Chương 48
2024-11-21 16:27:18
Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, Quỳnh Chi đã bị giật mình ngồi bật dậy bởi vì nghe thấy tiếng la thất thanh của Minh Triết ở phòng bên cạnh.
Cô không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi qua phòng của anh xem thử.
Cửa phòng của anh không khoá, Quỳnh Chi chỉ cần xoay nhẹ tay nắm cửa là đã mở được.
Ở bên trong phòng tối om làm cho cô chẳng thấy được gì.
Quỳnh Chi chậm rãi bước vài bước vào trong, khẽ hỏi : “ Minh Triết, anh có bị làm sao không vậy ?”
Nhưng mà... Quỳnh Chi còn chưa nói hết câu thì đã có một vòng tay ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Âm thanh đầy mờ ám khẽ vang lên : “ Bắt được rồi !”
Minh Triết áp sát tấm lưng cô vào lồng ngực săn chắc của anh một cách mạnh mẽ, đầy áp bức.
Ngay sau đó là những nụ hôn bắt đầu rơi xuống cổ Quỳnh Chi, rồi chạy dọc theo sống lưng.
Dù bị ngăn cách bởi một lớp vải nhưng Quỳnh Chi vẫn có thể cảm nhận rất rõ nụ hôn của anh đang gieo rải rác trên lưng cô, vô cùng nóng bỏng, như muốn thiêu rụi hết tất cả.
Quỳnh Chi có chút vùng vẫy, kéo cánh tay anh ra.
Minh Triết liền không vui há miệng cắn nhẹ lên vai cô, khiến cô có chút ngứa ngáy, khẽ rên rỉ một tiếng.
Lúc này, Minh Triết đột nhiên xoay người cô lại.
Ngón tay thon dài, thô ráp chậm rãi lướt trên môi hồng hào đỏ mong người con gái, rồi nhấn nhẹ một cái.
Trong bóng tối nhưng Quỳnh Chi vẫn cảm nhận được anh đang cười.
Chính là nụ cười lưu manh, gian xảo của mọi ngày nhưng pha thêm một chút nguy hiểm ở trong đó..
Quỳnh Chi bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác mình nên chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nếu không...tối nay nhất định cô sẽ bị anh "ăn" đến thê thảm.
Bỗng nhiên, giọng của Minh Triết lại nhàn nhạt vàng lên, mang theo ý cười trong đó : “ Em nói là không cho anh ở trong phòng của em, nhưng đâu nói là em không ở trong phòng của anh đâu phải không ?”
Quỳnh Chi cau mày nhìn anh, cô không thể ngờ Minh Triết lại dùng trò dơ bẩn này để lừa gạt cô.
Bây giờ cô mới cảm thấy hối hận, lúc nãy đáng lẽ không nên chạy qua đây.
Quỳnh Chi trừng mắt lớn tiếng bảo : “ Bỏ em ra !”
Hơi thở của Minh Triết đã trở nên hỗn loạn, cánh tay trên eo cô càng thêm siết chặt : “ Không bỏ !”
Anh cong môi cười, cúi xuống vùi mặt vào trong hõm cổ, hít một hơi thật sâu tận hưởng mùi hương thơm mát dễ chịu trên người Quỳnh Chi.
Rồi chậm rãi nói : “ Con mồi đã rơi vào bẫy rồi, em nghĩ bác thợ săn sẽ thả nó ra sao ?”
Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ của Minh Triết.
Tiếp sau đó, cổ áo của cô đã bị anh kéo sâu xuống bên dưới.
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối khiến cho Quỳnh Chi không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô cảm nhận được một bên ngực của mình đang bị anh ngậm lấy, liếm láp, sau đó hung hăng cắn mút đến mức phát ra tiếng.
Không biết có phải vì đang ở trong bóng tối mà cả người cô trở nên nhạy cảm hơn hay không, vừa bị anh ngậm lấy là cả người cô đã mềm nhũn ra.
Một trận tê dại ngứa ngáy truyền đến khắp cơ thể, Quỳnh Chi hít một hơi, rồi yếu ớt đẩy Minh Triết ra.
Cô nhanh chóng chạy về phía cửa, nhưng mới bàng hoàng phát hiện là cửa lại không mở được.
Nghe tiếng bước chân của Minh Triết đang tiến về phía mình, cô có chút hoảng loạn, đưa tay sờ lên cánh cửa.
Thật không thể ngờ, anh đã dùng một cái ổ khóa rồi móc nó vào cánh cửa, vì thế cô không thể mở cửa để chạy ra ngoài được.
Minh Triết lại lần nữa ôm lấy cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai cô, còn kèm theo đó là vài phần đắc ý, trêu ghẹo :“ Bị nhốt rồi à ?”
Cô không suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi qua phòng của anh xem thử.
Cửa phòng của anh không khoá, Quỳnh Chi chỉ cần xoay nhẹ tay nắm cửa là đã mở được.
Ở bên trong phòng tối om làm cho cô chẳng thấy được gì.
Quỳnh Chi chậm rãi bước vài bước vào trong, khẽ hỏi : “ Minh Triết, anh có bị làm sao không vậy ?”
Nhưng mà... Quỳnh Chi còn chưa nói hết câu thì đã có một vòng tay ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Âm thanh đầy mờ ám khẽ vang lên : “ Bắt được rồi !”
Minh Triết áp sát tấm lưng cô vào lồng ngực săn chắc của anh một cách mạnh mẽ, đầy áp bức.
Ngay sau đó là những nụ hôn bắt đầu rơi xuống cổ Quỳnh Chi, rồi chạy dọc theo sống lưng.
Dù bị ngăn cách bởi một lớp vải nhưng Quỳnh Chi vẫn có thể cảm nhận rất rõ nụ hôn của anh đang gieo rải rác trên lưng cô, vô cùng nóng bỏng, như muốn thiêu rụi hết tất cả.
Quỳnh Chi có chút vùng vẫy, kéo cánh tay anh ra.
Minh Triết liền không vui há miệng cắn nhẹ lên vai cô, khiến cô có chút ngứa ngáy, khẽ rên rỉ một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này, Minh Triết đột nhiên xoay người cô lại.
Ngón tay thon dài, thô ráp chậm rãi lướt trên môi hồng hào đỏ mong người con gái, rồi nhấn nhẹ một cái.
Trong bóng tối nhưng Quỳnh Chi vẫn cảm nhận được anh đang cười.
Chính là nụ cười lưu manh, gian xảo của mọi ngày nhưng pha thêm một chút nguy hiểm ở trong đó..
Quỳnh Chi bỗng nhiên rùng mình một cái, cảm giác mình nên chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Nếu không...tối nay nhất định cô sẽ bị anh "ăn" đến thê thảm.
Bỗng nhiên, giọng của Minh Triết lại nhàn nhạt vàng lên, mang theo ý cười trong đó : “ Em nói là không cho anh ở trong phòng của em, nhưng đâu nói là em không ở trong phòng của anh đâu phải không ?”
Quỳnh Chi cau mày nhìn anh, cô không thể ngờ Minh Triết lại dùng trò dơ bẩn này để lừa gạt cô.
Bây giờ cô mới cảm thấy hối hận, lúc nãy đáng lẽ không nên chạy qua đây.
Quỳnh Chi trừng mắt lớn tiếng bảo : “ Bỏ em ra !”
Hơi thở của Minh Triết đã trở nên hỗn loạn, cánh tay trên eo cô càng thêm siết chặt : “ Không bỏ !”
Anh cong môi cười, cúi xuống vùi mặt vào trong hõm cổ, hít một hơi thật sâu tận hưởng mùi hương thơm mát dễ chịu trên người Quỳnh Chi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rồi chậm rãi nói : “ Con mồi đã rơi vào bẫy rồi, em nghĩ bác thợ săn sẽ thả nó ra sao ?”
Trong phòng vang lên tiếng cười khẽ của Minh Triết.
Tiếp sau đó, cổ áo của cô đã bị anh kéo sâu xuống bên dưới.
Xung quanh chỉ toàn là bóng tối khiến cho Quỳnh Chi không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cô cảm nhận được một bên ngực của mình đang bị anh ngậm lấy, liếm láp, sau đó hung hăng cắn mút đến mức phát ra tiếng.
Không biết có phải vì đang ở trong bóng tối mà cả người cô trở nên nhạy cảm hơn hay không, vừa bị anh ngậm lấy là cả người cô đã mềm nhũn ra.
Một trận tê dại ngứa ngáy truyền đến khắp cơ thể, Quỳnh Chi hít một hơi, rồi yếu ớt đẩy Minh Triết ra.
Cô nhanh chóng chạy về phía cửa, nhưng mới bàng hoàng phát hiện là cửa lại không mở được.
Nghe tiếng bước chân của Minh Triết đang tiến về phía mình, cô có chút hoảng loạn, đưa tay sờ lên cánh cửa.
Thật không thể ngờ, anh đã dùng một cái ổ khóa rồi móc nó vào cánh cửa, vì thế cô không thể mở cửa để chạy ra ngoài được.
Minh Triết lại lần nữa ôm lấy cô vào lòng.
Giọng nói trầm thấp thì thầm vào tai cô, còn kèm theo đó là vài phần đắc ý, trêu ghẹo :“ Bị nhốt rồi à ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro