Chương 7
2024-11-21 16:27:18
Đến tối.
Lúc Quỳnh Chi nằm trên giường định đi ngủ sớm thì Minh Triết bước vào, trên tay có cầm theo hộp thuốc hồi sáng.
Anh đặt hộp thuốc xuống giường, sau đó nói : “ Mẹ kêu tôi thay thuốc cho cô.”
Quỳnh Chi ngồi dậy, kéo hộp thuốc về phía mình : “ Thôi, để tôi tự làm được rồi, không cần phiền anh đâu.”
Minh Triết ngồi xuống giường, kéo hộp thuốc trở về chỗ cũ, anh nói : “Cô muốn tôi bị mẹ la lắm à ?”
Nghe vậy, Quỳnh Chi cũng không phản đối nữa, để cho anh ta thay thuốc cho cô.
Hồi sáng đã làm qua một lần nên bây giờ Minh Triết có kinh nghiệm hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.
Quỳnh Chi trầm ngâm nhìn anh ta một lúc, rồi bất giác nói : “ Xin lỗi !”
Minh Triết ngước lên nhìn cô, không hiểu hỏi : “Xin lỗi cái gì ?”
“ Lúc đầu tôi không biết là anh đã có người mình yêu nên mới đồng ý đính hôn với anh.” Cô ngưng một chút rồi nói tiếp : “ Tôi không cố ý chia rẽ hai người...bây giờ vẫn còn kịp, tôi chưa phải là vợ của anh, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói với mẹ của anh, chúng ta hủy hôn.”
Minh Triết không khỏi sững sờ khi nghe cô nói như vậy, mất vài phút sau, anh mới phản ứng lại, châm biếm nói : “ Cô tốt đến vậy sao ?”
Tưởng anh ta không tin, cô nghiêm túc nói : “ Tôi nói thật đấy.”
Thấy Minh Triết không trả lời, cô nói tiếp, giọng có hơi nghẹn ngào : “Anh biết không, hơn ai hết tôi hiểu được cảm giác không thể ở bên cạnh người mình yêu sẽ đau đớn đến mức nào, cho nên tôi không muốn chia rẽ tình yêu của hai người.”
Minh Triết ngẩn người nhìn cô một lúc, sau đó lấy miếng băng keo cá nhân dán lại vết thương cho cô, không nói gì mà lên giường nằm.
Quỳnh Chi thấy anh đi ngủ thì cũng không nói gì nữa.
Cô dọn dẹp lại một chút, cất chai cồn và bông gòn vào lại trong hộp thuốc.
Bỗng nhiên lúc này Minh Triết lại lên tiếng : “Chia tay rồi, chấm hết rồi, dù có hủy hôn với cô thì cũng chẳng thay đổi được gì.”
Quỳnh Chi xoay người lại, hỏi : “Chia tay là vì tôi ?”
Minh Triết cười khẽ : “Cô nghĩ cô có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy à ?
Cô mới hỏi : “Vậy tại sao ?”
Anh ta không nói không rằng, tự nhiên nổi quạu : “Sao tôi phải nói cho cô biết ? Bộ cô thích nghe chuyện tình cảm của chồng sắp cưới của mình với người yêu cũ lắm à ?”
Quỳnh Chi để hộp thuốc lên đầu giường, lẩm bẩm : “Không nói thì thôi.”
Cô cũng lên giường nằm, cẩn thận lấy cái gối ôm chặn ở chính giữa hai người lại, sau đó yên tâm đắp chăn đi ngủ.
Bỗng nhiên cô nhận ra, không biết Minh Triết từ lúc nào đã mở mắt mà nhìn cô chằm chằm.
Quỳnh Chi có chút giật mình, đưa tay lên mặt sờ sờ, không biết có dính cái gì không nên hỏi : “Anh nhìn tôi làm gì ?”
Minh Triết nói : “Xem cô diễn.”
Quỳnh Chi càng không thể hiểu nổi : “Tôi diễn cái gì ?”
Minh Triết nhìn cô không chớp mắt, xích lại gần cô hơn một chút : “ Thật sự có nhiều lúc tôi không biết cô thuộc loại người gì nữa. Tiền của mẹ tôi đưa cô, cô không lấy, bây giờ thì đồng ý hủy hôn để tác hợp tôi với người yêu cũ. Không vì yêu, không vì tiền vậy cuối cùng là cô đồng ý kết hôn với tôi là vì cái gì ?”
Quỳnh Chi lùi ra mép giường một chút, suy nghĩ rồi mới trả lời anh : “ Tôi cũng hai mươi hai tuổi rồi, đến tuổi phải lấy chồng.”
Minh Triết nghe xong thì bật cười đến mức rung cả giường, không thể hiểu nổi : “ Mới có hai mươi hai tuổi, cô làm như cô năm chục tuổi vậy hả ?”
“ Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy anh.” Nói xong, cô nằm xoay người lại, đưa lưng về phía anh.
Hai mắt cô lúc này cảm thấy hơi cay cay, nhưng không dám khóc lớn.
Lúc Quỳnh Chi nằm trên giường định đi ngủ sớm thì Minh Triết bước vào, trên tay có cầm theo hộp thuốc hồi sáng.
Anh đặt hộp thuốc xuống giường, sau đó nói : “ Mẹ kêu tôi thay thuốc cho cô.”
Quỳnh Chi ngồi dậy, kéo hộp thuốc về phía mình : “ Thôi, để tôi tự làm được rồi, không cần phiền anh đâu.”
Minh Triết ngồi xuống giường, kéo hộp thuốc trở về chỗ cũ, anh nói : “Cô muốn tôi bị mẹ la lắm à ?”
Nghe vậy, Quỳnh Chi cũng không phản đối nữa, để cho anh ta thay thuốc cho cô.
Hồi sáng đã làm qua một lần nên bây giờ Minh Triết có kinh nghiệm hơn nhiều rồi, không còn đau nữa.
Quỳnh Chi trầm ngâm nhìn anh ta một lúc, rồi bất giác nói : “ Xin lỗi !”
Minh Triết ngước lên nhìn cô, không hiểu hỏi : “Xin lỗi cái gì ?”
“ Lúc đầu tôi không biết là anh đã có người mình yêu nên mới đồng ý đính hôn với anh.” Cô ngưng một chút rồi nói tiếp : “ Tôi không cố ý chia rẽ hai người...bây giờ vẫn còn kịp, tôi chưa phải là vợ của anh, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói với mẹ của anh, chúng ta hủy hôn.”
Minh Triết không khỏi sững sờ khi nghe cô nói như vậy, mất vài phút sau, anh mới phản ứng lại, châm biếm nói : “ Cô tốt đến vậy sao ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng anh ta không tin, cô nghiêm túc nói : “ Tôi nói thật đấy.”
Thấy Minh Triết không trả lời, cô nói tiếp, giọng có hơi nghẹn ngào : “Anh biết không, hơn ai hết tôi hiểu được cảm giác không thể ở bên cạnh người mình yêu sẽ đau đớn đến mức nào, cho nên tôi không muốn chia rẽ tình yêu của hai người.”
Minh Triết ngẩn người nhìn cô một lúc, sau đó lấy miếng băng keo cá nhân dán lại vết thương cho cô, không nói gì mà lên giường nằm.
Quỳnh Chi thấy anh đi ngủ thì cũng không nói gì nữa.
Cô dọn dẹp lại một chút, cất chai cồn và bông gòn vào lại trong hộp thuốc.
Bỗng nhiên lúc này Minh Triết lại lên tiếng : “Chia tay rồi, chấm hết rồi, dù có hủy hôn với cô thì cũng chẳng thay đổi được gì.”
Quỳnh Chi xoay người lại, hỏi : “Chia tay là vì tôi ?”
Minh Triết cười khẽ : “Cô nghĩ cô có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy à ?
Cô mới hỏi : “Vậy tại sao ?”
Anh ta không nói không rằng, tự nhiên nổi quạu : “Sao tôi phải nói cho cô biết ? Bộ cô thích nghe chuyện tình cảm của chồng sắp cưới của mình với người yêu cũ lắm à ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quỳnh Chi để hộp thuốc lên đầu giường, lẩm bẩm : “Không nói thì thôi.”
Cô cũng lên giường nằm, cẩn thận lấy cái gối ôm chặn ở chính giữa hai người lại, sau đó yên tâm đắp chăn đi ngủ.
Bỗng nhiên cô nhận ra, không biết Minh Triết từ lúc nào đã mở mắt mà nhìn cô chằm chằm.
Quỳnh Chi có chút giật mình, đưa tay lên mặt sờ sờ, không biết có dính cái gì không nên hỏi : “Anh nhìn tôi làm gì ?”
Minh Triết nói : “Xem cô diễn.”
Quỳnh Chi càng không thể hiểu nổi : “Tôi diễn cái gì ?”
Minh Triết nhìn cô không chớp mắt, xích lại gần cô hơn một chút : “ Thật sự có nhiều lúc tôi không biết cô thuộc loại người gì nữa. Tiền của mẹ tôi đưa cô, cô không lấy, bây giờ thì đồng ý hủy hôn để tác hợp tôi với người yêu cũ. Không vì yêu, không vì tiền vậy cuối cùng là cô đồng ý kết hôn với tôi là vì cái gì ?”
Quỳnh Chi lùi ra mép giường một chút, suy nghĩ rồi mới trả lời anh : “ Tôi cũng hai mươi hai tuổi rồi, đến tuổi phải lấy chồng.”
Minh Triết nghe xong thì bật cười đến mức rung cả giường, không thể hiểu nổi : “ Mới có hai mươi hai tuổi, cô làm như cô năm chục tuổi vậy hả ?”
“ Anh muốn nghĩ như thế nào thì tùy anh.” Nói xong, cô nằm xoay người lại, đưa lưng về phía anh.
Hai mắt cô lúc này cảm thấy hơi cay cay, nhưng không dám khóc lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro