Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 14
Yên Diệp
2024-07-22 16:10:54
Chẳng bao lâu sau, Ngô Đoan đã xuất hiện trong danh trướng, nhìn khuôn mặt vô cảm của Tề Vũ Hiên, khóe miệng hắn lén lút dương lên.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tề Vũ Hiên, qua phải đến nửa ngày, Ngô Đoan mới đem cái cằm rớt dưới mặt đất nhặt lên, cười như không cười mà nhìn hắn, “Ngươi là đang nói…… Ngươi muốn biết nên như thế nào để cùng ái nhân hòa hợp chung sống?”
“Ân.” Ngữ điệu của Tề Vũ Hiên bình đạm thản nhiên, tựa hồ hắn căn bản không hề ý thức được yêu cầu mình vừa đưa ra có bao nhiêu thái quá.
Còn hảo Ngô Đoan đã sớm tường tận vị bằng hữu thân thiết của mình có loại đức hạnh gì, có thể khiến hắn đưa ra một yêu cầu như vậy đã là một đột phá vô cùng vĩ đại rồi, muốn cho hắn biểu hiện ra nhiều cảm xúc hơn, về sau liền có thể trông cậy vào tiểu Từ đại phu.
“Lại nói…… Ngươi không nhớ rõ tiểu Từ đại phu còn từng vì người khác mà nhảy sông sao? Ngươi dám chắc y thực lòng thương mến ngươi sao?” Ngô Đoan phi thường vô sỉ lôi ra lịch sử u ám của Từ Tử Du một lần nữa.
Tề Vũ Hiên sắc mặt thâm trầm, ánh mắt cũng có chút ảm đạm. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng liếc nhìn Ngô Đoan, ánh mắt lạnh băng không cất chứa dù chỉ một tia độ ấm, nhìn Ngô Đoan đến da đầu tê dại, từng luồng khí cóng lạnh chay dọc sống lưng.
“Hảo hảo, sợ ngươi.” Ngô Đoan bất đắc dĩ giơ tay lên, “Chuyện trước kia của hai người họ rốt cuộc là như thế nào, ta quả thực có điểm hồ đồ, theo tin tức thu nhặt được từ đám binh lính thì tiểu Từ đại phu cùng Thẩm Trọng “tựa hồ” là ái nhân, nhưng thực tế như thế nào, hai người họ cũng chưa từng một lần thừa nhận.”
Tề Vũ Hiên không vui nhíu mày, “Vì sao lại như vậy?”
Ngô Đoan buông tay xuống, “Ai mà biết được, Thẩm Trọng là một kẻ khôn ngoan, từ trước tới nay khi cùng người khác trò chuyện cũng chỉ nói rằng mình cùng tiểu Từ đại phu là từ cùng một thôn đi ra, vậy nên mới đối xử ân cần với y. Mà tiểu Từ đại phu trước kia đại khái là tương đối hàm súc đi……”
Khụ khụ, thật lòng mà nói, Ngô Đoạn thực khó có thể tưởng tượng được rằng tiểu Từ đại phu sẽ hiểu được hai chữ “hàm súc” có ý nghĩa gì, bất quá xét về biểu hiện trước kia của y, quả thực là không thể dùng từ nào khác để hình dung.
“Dù sao thì mặc dù trong hai người họ không ai chịu thừa nhận, nhưng người ngoài đều nhất trí rằng là tiểu Từ đại phu theo đuổi tên Thẩm Trọng kia.”
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói nửa lời.
Ngô Đoan mỉm cười ngồi ở đối diện hắn, tay chống cằm, hứng thú bừng bừng mà quan sát Tề Vũ Hiên.
Qua một hồi thực lâu, Tề Vũ Hiên rốt cuộc cũng mở miệng, “Chuyện này, Tử Du có biết không?”
Ngô Đoan cười càng thêm vui vẻ, “Hẳn là không biết, theo lời đồn, tiểu Từ đại phu trước kia căn bản không bao giờ ra khỏi cổng doanh trại quân y, đều là Thẩm Trọng chủ động đến tìm y thì hai người mới gặp mặt, sau này, lần duy nhất đi ra ngoài chính là trước thời điểm y nhảy sông một ngày.”
Bát quái chi hỏa[1] hừng hực thiêu đốt ruột gan, giờ khắc này Ngô Đoan tò mò vô cùng tận, rốt cuộc Từ Tử Du đã bằng cách nào khiến được Tướng quân gọi thẳng tên của y, phải biết rằng đến hắn cũng chỉ được gọi là “Ngô huynh” non nửa năm trời, sau đấy là Ngô Quân sư, mãi sau nữa mới thăng cấp lên địa vị được Tề Vũ Hiên kêu tên.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trở nên có chút khó coi, “Vậy nên…… Tên Thẩm Trọng kia, ngay từ đầu đã ôm ý niệm vứt bỏ Tử Du.”
“Hẳn vậy đi, chí ít, gã khẳng định là ôm tâm tư kết hôn với người khác, về phần đến lúc đó có thể vứt bỏ Từ Tử Du hay không cũng khó nói, rốt cuộc ― tiểu Từ đại phu lớn lên thực là xinh đẹp, kim ốc tàng kiều[2] gì gì đó……” Ngô Đoan mặt đầy nghiêm túc dẩu miệng mách lẻo về Thẩm Trọng, nếu hắn đã có ý định hỗ trợ Từ Tử Du, đương nhiên sẽ không thể mặc kẻ kia trở thành một chướng ngại vật ngăn trở y và Tướng quân.
Huống hồ, hắn cũng hy vọng có thể lợi dụng tình huống này để xác thực xem liệu Từ Tử Du còn lưu luyến chút tình ý nào với cái tên Thẩm Trọng này hay không, nếu là có thì…… Ha ha……
Ánh mắt Ngô Đoan khẽ động, đừng chỉ đánh giá Tề Vũ Hiên qua vẻ ngoài lãnh đạm của hắn, dù người này khi đối diện vị bằng hữu thân thiết là hắn đây sắc mặt cũng ít khi mang nét cười, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, thực chất bản tính của Tề Vũ Hiên, vô luận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, đều tuyệt đối xứng đáng với hai chữ hảo hữu.
Nếu có người dám lợi dụng đến cảm tình của Tề Vũ Hiên….. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Lẽ đương nhiên, nếu nhờ chuyện này mà chứng minh được Từ Tử Du thực lòng yêu Tề Vũ Hiên, hắn sẽ không ngại giúp y thêm đôi ba lần, rốt cuộc xét về phản ứng nãy giờ của Tề Vũ Hiên mà nói, hắn đối với tiểu Từ đại phu, cũng không phải là không có chút cảm giác nào.
“Tướng quân, mời uống trà.” Một tên tiểu tư trắng nõn gầy gò bưng khay trà tiến vào, hắn rụt rè sợ hãi không dám nhìn về hướng Tề Vũ Hiên, tựa hồ đối phương là một con ác thú không bằng, dốc hết can đảm cũng chỉ dám tiến đến gần Ngô Đoan, ngay cả ly trà cũng là từ rất xa đẩy tới.
“Ra ngoài đi.” Tề Vũ Hiên lãnh đạm nói.”
Tên tiểu tư như được ban đặc xá, không chút chần chừ vội vàng rời đi.
Ngô Đoan nhấc ly trà lên nhấp một ngụm, “Tên tiểu tư của ngươi tên là gì?”
Tề Vũ Hiên khựng lại một chút, tựa hồ nghĩ ngợi, “Trần Dịch Tri.”
“Nga.” Ngô Đoan gật gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nghĩ thế nào mà lại để hắn đảm nhiệm chức vụ tiểu tư.”
“Ngày đó trong lúc vô tình bắt gặp hắn đang bị mấy tên quân sĩ bắt nạt, xét thân thể ốm yếu kia của hắn thấy hẳn cũng không đảm đương nổi vị trí binh lính, liền dứt khoát điều hắn về bên người ta làm tiểu tư, nghe nói trước kia hắn là thư sinh, sau này vì đi tìm người mà lạc dòng đáp đến nơi này, sau khi đã tiêu hết tiền bạc lại cũng không biết kiếm thêm, tình cờ gặp gỡ sĩ quan trưng binh[3] của bên ta, người kia thấy hắn đáng thương, liền đem hắn thu vào.” Tề Vũ Hiên nhàn nhạt tường thuật.
Ngô Đoan trưng ra biểu cảm “biết ngay mà!” ở trên mặt, “Nếu đã vậy, vì sao hắn lại sợ ngươi đến thế?”
Tề Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt lãnh đạm chợt trở nên sắc bén vô cùng. Cũng may Ngô Đoan đã sớm quen, nên cũng không thèm sợ hắn, bất quá cũng minh bạch được một điều, tên tiểu tư này là bị sát khí thường ngày của Tề Vũ Hiên dọa sợ rồi.
“Chậc chậc, lá gan sao lại nhỏ như vậy, còn có thể được coi là nam nhân sao?” Ngô Đoan khinh thường bĩu môn, thử nhìn Từ Tử Du kia kìa, khi đối diện khuôn mặt lãnh khốc của Tướng quân, không những không sợ hãi, còn thường xuyên động tay động tay chiếm tiện nghi, ngay cả Ngô Đoan đều bắt gặp vô số lần, cũng chẳng rõ Tướng quân đã thầm bị ăn bớt bao nhiêu phần đậu hủ rồi……
― Giờ ngẫm lại, kỳ thực phản ứng vừa rồi của tên tiểu tư mới là bình thường đi, cũng không biết vị Từ đại phu kia lớn lên kiểu gì mà thần kinh lại thành ra như vậy, cư nhiên không thèm sợ ánh mắt có thể giết người kia của Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên im lặng không đáp, Ngô Đoan nói tên tiểu tư này nhát gan, hắn lại không kiềm nổi bản thân mà nghĩ đến một người có một lá gan siêu cấp vĩ đại…… Rõ ràng trưởng thành đến xinh đẹp như thế, thân thể lại thanh mảnh đến vậy, nhưng Từ Tử Du lại luôn là cậy vào việc hắn không nỡ nặng tay với y, để rồi trắng trợn chiếm tiện nghi của hắn.
Lại phải nói thêm, hắn cũng thực buồn bực, nếu bản thân hắn là một nữ tử mỹ lệ còn chưa nói, nhưng Từ Tử Du cứ nhắm thẳng vào ngực hắn mà sờ loạn là chuyện như thế nào?!!
[ Lúc này, Tề Đại tướng quân của chúng ta còn chưa biết, trên đời có tồn tại một loại người ― gọi là cơ ngực khống…… _(:з” ∠)_ ]
Ngô Đoan hứng trí bừng bừng ngắm nhìn Tề Vũ Hiên, không biết hắn đang nghĩ về điều gì mà ánh mắt lại nhuốm đẫm một vẻ bất đắc dĩ. Gần đây, loại ánh mắt này thường xuyên xuất hiện trên khuôn mặt của Tề Đại tướng quân, bất quá, thường thì khi ấy đều có tiểu Từ đại phu quanh quẩn bên cạnh.
Hắn thầm lặng vì tiểu Từ đại phu giơ lên một ngón tay cái, có thể khiến Tề Vũ Hiên lộ ra một ánh mắt như vậy, năng lực của tiểu Từ đại phu quả là hoàn toàn đáng tin cậy.
Sau khi nghe xong yêu cầu của Tề Vũ Hiên, qua phải đến nửa ngày, Ngô Đoan mới đem cái cằm rớt dưới mặt đất nhặt lên, cười như không cười mà nhìn hắn, “Ngươi là đang nói…… Ngươi muốn biết nên như thế nào để cùng ái nhân hòa hợp chung sống?”
“Ân.” Ngữ điệu của Tề Vũ Hiên bình đạm thản nhiên, tựa hồ hắn căn bản không hề ý thức được yêu cầu mình vừa đưa ra có bao nhiêu thái quá.
Còn hảo Ngô Đoan đã sớm tường tận vị bằng hữu thân thiết của mình có loại đức hạnh gì, có thể khiến hắn đưa ra một yêu cầu như vậy đã là một đột phá vô cùng vĩ đại rồi, muốn cho hắn biểu hiện ra nhiều cảm xúc hơn, về sau liền có thể trông cậy vào tiểu Từ đại phu.
“Lại nói…… Ngươi không nhớ rõ tiểu Từ đại phu còn từng vì người khác mà nhảy sông sao? Ngươi dám chắc y thực lòng thương mến ngươi sao?” Ngô Đoan phi thường vô sỉ lôi ra lịch sử u ám của Từ Tử Du một lần nữa.
Tề Vũ Hiên sắc mặt thâm trầm, ánh mắt cũng có chút ảm đạm. Hắn ngẩng đầu, lẳng lặng liếc nhìn Ngô Đoan, ánh mắt lạnh băng không cất chứa dù chỉ một tia độ ấm, nhìn Ngô Đoan đến da đầu tê dại, từng luồng khí cóng lạnh chay dọc sống lưng.
“Hảo hảo, sợ ngươi.” Ngô Đoan bất đắc dĩ giơ tay lên, “Chuyện trước kia của hai người họ rốt cuộc là như thế nào, ta quả thực có điểm hồ đồ, theo tin tức thu nhặt được từ đám binh lính thì tiểu Từ đại phu cùng Thẩm Trọng “tựa hồ” là ái nhân, nhưng thực tế như thế nào, hai người họ cũng chưa từng một lần thừa nhận.”
Tề Vũ Hiên không vui nhíu mày, “Vì sao lại như vậy?”
Ngô Đoan buông tay xuống, “Ai mà biết được, Thẩm Trọng là một kẻ khôn ngoan, từ trước tới nay khi cùng người khác trò chuyện cũng chỉ nói rằng mình cùng tiểu Từ đại phu là từ cùng một thôn đi ra, vậy nên mới đối xử ân cần với y. Mà tiểu Từ đại phu trước kia đại khái là tương đối hàm súc đi……”
Khụ khụ, thật lòng mà nói, Ngô Đoạn thực khó có thể tưởng tượng được rằng tiểu Từ đại phu sẽ hiểu được hai chữ “hàm súc” có ý nghĩa gì, bất quá xét về biểu hiện trước kia của y, quả thực là không thể dùng từ nào khác để hình dung.
“Dù sao thì mặc dù trong hai người họ không ai chịu thừa nhận, nhưng người ngoài đều nhất trí rằng là tiểu Từ đại phu theo đuổi tên Thẩm Trọng kia.”
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trầm xuống, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, không nói nửa lời.
Ngô Đoan mỉm cười ngồi ở đối diện hắn, tay chống cằm, hứng thú bừng bừng mà quan sát Tề Vũ Hiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Qua một hồi thực lâu, Tề Vũ Hiên rốt cuộc cũng mở miệng, “Chuyện này, Tử Du có biết không?”
Ngô Đoan cười càng thêm vui vẻ, “Hẳn là không biết, theo lời đồn, tiểu Từ đại phu trước kia căn bản không bao giờ ra khỏi cổng doanh trại quân y, đều là Thẩm Trọng chủ động đến tìm y thì hai người mới gặp mặt, sau này, lần duy nhất đi ra ngoài chính là trước thời điểm y nhảy sông một ngày.”
Bát quái chi hỏa[1] hừng hực thiêu đốt ruột gan, giờ khắc này Ngô Đoan tò mò vô cùng tận, rốt cuộc Từ Tử Du đã bằng cách nào khiến được Tướng quân gọi thẳng tên của y, phải biết rằng đến hắn cũng chỉ được gọi là “Ngô huynh” non nửa năm trời, sau đấy là Ngô Quân sư, mãi sau nữa mới thăng cấp lên địa vị được Tề Vũ Hiên kêu tên.
Sắc mặt Tề Vũ Hiên trở nên có chút khó coi, “Vậy nên…… Tên Thẩm Trọng kia, ngay từ đầu đã ôm ý niệm vứt bỏ Tử Du.”
“Hẳn vậy đi, chí ít, gã khẳng định là ôm tâm tư kết hôn với người khác, về phần đến lúc đó có thể vứt bỏ Từ Tử Du hay không cũng khó nói, rốt cuộc ― tiểu Từ đại phu lớn lên thực là xinh đẹp, kim ốc tàng kiều[2] gì gì đó……” Ngô Đoan mặt đầy nghiêm túc dẩu miệng mách lẻo về Thẩm Trọng, nếu hắn đã có ý định hỗ trợ Từ Tử Du, đương nhiên sẽ không thể mặc kẻ kia trở thành một chướng ngại vật ngăn trở y và Tướng quân.
Huống hồ, hắn cũng hy vọng có thể lợi dụng tình huống này để xác thực xem liệu Từ Tử Du còn lưu luyến chút tình ý nào với cái tên Thẩm Trọng này hay không, nếu là có thì…… Ha ha……
Ánh mắt Ngô Đoan khẽ động, đừng chỉ đánh giá Tề Vũ Hiên qua vẻ ngoài lãnh đạm của hắn, dù người này khi đối diện vị bằng hữu thân thiết là hắn đây sắc mặt cũng ít khi mang nét cười, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, thực chất bản tính của Tề Vũ Hiên, vô luận nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, đều tuyệt đối xứng đáng với hai chữ hảo hữu.
Nếu có người dám lợi dụng đến cảm tình của Tề Vũ Hiên….. Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.
Lẽ đương nhiên, nếu nhờ chuyện này mà chứng minh được Từ Tử Du thực lòng yêu Tề Vũ Hiên, hắn sẽ không ngại giúp y thêm đôi ba lần, rốt cuộc xét về phản ứng nãy giờ của Tề Vũ Hiên mà nói, hắn đối với tiểu Từ đại phu, cũng không phải là không có chút cảm giác nào.
“Tướng quân, mời uống trà.” Một tên tiểu tư trắng nõn gầy gò bưng khay trà tiến vào, hắn rụt rè sợ hãi không dám nhìn về hướng Tề Vũ Hiên, tựa hồ đối phương là một con ác thú không bằng, dốc hết can đảm cũng chỉ dám tiến đến gần Ngô Đoan, ngay cả ly trà cũng là từ rất xa đẩy tới.
“Ra ngoài đi.” Tề Vũ Hiên lãnh đạm nói.”
Tên tiểu tư như được ban đặc xá, không chút chần chừ vội vàng rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Đoan nhấc ly trà lên nhấp một ngụm, “Tên tiểu tư của ngươi tên là gì?”
Tề Vũ Hiên khựng lại một chút, tựa hồ nghĩ ngợi, “Trần Dịch Tri.”
“Nga.” Ngô Đoan gật gật đầu, lại hỏi tiếp, “Nghĩ thế nào mà lại để hắn đảm nhiệm chức vụ tiểu tư.”
“Ngày đó trong lúc vô tình bắt gặp hắn đang bị mấy tên quân sĩ bắt nạt, xét thân thể ốm yếu kia của hắn thấy hẳn cũng không đảm đương nổi vị trí binh lính, liền dứt khoát điều hắn về bên người ta làm tiểu tư, nghe nói trước kia hắn là thư sinh, sau này vì đi tìm người mà lạc dòng đáp đến nơi này, sau khi đã tiêu hết tiền bạc lại cũng không biết kiếm thêm, tình cờ gặp gỡ sĩ quan trưng binh[3] của bên ta, người kia thấy hắn đáng thương, liền đem hắn thu vào.” Tề Vũ Hiên nhàn nhạt tường thuật.
Ngô Đoan trưng ra biểu cảm “biết ngay mà!” ở trên mặt, “Nếu đã vậy, vì sao hắn lại sợ ngươi đến thế?”
Tề Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, đôi mắt lãnh đạm chợt trở nên sắc bén vô cùng. Cũng may Ngô Đoan đã sớm quen, nên cũng không thèm sợ hắn, bất quá cũng minh bạch được một điều, tên tiểu tư này là bị sát khí thường ngày của Tề Vũ Hiên dọa sợ rồi.
“Chậc chậc, lá gan sao lại nhỏ như vậy, còn có thể được coi là nam nhân sao?” Ngô Đoan khinh thường bĩu môn, thử nhìn Từ Tử Du kia kìa, khi đối diện khuôn mặt lãnh khốc của Tướng quân, không những không sợ hãi, còn thường xuyên động tay động tay chiếm tiện nghi, ngay cả Ngô Đoan đều bắt gặp vô số lần, cũng chẳng rõ Tướng quân đã thầm bị ăn bớt bao nhiêu phần đậu hủ rồi……
― Giờ ngẫm lại, kỳ thực phản ứng vừa rồi của tên tiểu tư mới là bình thường đi, cũng không biết vị Từ đại phu kia lớn lên kiểu gì mà thần kinh lại thành ra như vậy, cư nhiên không thèm sợ ánh mắt có thể giết người kia của Vũ Hiên.
Tề Vũ Hiên im lặng không đáp, Ngô Đoan nói tên tiểu tư này nhát gan, hắn lại không kiềm nổi bản thân mà nghĩ đến một người có một lá gan siêu cấp vĩ đại…… Rõ ràng trưởng thành đến xinh đẹp như thế, thân thể lại thanh mảnh đến vậy, nhưng Từ Tử Du lại luôn là cậy vào việc hắn không nỡ nặng tay với y, để rồi trắng trợn chiếm tiện nghi của hắn.
Lại phải nói thêm, hắn cũng thực buồn bực, nếu bản thân hắn là một nữ tử mỹ lệ còn chưa nói, nhưng Từ Tử Du cứ nhắm thẳng vào ngực hắn mà sờ loạn là chuyện như thế nào?!!
[ Lúc này, Tề Đại tướng quân của chúng ta còn chưa biết, trên đời có tồn tại một loại người ― gọi là cơ ngực khống…… _(:з” ∠)_ ]
Ngô Đoan hứng trí bừng bừng ngắm nhìn Tề Vũ Hiên, không biết hắn đang nghĩ về điều gì mà ánh mắt lại nhuốm đẫm một vẻ bất đắc dĩ. Gần đây, loại ánh mắt này thường xuyên xuất hiện trên khuôn mặt của Tề Đại tướng quân, bất quá, thường thì khi ấy đều có tiểu Từ đại phu quanh quẩn bên cạnh.
Hắn thầm lặng vì tiểu Từ đại phu giơ lên một ngón tay cái, có thể khiến Tề Vũ Hiên lộ ra một ánh mắt như vậy, năng lực của tiểu Từ đại phu quả là hoàn toàn đáng tin cậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro