhìn cô, ánh mắt có chút buồn bã :" Cô không muốn tôi ở đây ?"
Quỳnh Chi cắn môi, khẽ nói : " Không muốn..."
Thật ra, trong lòng cô vẫn vô cùng kháng cự với tình cảm đã dành cho Minh Triết. Cô không muốn thừa nhận thứ tình cảm đã bắt đầu nảy nở trong tim mình.
Nhưng dầu sao, Minh Triết cũng là chồng sắp cưới của cô. Cô không thể vì người trong lòng mình mà hắt hủi, lạnh nhạt với anh được, làm như vậy sẽ không công bằng với anh.
Cho nên là bây giờ cô đang rất bối rối, rất hoảng loạn, không biết phải giải quyết như thế nào mới được.
Trong lúc Quỳnh Chi không chú ý, Minh Triết bất ngờ bước đến chỗ cô đang đứng, sau đó hôn lên môi cô.
Quỳnh Chi bị bất ngờ đến mức vài giây sau mới kịp phản ứng lại mà đẩy anh ra.
Nhưng lúc này Minh Triết đã ôm chặt cô vào trong lòng ngực của anh, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Sự kháng cự dần dần trở nên yếu ớt, xung quanh mũi của cô chỉ toàn là mùi sữa tắm thơm mát ở trên người anh, khiến trong lòng cô có chút ngứa ngáy, khó chịu.
Minh Triết vẫn điên cuồng cắn mút.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, những âm thanh cùng hơi thở nặng nề của cả hai không ngừng vang lên.
Mãi một lúc sau, Minh Triết mới buông ra và khẽ nói :" Quỳnh Chi, mỗi lần tôi hôn cô, cô điều sẽ đáp lại tôi. Rõ ràng là cô rất thích, vậy mà còn muốn đuổi tôi đi sao ?"
Quỳnh Chi chưa kịp đáp lời đã bị Minh Triết bế lên giường.
Bắt đầu giở trò đổi bại.
Anh nắm lấy tay cô, sau đó bắt cô sờ vào thứ thô dài, nóng hồi ở trong quần của anh.
Hơi thở của Minh Triết trở nên hỗn loạn, giọng nói cũng trở nên trầm khàn đi trông thấy :" Thích không ?"
Quỳnh Chi liền đỏ mặt, vội vàng rút tay ra rồi mắng anh ta : " Đồ không biết xấu hổ !"
Minh Triết cong môi cười khẽ, hơi cúi người xuống dùng chóp mũi cọ qua cọ lại trên mũi cô, có chút này nỉ nói :
" Ding gian nua, dudc khong ?"
Thật ra, Quỳnh Chi không giận anh. Cô chỉ là cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn anh gần gũi với người phụ nữ khác.
Cô biết đó là sự rung động mà cô đã dành cho anh vì vậy cô càng cảm thấy khó chịu, muốn kháng cự lại nó, không muốn thừa nhận nó, cho nên mới cáu gắt, cổ gẳng đấy anh ra xa.
Quỳnh Chi nhẹ giọng nói : " Sau này anh không được say xỉn rồi về nhà trễ nữa, mẹ và tôi rất lo lắng."
Bộ dạng của anh giống hệt như cún con ngoan ngoãn nắm lấy tay cô, hứa: " Được, sẽ không có lần sau nữa."
Rồi anh cẩn thận hỏi : "Vậy tôi ngủ ở đây được không ?"
Quỳnh Chi không muốn Minh Triết ngủ ở đây, vì lần nào anh ngủ lại thì giữa hai người điều sẽ phát sinh ra mấy chuyện đi quá giới hạn.
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh thì cô lại có chút mềm lòng, không nỡ từ chối.
Sau một lúc cô mới khẽ nói : " Có thể... nhưng anh phải nằm sát mép giường, không được lăn vào trong."
Minh Triết được cô cho phép ngủ ở đây thì không khỏi vui mừng, nhưng sau khi nghe chỉ được ngủ ngoài mép giường thì tắt hẳn nụ cười.
Quỳnh Chi dùng hai tay đẩy Minh Triết đến mép giường, sau đó còn lấy cái gối ôm chắn ở chính giữa người hai.
Xong xuôi, cô nhắc nhờ: "Nếu nửa đêm anh dám lăn vào trong thì đừng hòng tôi cho ngủ ở đây nữa."
Minh Triết không nói gì, nhưng khuôn mặt uất ức nhìn chằm chằm vào cô thì đã nói lên tất cả.
Giống hệt như là cô đang ăn hiếp anh ta vậy.
Nhưng mà ai biểu có phòng lại không chịu ngủ, thích đi qua phòng cô ngủ ké rồi giở trò đồi bại làm gì.
Nhìn anh ta, Quỳnh Chi cảm thấy có chút buồn cười.
Nằm yên tĩnh chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy Minh Triết muốn xin xỏ: "Quỳnh Chi, tôi nằm xích vào trong một chút được không, ở gần mép giường như thế này rất dễ bị té đấy."
Quỳnh Chi nghe mà cảm thán, anh ta thật lắm chiêu trò.
Cô dứt khoát nói: " Không, nếu anh sợ bị té xuống giường thì trở về phòng của anh mà ngủ."
Minh Triết không nói gì, nằm im trên giường không dám động đậy.
Vài phút sau, anh lại lên tiếng : "Quỳnh Chi, cho tôi nắm tay một chút được không ? Tôi không ngủ được."
Quỳnh Chi khẽ thở dài trong lòng.
Thật sự nếu tối hôm nay cô không cho anh ta đạt được ý nguyện thì chắc chắn cô sẽ bị quấy rầy đến mất ngủ cho mà coi.
Quỳnh Chi đưa tay mình ra, Minh Triết biết ý liền nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp của đối phương.
Cô mới hỏi : " Đã được chưa ?"
Minh Triết gật đầu.
Sau đó hai người cùng đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ khá yên bình.
Vừa mở cửa ra, cô đã thấy Minh Triết đang ở bên trong phòng của cô.
Lúc này, anh mới tắm rửa thay đồ xong.
Quỳnh Chi chỉ là buộc miệng hỏi : " Sao anh vẫn còn ở trong phòng của tôi ?"
Minh Triết nhìn cô, ánh mắt có chút buồn bã :" Cô không muốn tôi ở đây ?"
Quỳnh Chi cắn môi, khẽ nói : " Không muốn..."
Thật ra, trong lòng cô vẫn vô cùng kháng cự với tình cảm đã dành cho Minh Triết. Cô không muốn thừa nhận thứ tình cảm đã bắt đầu nảy nở trong tim mình.
Nhưng dầu sao, Minh Triết cũng là chồng sắp cưới của cô. Cô không thể vì người trong lòng mình mà hắt hủi, lạnh nhạt với anh được, làm như vậy sẽ không công bằng với anh.
Cho nên là bây giờ cô đang rất bối rối, rất hoảng loạn, không biết phải giải quyết như thế nào mới được.
Trong lúc Quỳnh Chi không chú ý, Minh Triết bất ngờ bước đến chỗ cô đang đứng, sau đó hôn lên môi cô.
Quỳnh Chi bị bất ngờ đến mức vài giây sau mới kịp phản ứng lại mà đẩy anh ra.
Nhưng lúc này Minh Triết đã ôm chặt cô vào trong lòng ngực của anh, không cho cô có cơ hội chạy thoát.
Sự kháng cự dần dần trở nên yếu ớt, xung quanh mũi của cô chỉ toàn là mùi sữa tắm thơm mát ở trên người anh, khiến trong lòng cô có chút ngứa ngáy, khó chịu.
Minh Triết vẫn điên cuồng cắn mút.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, những âm thanh cùng hơi thở nặng nề của cả hai không ngừng vang lên.
Mãi một lúc sau, Minh Triết mới buông ra và khẽ nói :" Quỳnh Chi, mỗi lần tôi hôn cô, cô điều sẽ đáp lại tôi. Rõ ràng là cô rất thích, vậy mà còn muốn đuổi tôi đi sao ?"
Quỳnh Chi chưa kịp đáp lời đã bị Minh Triết bế lên giường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bắt đầu giở trò đổi bại.
Anh nắm lấy tay cô, sau đó bắt cô sờ vào thứ thô dài, nóng hồi ở trong quần của anh.
Hơi thở của Minh Triết trở nên hỗn loạn, giọng nói cũng trở nên trầm khàn đi trông thấy :" Thích không ?"
Quỳnh Chi liền đỏ mặt, vội vàng rút tay ra rồi mắng anh ta : " Đồ không biết xấu hổ !"
Minh Triết cong môi cười khẽ, hơi cúi người xuống dùng chóp mũi cọ qua cọ lại trên mũi cô, có chút này nỉ nói :
" Ding gian nua, dudc khong ?"
Thật ra, Quỳnh Chi không giận anh. Cô chỉ là cảm thấy có chút khó chịu khi nhìn anh gần gũi với người phụ nữ khác.
Cô biết đó là sự rung động mà cô đã dành cho anh vì vậy cô càng cảm thấy khó chịu, muốn kháng cự lại nó, không muốn thừa nhận nó, cho nên mới cáu gắt, cổ gẳng đấy anh ra xa.
Quỳnh Chi nhẹ giọng nói : " Sau này anh không được say xỉn rồi về nhà trễ nữa, mẹ và tôi rất lo lắng."
Bộ dạng của anh giống hệt như cún con ngoan ngoãn nắm lấy tay cô, hứa: " Được, sẽ không có lần sau nữa."
Rồi anh cẩn thận hỏi : "Vậy tôi ngủ ở đây được không ?"
Quỳnh Chi không muốn Minh Triết ngủ ở đây, vì lần nào anh ngủ lại thì giữa hai người điều sẽ phát sinh ra mấy chuyện đi quá giới hạn.
Nhưng mà, khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của anh thì cô lại có chút mềm lòng, không nỡ từ chối.
Sau một lúc cô mới khẽ nói : " Có thể... nhưng anh phải nằm sát mép giường, không được lăn vào trong."
Minh Triết được cô cho phép ngủ ở đây thì không khỏi vui mừng, nhưng sau khi nghe chỉ được ngủ ngoài mép giường thì tắt hẳn nụ cười.
Quỳnh Chi dùng hai tay đẩy Minh Triết đến mép giường, sau đó còn lấy cái gối ôm chắn ở chính giữa người hai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xong xuôi, cô nhắc nhờ: "Nếu nửa đêm anh dám lăn vào trong thì đừng hòng tôi cho ngủ ở đây nữa."
Minh Triết không nói gì, nhưng khuôn mặt uất ức nhìn chằm chằm vào cô thì đã nói lên tất cả.
Giống hệt như là cô đang ăn hiếp anh ta vậy.
Nhưng mà ai biểu có phòng lại không chịu ngủ, thích đi qua phòng cô ngủ ké rồi giở trò đồi bại làm gì.
Nhìn anh ta, Quỳnh Chi cảm thấy có chút buồn cười.
Nằm yên tĩnh chưa được bao lâu, cô đã nghe thấy Minh Triết muốn xin xỏ: "Quỳnh Chi, tôi nằm xích vào trong một chút được không, ở gần mép giường như thế này rất dễ bị té đấy."
Quỳnh Chi nghe mà cảm thán, anh ta thật lắm chiêu trò.
Cô dứt khoát nói: " Không, nếu anh sợ bị té xuống giường thì trở về phòng của anh mà ngủ."
Minh Triết không nói gì, nằm im trên giường không dám động đậy.
Vài phút sau, anh lại lên tiếng : "Quỳnh Chi, cho tôi nắm tay một chút được không ? Tôi không ngủ được."
Quỳnh Chi khẽ thở dài trong lòng.
Thật sự nếu tối hôm nay cô không cho anh ta đạt được ý nguyện thì chắc chắn cô sẽ bị quấy rầy đến mất ngủ cho mà coi.
Quỳnh Chi đưa tay mình ra, Minh Triết biết ý liền nắm lấy tay cô.
Mười ngón tay đan vào nhau, cả hai đều cảm nhận được sự ấm áp của đối phương.
Cô mới hỏi : " Đã được chưa ?"
Minh Triết gật đầu.
Sau đó hai người cùng đi vào giấc ngủ, một giấc ngủ khá yên bình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro