Chương 41
2024-11-21 16:27:18
Lúc này, Minh Triết cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà nắm lấy cổ tay Quỳnh Chi, rồi kéo cô đứng dậy.
Quỳnh Chi không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nữa, chỉ biết rằng hai người đi được một đoạn khá xa, đến mức không còn nghe âm thanh ồn ào của buổi tiệc nữa.
Minh Triết dẫn Quỳnh Chi vào trong nhà vệ sinh.
Anh nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó đẩy mạnh cô vào tường.
Lưng của Quỳnh Chi bị đập vào bức tường cứng rắn khiến cô đau đớn mà hét lên một tiếng.
Minh Triết bóp chặt lấy cổ tay cô, giận dữ nói : “ Quỳnh Chi, cô làm tôi rất tức giận đó có biết không ?”
Quỳnh Chi có chút uất ức : “ Tôi đâu có làm gì đâu.”
Anh gắn lên từng chữ một : “ Không làm gì ?”
Minh Triết nhếch môi, nụ cười chua chát khẽ nói : “ Cô không muốn kết hôn thì thôi đi, đằng này nhìn thấy người phụ nữ khác đến gần tôi mà cô có thể ngồi bình tĩnh như vậy sao hả ?”
Cô không ngờ Minh Triết giận cô là bởi vì cô không nói gì khi nhìn thấy cô bé kia đến gần anh.
Nhưng mà, lúc đó rõ ràng anh đã từ chối cô bé đó rồi, vì thế cô mới yên tâm không nói gì.
Quỳnh Chi khẽ nói : “ Tôi xin lỗi !”
“ Xin lỗi...xin lỗi, suốt ngày cô chỉ biết xin lỗi tôi thôi à ?”
Minh Triết bây giờ vô cùng nóng nảy, không dễ nói chuyện.
Quỳnh Chi cắn môi, khẽ gọi : “ Minh Triết.”
Nhưng anh chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Chần chừ một chút, Quỳnh Chi mới lấy hết can đảm mà bước đến trước mặt anh, sau đó nhón chân chủ động hôn lên môi anh.
Thấy Minh Triết vẫn không có phản ứng gì khiến trong lòng cô có chút hoang mang.
Lúc này, bàn tay của cô giơ lên mở cúc quần tây của anh, sau đó nắm lấy khóa quần một đường kéo xuống.
Bàn tay cô chui vào trong quần lót của anh, nắm lấy vật đang mềm nhũn ở bên trong, không ngừng vuốt ve nó. (4)
“ Ai dạy cô làm như thế này vậy hả ?” Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Nghe anh hỏi như thế, Quỳnh Chi liền bị dọa cho sợ hãi mà vội vàng rút tay ra.
Nhưng Minh Triết đã ngăn cô lại, ra lệnh : “ Tiếp tục !”
Anh ép sát cô vào tường, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
Chóp mũi của anh kề sát vào má cô, môi lưỡi bắt đầu tìm kiếm nhau.
Anh hôn lên môi cô, hôn lên cằm cô, hôn lên cổ cô, sau đó kéo một bên dây áo xuống, rồi hôn lên khe ngực đang lấp ló nửa kín nửa hở.
Quỳnh Chi thẹn thùng đến mặt mày đỏ bừng.
Anh nâng cằm cô lên, giọng lúc này đã trầm khàn đi trông thấy : “ Sao hôm nay lại dám to gan đến như vậy hả ?”
Quỳnh Chi mím môi, thẹn thùng đến mức không thể nói được câu nào.
Nhìn người con gái ở trước mặt, hai má đỏ bừng, hàng mi cong cong ẩm ướt, tóc tai có chút lộn xộn, bàn tay nhỏ nhắn đang ra sức vuốt ve gậy thịt của anh khiến nó bắt đầu cương lên.
Minh Triết gục đầu lên vai cô, hơi thở nặng nề phả ra. Bị cô vuốt ve quá thoải mái, lâu lâu lại không nhịn được mà phát ra những tiếng “ hừ hừ” khàn đặc.
“ Quỳnh Chi, cô sẽ làm tôi phát điên mất thôi.”
Tay của Quỳnh Chi bây giờ đã mỏi nhừ nhưng lại bị anh ghì chặt vào trong vật thô dài nóng hổi kia khiến cô không tài nào rút tay ra được.
Phải mất một lúc lâu sau, Minh Triết mới cầm tay cô kéo ra khỏi quần lót của anh.
Trong lòng bàn tay của Quỳnh Chi lúc này đều bị dính đầy chất lỏng nhầy nhụa màu trắng đục của anh vừa bắn ra.
Minh Triết kéo khoá quần lại, sau đó dẫn cô đến chỗ vòi nước, giúp cô rửa tay.
Lúc bấy giờ, anh mới phát hiện ra trên lưng của Quỳnh Chi bị đỏ bừng cả một mảng lớn.
Anh lấy tay sờ lên lưng cô.
Quỳnh Chi có chút tức giận cũng có chút ấm ức nói : “ Là anh làm đó.”
Minh Triết ôm lấy cô vào lòng, bàn tay đặt lên lưng cô, xoa xoa những chỗ bị đỏ, không khỏi ái này nói : “ Xin lỗi, là tôi sai rồi.”
Sau đó, Minh Triết cúi xuống thổi thổi lên lưng cô mấy cái, khẽ hỏi : “ Có đau không ?”
Quỳnh Chi gật đầu, giọng mềm mại, nói với anh : “ Đau !”
Minh Triết hôn lên lưng cô : “ Quỳnh Chi, vậy bây giờ cô đánh lại tôi đi.”
Quỳnh Chi bị anh xoay người trở lại, khi nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng của anh thì cô có chút buồn cười.
Sau đó, Quỳnh Chi nhón chân lên cắn vào môi anh một cái, rồi mỉm cười hỏi : Đau không ?”
Minh Triết không trả lời câu hỏi mà lại cúi xuống hung hăng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ một cái sau đó liến vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô.
Quỳnh Chi bị anh hôn đến mặt mày đỏ bừng, khó thở đẩy anh ra.
Không nhịn được mà đánh lên ngực anh.
Minh Triết cong mỗi cười, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình mà hôn lên mấy cái.
Quỳnh Chi có chút ngại ngùng nói với anh : “ Chúng ta đi ra ngoài thôi, nếu không, mọi người không thấy chúng ta sẽ nghi ngờ đấy.”
“ Nghi ngờ ?” Minh Triết không ngờ là Quỳnh Chi sẽ dùng từ này.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài vòng, bỗng nhiên cảm thấy hai người giống hệt như đang yêu đương vụng trộm.
Rồi anh nói : “ Nhưng chúng ta là vợ chồng chưa cưới, họ nghi ngờ thì có sao đậu.”
Quỳnh Chi liền nói : “ Không có sao, nhưng sẽ rất mất mặt”
Rồi cô đẩy nhẹ anh ra, bước tới mở cửa nhà vệ sinh ló đầu ra ngoài xem, thấy không có ai ở bên ngoài thì mới cầm lấy tay Minh Triết kéo ra.
Cả quá trình, Minh Triết chỉ đứng im quan sát cô.
Bỗng nhiên cảm thấy vợ của mình thật sự quá mức đáng yêu, khoé môi của anh lại không nhịn được mà mỉm cười.
Quỳnh Chi không biết anh muốn dẫn cô đi đâu nữa, chỉ biết rằng hai người đi được một đoạn khá xa, đến mức không còn nghe âm thanh ồn ào của buổi tiệc nữa.
Minh Triết dẫn Quỳnh Chi vào trong nhà vệ sinh.
Anh nhanh chóng khóa cửa lại, sau đó đẩy mạnh cô vào tường.
Lưng của Quỳnh Chi bị đập vào bức tường cứng rắn khiến cô đau đớn mà hét lên một tiếng.
Minh Triết bóp chặt lấy cổ tay cô, giận dữ nói : “ Quỳnh Chi, cô làm tôi rất tức giận đó có biết không ?”
Quỳnh Chi có chút uất ức : “ Tôi đâu có làm gì đâu.”
Anh gắn lên từng chữ một : “ Không làm gì ?”
Minh Triết nhếch môi, nụ cười chua chát khẽ nói : “ Cô không muốn kết hôn thì thôi đi, đằng này nhìn thấy người phụ nữ khác đến gần tôi mà cô có thể ngồi bình tĩnh như vậy sao hả ?”
Cô không ngờ Minh Triết giận cô là bởi vì cô không nói gì khi nhìn thấy cô bé kia đến gần anh.
Nhưng mà, lúc đó rõ ràng anh đã từ chối cô bé đó rồi, vì thế cô mới yên tâm không nói gì.
Quỳnh Chi khẽ nói : “ Tôi xin lỗi !”
“ Xin lỗi...xin lỗi, suốt ngày cô chỉ biết xin lỗi tôi thôi à ?”
Minh Triết bây giờ vô cùng nóng nảy, không dễ nói chuyện.
Quỳnh Chi cắn môi, khẽ gọi : “ Minh Triết.”
Nhưng anh chẳng thèm nhìn cô lấy một cái.
Chần chừ một chút, Quỳnh Chi mới lấy hết can đảm mà bước đến trước mặt anh, sau đó nhón chân chủ động hôn lên môi anh.
Thấy Minh Triết vẫn không có phản ứng gì khiến trong lòng cô có chút hoang mang.
Lúc này, bàn tay của cô giơ lên mở cúc quần tây của anh, sau đó nắm lấy khóa quần một đường kéo xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bàn tay cô chui vào trong quần lót của anh, nắm lấy vật đang mềm nhũn ở bên trong, không ngừng vuốt ve nó. (4)
“ Ai dạy cô làm như thế này vậy hả ?” Giọng của anh lạnh lùng vang lên.
Nghe anh hỏi như thế, Quỳnh Chi liền bị dọa cho sợ hãi mà vội vàng rút tay ra.
Nhưng Minh Triết đã ngăn cô lại, ra lệnh : “ Tiếp tục !”
Anh ép sát cô vào tường, hơi thở nóng rực phả lên cổ cô.
Chóp mũi của anh kề sát vào má cô, môi lưỡi bắt đầu tìm kiếm nhau.
Anh hôn lên môi cô, hôn lên cằm cô, hôn lên cổ cô, sau đó kéo một bên dây áo xuống, rồi hôn lên khe ngực đang lấp ló nửa kín nửa hở.
Quỳnh Chi thẹn thùng đến mặt mày đỏ bừng.
Anh nâng cằm cô lên, giọng lúc này đã trầm khàn đi trông thấy : “ Sao hôm nay lại dám to gan đến như vậy hả ?”
Quỳnh Chi mím môi, thẹn thùng đến mức không thể nói được câu nào.
Nhìn người con gái ở trước mặt, hai má đỏ bừng, hàng mi cong cong ẩm ướt, tóc tai có chút lộn xộn, bàn tay nhỏ nhắn đang ra sức vuốt ve gậy thịt của anh khiến nó bắt đầu cương lên.
Minh Triết gục đầu lên vai cô, hơi thở nặng nề phả ra. Bị cô vuốt ve quá thoải mái, lâu lâu lại không nhịn được mà phát ra những tiếng “ hừ hừ” khàn đặc.
“ Quỳnh Chi, cô sẽ làm tôi phát điên mất thôi.”
Tay của Quỳnh Chi bây giờ đã mỏi nhừ nhưng lại bị anh ghì chặt vào trong vật thô dài nóng hổi kia khiến cô không tài nào rút tay ra được.
Phải mất một lúc lâu sau, Minh Triết mới cầm tay cô kéo ra khỏi quần lót của anh.
Trong lòng bàn tay của Quỳnh Chi lúc này đều bị dính đầy chất lỏng nhầy nhụa màu trắng đục của anh vừa bắn ra.
Minh Triết kéo khoá quần lại, sau đó dẫn cô đến chỗ vòi nước, giúp cô rửa tay.
Lúc bấy giờ, anh mới phát hiện ra trên lưng của Quỳnh Chi bị đỏ bừng cả một mảng lớn.
Anh lấy tay sờ lên lưng cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi có chút tức giận cũng có chút ấm ức nói : “ Là anh làm đó.”
Minh Triết ôm lấy cô vào lòng, bàn tay đặt lên lưng cô, xoa xoa những chỗ bị đỏ, không khỏi ái này nói : “ Xin lỗi, là tôi sai rồi.”
Sau đó, Minh Triết cúi xuống thổi thổi lên lưng cô mấy cái, khẽ hỏi : “ Có đau không ?”
Quỳnh Chi gật đầu, giọng mềm mại, nói với anh : “ Đau !”
Minh Triết hôn lên lưng cô : “ Quỳnh Chi, vậy bây giờ cô đánh lại tôi đi.”
Quỳnh Chi bị anh xoay người trở lại, khi nhìn thấy vẻ mặt đang lo lắng của anh thì cô có chút buồn cười.
Sau đó, Quỳnh Chi nhón chân lên cắn vào môi anh một cái, rồi mỉm cười hỏi : Đau không ?”
Minh Triết không trả lời câu hỏi mà lại cúi xuống hung hăng ngậm lấy môi cô, đầu lưỡi vươn ra liếm nhẹ một cái sau đó liến vào bên trong cuốn lấy lưỡi cô.
Quỳnh Chi bị anh hôn đến mặt mày đỏ bừng, khó thở đẩy anh ra.
Không nhịn được mà đánh lên ngực anh.
Minh Triết cong mỗi cười, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình mà hôn lên mấy cái.
Quỳnh Chi có chút ngại ngùng nói với anh : “ Chúng ta đi ra ngoài thôi, nếu không, mọi người không thấy chúng ta sẽ nghi ngờ đấy.”
“ Nghi ngờ ?” Minh Triết không ngờ là Quỳnh Chi sẽ dùng từ này.
Yết hầu của anh chuyển động lên xuống vài vòng, bỗng nhiên cảm thấy hai người giống hệt như đang yêu đương vụng trộm.
Rồi anh nói : “ Nhưng chúng ta là vợ chồng chưa cưới, họ nghi ngờ thì có sao đậu.”
Quỳnh Chi liền nói : “ Không có sao, nhưng sẽ rất mất mặt”
Rồi cô đẩy nhẹ anh ra, bước tới mở cửa nhà vệ sinh ló đầu ra ngoài xem, thấy không có ai ở bên ngoài thì mới cầm lấy tay Minh Triết kéo ra.
Cả quá trình, Minh Triết chỉ đứng im quan sát cô.
Bỗng nhiên cảm thấy vợ của mình thật sự quá mức đáng yêu, khoé môi của anh lại không nhịn được mà mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro