Chương 37
2024-11-21 16:27:18
Minh Triet luc nay moi hoi : " Chon bo nay con muon lay them bo nao nua khong ?"
Quynh Chi voi vang lac dล่น.
Sau khi thanh toán xong, Quỳnh Chi tưởng là sẽ được đi về, nhưng ai ngờ Minh Triết lại dẫn cô vào trong một cửa hàng bán trang sức.
Cô kéo tay anh lại, hỏi : "Anh muốn mua gì sao ?"
Minh Triết đáp lời : " Úm, mua cho cô đó."
Anh còn nói thêm : " Con dâu của Trần gia đi ra ngoài phải lấp lánh. Cô không thấy mẹ ở nhà à? Không đi ra ngoài mà vẫn mang trang sức đầy người đó."
Minh Triết lúc này quan sát trên người Quỳnh Chi rồi cau mày: "Cô nhìn cô đi, từ trên xuống dưới không có một món trang sức nào cả, chỉ ngoại trừ cái nhẫn đính hôn thôi. Xem coi có ra dáng con dâu của Trần gia hay không ?"
Nghe Minh Triết nói vậy, Quỳnh Chi sợ làm mất mặt Trần gia nên cũng ngoan ngoãn đi theo anh vào bên trong.
Tiếp đón hai người là một chị nhân viên. Chị ấy rất nhiệt tình, đưa ra hết mẫu này đến mẫu khác cho cô chọn
Nhưng cuối cùng, cô lại chọn sợi dây chuyển đơn giản nhất ở trong đây.
Lúc tính tiền, Minh Triết liếc nhìn qua sợi dây chuyền của cô thì hỏi : "Mua cái này à ?"
Quỳnh Chi nhìn anh, rồi gật đầu.
Minh Triết mới nói : "Sợi này để đeo ở nhà chơi thôi."
Sau đó, anh liền bảo nhân viên lấy vài mẫu trang sức ra, lần này là do anh chọn cho cô.
Lúc nãy chọn quần áo là do anh không biết, thấy Quỳnh Chi thích thì anh cứ mua thôi.
Đến lúc thanh toán mới tá hoa ra là cái váy đó còn chưa tới hai triệu.
Anh không ngờ là cô vợ sắp cưới của anh lại keo kiệt với bản thân như vậy, đến cái váy đắt tiền cũng không dám
mua nนa.
Chị nhân viên mang ra rất nhiều mẫu trang sức mới, mấy cái này lúc nãy Quỳnh Chi đã thấy qua rồi.
Nhưng Minh Triết nhìn cái nào thì cũng chê là quá nhỏ, không chịu.
Đến cuối cùng, chị nhân viên mới lẩy ra một sợi dây chuyền đắt nhất ở đây cho Minh Triết xem.
Ở phần mặt dây chuyền là một viên kim cương màu hồng có hình trái tim được bao quanh bởi rất viên kim cương trắng, điều quan trọng là viên kim cương hồng đó rất lớn, gần bằng một quả trứng chim bồ câu.
Minh Triết nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì cũng vừa ý, lấy ra đeo lên thử cho Quỳnh Chi.
Chị nhân viên thấy Quỳnh Chi đeo sợi dây chuyền lên xong, liền khen: "Bạn gái của anh đã đẹp, da lại trắng, đeo sợi dây chuyền này lên rất hợp."
Minh Triết nghe chị nhân viên nói vậy thì không vừa ý mà cau mày :" Bạn gái cái gì ? Vợ của tôi đó."
Quỳnh Chi có chút không hiểu nổi, có như vậy thôi mà anh cũng bắt bẻ người ta nữa.
Chị nhân viên gặp tình huống khó xử như vậy cũng chỉ biết cười gượng.
Minh Triết ngắm nghía một chút, cuối cùng cũng quyết định sẽ mua sợi dây chuyền này.
Quỳnh Chi vội vàng ngăn cản anh lại : " Minh Triết, sợi này mắc lắm hay đừng mua. Tôi không đeo gì cũng được."
Minh Triết quay qua nhìn cô, giọng của anh không phải kiểu cáu gắt giống thường ngày, mà rất dịu dàng, rất dễ nghe.
"Quỳnh Chi, không phải tôi đã nói rồi sao. Chăm sóc cho cô là trách nhiệm của tôi vì thể những thứ tôi cho cô, cô cứ thoải mái mà nhận, không cần phải sợ gì cả. Tôi sẽ không đòi lại cũng sẽ không bắt cô trả tiền đâu."
Trong lòng Quỳnh Chi không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cô mim cười, khẽ gật đầu với anh, như thể đã ngầm chấp nhận sự che chở, nuông chiều của anh dành cho cô.
Trong lúc chờ lấy hóá đơn, Minh Triết mỉm cười nắm lấy tay của Quỳnh Chi, để những ngón tay của họ đan vào nhau.
Quynh Chi voi vang lac dล่น.
Sau khi thanh toán xong, Quỳnh Chi tưởng là sẽ được đi về, nhưng ai ngờ Minh Triết lại dẫn cô vào trong một cửa hàng bán trang sức.
Cô kéo tay anh lại, hỏi : "Anh muốn mua gì sao ?"
Minh Triết đáp lời : " Úm, mua cho cô đó."
Anh còn nói thêm : " Con dâu của Trần gia đi ra ngoài phải lấp lánh. Cô không thấy mẹ ở nhà à? Không đi ra ngoài mà vẫn mang trang sức đầy người đó."
Minh Triết lúc này quan sát trên người Quỳnh Chi rồi cau mày: "Cô nhìn cô đi, từ trên xuống dưới không có một món trang sức nào cả, chỉ ngoại trừ cái nhẫn đính hôn thôi. Xem coi có ra dáng con dâu của Trần gia hay không ?"
Nghe Minh Triết nói vậy, Quỳnh Chi sợ làm mất mặt Trần gia nên cũng ngoan ngoãn đi theo anh vào bên trong.
Tiếp đón hai người là một chị nhân viên. Chị ấy rất nhiệt tình, đưa ra hết mẫu này đến mẫu khác cho cô chọn
Nhưng cuối cùng, cô lại chọn sợi dây chuyển đơn giản nhất ở trong đây.
Lúc tính tiền, Minh Triết liếc nhìn qua sợi dây chuyền của cô thì hỏi : "Mua cái này à ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi nhìn anh, rồi gật đầu.
Minh Triết mới nói : "Sợi này để đeo ở nhà chơi thôi."
Sau đó, anh liền bảo nhân viên lấy vài mẫu trang sức ra, lần này là do anh chọn cho cô.
Lúc nãy chọn quần áo là do anh không biết, thấy Quỳnh Chi thích thì anh cứ mua thôi.
Đến lúc thanh toán mới tá hoa ra là cái váy đó còn chưa tới hai triệu.
Anh không ngờ là cô vợ sắp cưới của anh lại keo kiệt với bản thân như vậy, đến cái váy đắt tiền cũng không dám
mua nนa.
Chị nhân viên mang ra rất nhiều mẫu trang sức mới, mấy cái này lúc nãy Quỳnh Chi đã thấy qua rồi.
Nhưng Minh Triết nhìn cái nào thì cũng chê là quá nhỏ, không chịu.
Đến cuối cùng, chị nhân viên mới lẩy ra một sợi dây chuyền đắt nhất ở đây cho Minh Triết xem.
Ở phần mặt dây chuyền là một viên kim cương màu hồng có hình trái tim được bao quanh bởi rất viên kim cương trắng, điều quan trọng là viên kim cương hồng đó rất lớn, gần bằng một quả trứng chim bồ câu.
Minh Triết nhìn thấy sợi dây chuyền đó thì cũng vừa ý, lấy ra đeo lên thử cho Quỳnh Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị nhân viên thấy Quỳnh Chi đeo sợi dây chuyền lên xong, liền khen: "Bạn gái của anh đã đẹp, da lại trắng, đeo sợi dây chuyền này lên rất hợp."
Minh Triết nghe chị nhân viên nói vậy thì không vừa ý mà cau mày :" Bạn gái cái gì ? Vợ của tôi đó."
Quỳnh Chi có chút không hiểu nổi, có như vậy thôi mà anh cũng bắt bẻ người ta nữa.
Chị nhân viên gặp tình huống khó xử như vậy cũng chỉ biết cười gượng.
Minh Triết ngắm nghía một chút, cuối cùng cũng quyết định sẽ mua sợi dây chuyền này.
Quỳnh Chi vội vàng ngăn cản anh lại : " Minh Triết, sợi này mắc lắm hay đừng mua. Tôi không đeo gì cũng được."
Minh Triết quay qua nhìn cô, giọng của anh không phải kiểu cáu gắt giống thường ngày, mà rất dịu dàng, rất dễ nghe.
"Quỳnh Chi, không phải tôi đã nói rồi sao. Chăm sóc cho cô là trách nhiệm của tôi vì thể những thứ tôi cho cô, cô cứ thoải mái mà nhận, không cần phải sợ gì cả. Tôi sẽ không đòi lại cũng sẽ không bắt cô trả tiền đâu."
Trong lòng Quỳnh Chi không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cô mim cười, khẽ gật đầu với anh, như thể đã ngầm chấp nhận sự che chở, nuông chiều của anh dành cho cô.
Trong lúc chờ lấy hóá đơn, Minh Triết mỉm cười nắm lấy tay của Quỳnh Chi, để những ngón tay của họ đan vào nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro