Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 18
Yên Diệp
2024-07-22 16:10:54
Bưng chén thuốc này, tay Từ Tử Du không khỏi có chút run rẩy, dẫu minh bạch rằng theo diễn biến của cốt truyện, vào thời điểm này sinh mệnh Tề Vũ Hiên sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là, nhìn hắn toàn thân nhuốm máu, sắc mặt tái nhợt bất động nằm đó, y lại vẫn không kiềm nổi bản thân mà cảm thấy rét run, trái tim kinh hoảng.
Hít sâu một hơi, chấn định lại cảm xúc của bản thân, Từ Tử Du vội vàng bưng chén thuốc đi đến doanh trướng tướng quân.
Nhưng chỉ mới bước khỏi cửa, đã vừa vặn đụng mặt tên tiểu tiện thụ đang tiến vào, suýt chút nữa lỡ tay làm đổ chén thuốc, may mắn quãng thời gian vừa qua Từ Tử Du rèn luyện chăm chỉ, thân thể linh hoạt, nên mới tránh kịp.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Từ Tử Du nhướn mày, quả thực nhịn không nổi muốn chửi ầm lên. Tên gia hỏa này trừ bỏ làm thánh mẫu, khóc thút tha thút thít, thì còn bất kỳ tác dụng nào khác không?
“Từ đại phu…… Ta…… Ta là đến lấy thuốc.” Trần Dịch Tri bị dọa đến sửng sốt, tựa hồ không ngờ được Từ đại phu ôn như cư nhiên cũng có lúc cáu kỉnh như thế này.
Ánh mắt e dè của hắn tức khơi dậy lên trong lòng Từ Tử Du một trận thiếu kiên nhẫn, gia hỏa trước mắt này, ngoại trừ thừa thêm một khối thịt ở mặt dưới, thiếu một khối thịt ở mặt trên, thì quả thực so với nữ nhân không khác một tẹo nào. Không đúng…… Ở thời hiện đại, có nhiều người phụ nữ so với hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm!
“Đã biết, thuốc vừa được sắc xong, ta liền mang đến cho Tướng quân ngay bây giờ.” Từ Tử Du áp chế nỗi bực dọc xuống tận đáy lòng, tận lực đáp lại ôn tồn nhất có thể. Y là y cảm thấy tên tiểu tiện thụ này vô dụng cực kỳ, dù cho người ta có là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này đi chăng nữa. Nhưng ai cũng nói nhân vật chính của truyện sẽ có ánh hào quang đặc biệt, vậy nên, Từ Tử Du vẫn không muốn hoàn toàn gây hấn với hắn.
“Ta…… Ta giúp ngươi mang qua.” Trần Dịch Tri sắc mặt đỏ lựng nói, trong đôi mắt lập lòe một tia thấy chết không sờn.
Từ đại phu ôn nhu đến vậy, nếu nhìn thấy Tướng quân toàn thân thấm đẫm máu tươi, nhất định sẽ thực sợ hãi đi, hắn vẫn chưa quên được cảnh tượng mình gặp phải khi tiến vào doanh trướng vừa mới rồi, rằng bản thân đã thiếu chút nữa ngất lịm đi.
Dù sao mình cũng đã nhìn thấy một lần, ít nhiều cũng sẽ có sức chống cự, vẫn là nên tránh để Từ đại phu bị dọa sợ.
Advertisement
Lúc này Trần Dịch Tri đã quên khuấy mất, rằng Từ Tử Du vốn dĩ là một vị đại phu, cái gì mà thấy máu tươi, hoàn toàn là chuyện không đáng để nhắc tới.
Trên người Trần Dịch Tri lại bắt đầu lập lòe vầng ánh quang thánh mẫu, Từ Tử Du ngơ ngác nhìn biểu cảm “ta thực vĩ đại”, “không cần cảm tạ ta” đang trình ình trên mặt đối phương, nhất thời vô ngữ.
Dù sao cũng đã đọc truyện, cũng biết rõ Trần Dịch Tri là loại người gì, Từ Tử Du lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, dứt khoát ẩn hắn sang một bên, vội vàng rời đi.
Đừng có đùa, Tướng quân còn đang chờ thuốc giải độc đâu, ai có sức lực cùng ngươi đứng ì ở đây phí hoài thời gian.
“Ai? Từ đại phu? Ngươi đây là……? Vẫn là để ta mang qua đi, tình hình của Tướng quân thực dọa người.” Trần Dịch Tri nhìn biểu tình hấp tấp của Từ Tử Du, sửng sốt mất một hồi rồi mới phản ứng lại, vội vã đuổi theo y, trong miệng còn không ngừng buông lời khuyên nhủ.
Từ Tử Du vừa đi vừa ở trong nội tâm lặng lẽ chửi rủa, Ông đây là bác sĩ có được không, mổ bụng đều có thể hạ thủ được, một chút máu tính là cái qué gì a. Đồ não tàn nhà ngươi cách xa ta ra một chút, vạn nhẫn não tàn là bệnh có khả năng lây truyền thì biết làm sao đây!. Truyện Ngôn Tình
Từ Tử Du chân như đạp gió, Trần Dịch Tri nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo bám theo, cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp y.
Từ Tử Du không thể không cảm khái, quả nhiên là vai chính, rõ ràng diện một bộ nhược liễu phù phong[1], vậy mà vẫn có thể theo kịp bước chân của y.
Hai người liền như vậy một trước một sau đi hết nửa quãng đường, Trần Dịch Tri vẫn luôn miệng trấn an Từ Tử Du, sợ y một lúc nữa sẽ bị kinh hãi.
Thẳng đến thời điểm họ đi ngang qua một tán cây đại thụ, Từ Tử Du đã nhịn không nổi nữa, y thực sự vô cùng nghi hoặc, rằng chẳng lẽ Trần Dịch Tri là Đường Tăng đầu thai chuyển kiếp, vậy nên mới có thể tụng đi tụng lại có độc một câu. Nếu y không biết có quan hệ tiêu cực với nhân vật chính sẽ phát sinh ra chuyện gì, y quả thực rất muốn tẩn hắn một trận tơi bời…… =皿=
Ngừng lại bước chân, Từ Tử Du bất đắc dĩ quay đầu, nói, “Dịch Tri, ta là đại phu, đối với ta, nhìn thấy máu tươi không tính là cái gì, ngươi chưa nghe qua là chỉ vài tháng trước ta còn từng mổ bụng một vị binh sĩ hay sao?”
Trần Dịch Tri ngẩn người, tựa hồ không biết phải giải thích như thế nào mới phải, kỳ thực ngoài việc lo lắng Từ đại phu sẽ bị dọa sợ, hắn còn muốn ngăn cách y và Tướng quân. Trong trí óc, hắn vẫn luôn một mực tin rằng là Tề Tướng quân bức bách Từ Tử Du, vậy nên hắn cảm thấy nếu có thể khiến hai người từ nay trở về sau không bao giờ chạm mặt, nói không chừng Tề Tướng quân sẽ mất đi hứng thú với Từ đại phu, từ đó giúp Từ đại phu thoát khỏi nanh vuốt của kẻ kia.
Từ Tử Du nhìn Trần Dịch Tri câm lặng nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài, tên tiểu tiện thụ này, nếu nói hắn là người xấu quả thực cũng không phải, hắn chưa từng mang ý xấu, nhưng ôm lòng tốt vô tình làm chuyện xấu lại càng hố cha a!!!
Vô lực trợn trắng mắt, Từ Tử Du lười tiếp tục để ý đến gia hỏa này, Tiểu Hiên Hiên còn đang chờ chén thuốc giải độc của y, y đâu có thời giờ đứng ở đây làm chuyện vô nghĩa.
Vội vã tiếp tục lên đường, Từ Tử Du không nhận ra, vào thời điểm y dừng dưới tán cây cùng Trần Dịch Tri đấu võ mồm, một đóa hoa hòe be bé nhỏ xinh đã đậu xuống chén thuốc, rồi chậm rãi chìm xuống đáy chén…..
Doanh trại quân y cách doanh trướng của Tướng quân không quá xa, nhưng Từ Tử Du bưng chén thuốc trên tay, lẽ dĩ nhiên cũng không thể đi quá nhanh, trong đầu điên cuồng phỉ nhổ chỉ số thông minh của tiểu tiện thu, Tử Tử Du không kịp để ý đến ―
“Từ đại phu, cẩn thận!” Trần Dịch Tri đột ngột hô to.
Từ Tử Du cả kinh, vấp chân một cái, toàn bộ thân thể ngã nhào sang một bên.
Ngọa tào[2]! Ngọa tào!
Từ Tử Du cả người đều Sparta[3], nima[4] vừa rồi thất thần cứ thế phăng phăng đi, cư nhiên quên cả nhìn đường!!
Mắt thấy chén thuốc trên tay sắp cứu không nổi, Từ Tử Du không kịp nghĩ nhiều, trong chớp nhoáng ―
― y đem thuốc sắc hớp hết vào trong miệng!!!
……
……
……
Trần Dịch Tri ngây ngẩn toàn thân, hắn cứ vậy mà trơ mắt nhìn Từ đại phu ở thời khắc bị vấp ngã đem non nửa chén thuốc kia uống sạch, sau đó mới ngã lăn, sau đó chén thuốc bị rơi vỡ, lại sau đó…… Từ đại phu cư nhiên ở ngay tại chỗ quay cuồng đứng lên……
Trần Dịch Tri quả thực cũng sắp choáng váng, =口=
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng Từ đại phu lại có thể…… có thể…… linh hoạt đến vậy?
Từ Tử Du thiếu điều cạp đất, tuy rằng tay chân lưu loát nhanh nhẹn lộn một vòng đã có thể đứng thẳng, chính là hai má phình phình, thoạt nhìn thực giống một con sóc nhỏ vừa đi tranh ăn. → _。→
Advertisement
Còn may còn may, thuốc vẫn nguyên vẹn!
Từ Tử Du ở trong lòng thở phào, phủi phủi bụi đất bám trên người, thầm nghĩ dẫu sao thuốc cũng đang ở trong miệng mình, dứt khoát vén vạt áo dài, một đường chạy như điên như dại đến doanh trướng tướng quân.
Thị vệ canh cửa của Tướng quân đã sớm quen mặt y, nhìn thấy y chạy lại cũng không ngăn cản, trực tiếp để y vọt thẳng vào trong. Giờ phút này tất cả mọi người bên trong đều đang chờ y đâu, ách…… Bất quá, Từ đại phu đem chén thuốc giấu ở chỗ nào?
Từ Tử Du không khác một trận cuồng phong ào đến bên mép giường Tướng quân, ở trước mắt mọi người, bóp chặt cằm Tướng quân ― hôn lên.
Trong nháy mắt, tất cả những người xung quanh đều hóa tượng……
Cái miệng đang há hốc của Ngô Đoan, kỳ thực có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Ai nấy dường như đều đang ở trong lòng điên cuồng spam loạn, yoooooo~~ Từ đại phu thực là nóng vội!!!
Không đúng! Chẳng phải Từ đại phu cần cấp thuốc cho Tướng quân sao? Tình tiết muốn cường bạo Tướng quân này là thế qué nào???
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng lại không có bất luận một người nào tiến lên ngăn cản hành vi khinh bạc Tề Vũ Hiên của Từ Tử Du, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Từ Tử Du hôn đến no đủ, sau đó đứng thẳng người lau lau miệng, “Đắng muốn chết!!!”
Hít sâu một hơi, chấn định lại cảm xúc của bản thân, Từ Tử Du vội vàng bưng chén thuốc đi đến doanh trướng tướng quân.
Nhưng chỉ mới bước khỏi cửa, đã vừa vặn đụng mặt tên tiểu tiện thụ đang tiến vào, suýt chút nữa lỡ tay làm đổ chén thuốc, may mắn quãng thời gian vừa qua Từ Tử Du rèn luyện chăm chỉ, thân thể linh hoạt, nên mới tránh kịp.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Từ Tử Du nhướn mày, quả thực nhịn không nổi muốn chửi ầm lên. Tên gia hỏa này trừ bỏ làm thánh mẫu, khóc thút tha thút thít, thì còn bất kỳ tác dụng nào khác không?
“Từ đại phu…… Ta…… Ta là đến lấy thuốc.” Trần Dịch Tri bị dọa đến sửng sốt, tựa hồ không ngờ được Từ đại phu ôn như cư nhiên cũng có lúc cáu kỉnh như thế này.
Ánh mắt e dè của hắn tức khơi dậy lên trong lòng Từ Tử Du một trận thiếu kiên nhẫn, gia hỏa trước mắt này, ngoại trừ thừa thêm một khối thịt ở mặt dưới, thiếu một khối thịt ở mặt trên, thì quả thực so với nữ nhân không khác một tẹo nào. Không đúng…… Ở thời hiện đại, có nhiều người phụ nữ so với hắn còn mạnh mẽ hơn nhiều lắm!
“Đã biết, thuốc vừa được sắc xong, ta liền mang đến cho Tướng quân ngay bây giờ.” Từ Tử Du áp chế nỗi bực dọc xuống tận đáy lòng, tận lực đáp lại ôn tồn nhất có thể. Y là y cảm thấy tên tiểu tiện thụ này vô dụng cực kỳ, dù cho người ta có là nhân vật chính của cuốn tiểu thuyết này đi chăng nữa. Nhưng ai cũng nói nhân vật chính của truyện sẽ có ánh hào quang đặc biệt, vậy nên, Từ Tử Du vẫn không muốn hoàn toàn gây hấn với hắn.
“Ta…… Ta giúp ngươi mang qua.” Trần Dịch Tri sắc mặt đỏ lựng nói, trong đôi mắt lập lòe một tia thấy chết không sờn.
Từ đại phu ôn nhu đến vậy, nếu nhìn thấy Tướng quân toàn thân thấm đẫm máu tươi, nhất định sẽ thực sợ hãi đi, hắn vẫn chưa quên được cảnh tượng mình gặp phải khi tiến vào doanh trướng vừa mới rồi, rằng bản thân đã thiếu chút nữa ngất lịm đi.
Dù sao mình cũng đã nhìn thấy một lần, ít nhiều cũng sẽ có sức chống cự, vẫn là nên tránh để Từ đại phu bị dọa sợ.
Advertisement
Lúc này Trần Dịch Tri đã quên khuấy mất, rằng Từ Tử Du vốn dĩ là một vị đại phu, cái gì mà thấy máu tươi, hoàn toàn là chuyện không đáng để nhắc tới.
Trên người Trần Dịch Tri lại bắt đầu lập lòe vầng ánh quang thánh mẫu, Từ Tử Du ngơ ngác nhìn biểu cảm “ta thực vĩ đại”, “không cần cảm tạ ta” đang trình ình trên mặt đối phương, nhất thời vô ngữ.
Dù sao cũng đã đọc truyện, cũng biết rõ Trần Dịch Tri là loại người gì, Từ Tử Du lười cùng hắn nói lời vô nghĩa, dứt khoát ẩn hắn sang một bên, vội vàng rời đi.
Đừng có đùa, Tướng quân còn đang chờ thuốc giải độc đâu, ai có sức lực cùng ngươi đứng ì ở đây phí hoài thời gian.
“Ai? Từ đại phu? Ngươi đây là……? Vẫn là để ta mang qua đi, tình hình của Tướng quân thực dọa người.” Trần Dịch Tri nhìn biểu tình hấp tấp của Từ Tử Du, sửng sốt mất một hồi rồi mới phản ứng lại, vội vã đuổi theo y, trong miệng còn không ngừng buông lời khuyên nhủ.
Từ Tử Du vừa đi vừa ở trong nội tâm lặng lẽ chửi rủa, Ông đây là bác sĩ có được không, mổ bụng đều có thể hạ thủ được, một chút máu tính là cái qué gì a. Đồ não tàn nhà ngươi cách xa ta ra một chút, vạn nhẫn não tàn là bệnh có khả năng lây truyền thì biết làm sao đây!. Truyện Ngôn Tình
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ Tử Du chân như đạp gió, Trần Dịch Tri nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo bám theo, cũng chỉ miễn cưỡng đuổi kịp y.
Từ Tử Du không thể không cảm khái, quả nhiên là vai chính, rõ ràng diện một bộ nhược liễu phù phong[1], vậy mà vẫn có thể theo kịp bước chân của y.
Hai người liền như vậy một trước một sau đi hết nửa quãng đường, Trần Dịch Tri vẫn luôn miệng trấn an Từ Tử Du, sợ y một lúc nữa sẽ bị kinh hãi.
Thẳng đến thời điểm họ đi ngang qua một tán cây đại thụ, Từ Tử Du đã nhịn không nổi nữa, y thực sự vô cùng nghi hoặc, rằng chẳng lẽ Trần Dịch Tri là Đường Tăng đầu thai chuyển kiếp, vậy nên mới có thể tụng đi tụng lại có độc một câu. Nếu y không biết có quan hệ tiêu cực với nhân vật chính sẽ phát sinh ra chuyện gì, y quả thực rất muốn tẩn hắn một trận tơi bời…… =皿=
Ngừng lại bước chân, Từ Tử Du bất đắc dĩ quay đầu, nói, “Dịch Tri, ta là đại phu, đối với ta, nhìn thấy máu tươi không tính là cái gì, ngươi chưa nghe qua là chỉ vài tháng trước ta còn từng mổ bụng một vị binh sĩ hay sao?”
Trần Dịch Tri ngẩn người, tựa hồ không biết phải giải thích như thế nào mới phải, kỳ thực ngoài việc lo lắng Từ đại phu sẽ bị dọa sợ, hắn còn muốn ngăn cách y và Tướng quân. Trong trí óc, hắn vẫn luôn một mực tin rằng là Tề Tướng quân bức bách Từ Tử Du, vậy nên hắn cảm thấy nếu có thể khiến hai người từ nay trở về sau không bao giờ chạm mặt, nói không chừng Tề Tướng quân sẽ mất đi hứng thú với Từ đại phu, từ đó giúp Từ đại phu thoát khỏi nanh vuốt của kẻ kia.
Từ Tử Du nhìn Trần Dịch Tri câm lặng nửa ngày, bất đắc dĩ thở dài, tên tiểu tiện thụ này, nếu nói hắn là người xấu quả thực cũng không phải, hắn chưa từng mang ý xấu, nhưng ôm lòng tốt vô tình làm chuyện xấu lại càng hố cha a!!!
Vô lực trợn trắng mắt, Từ Tử Du lười tiếp tục để ý đến gia hỏa này, Tiểu Hiên Hiên còn đang chờ chén thuốc giải độc của y, y đâu có thời giờ đứng ở đây làm chuyện vô nghĩa.
Vội vã tiếp tục lên đường, Từ Tử Du không nhận ra, vào thời điểm y dừng dưới tán cây cùng Trần Dịch Tri đấu võ mồm, một đóa hoa hòe be bé nhỏ xinh đã đậu xuống chén thuốc, rồi chậm rãi chìm xuống đáy chén…..
Doanh trại quân y cách doanh trướng của Tướng quân không quá xa, nhưng Từ Tử Du bưng chén thuốc trên tay, lẽ dĩ nhiên cũng không thể đi quá nhanh, trong đầu điên cuồng phỉ nhổ chỉ số thông minh của tiểu tiện thu, Tử Tử Du không kịp để ý đến ―
“Từ đại phu, cẩn thận!” Trần Dịch Tri đột ngột hô to.
Từ Tử Du cả kinh, vấp chân một cái, toàn bộ thân thể ngã nhào sang một bên.
Ngọa tào[2]! Ngọa tào!
Từ Tử Du cả người đều Sparta[3], nima[4] vừa rồi thất thần cứ thế phăng phăng đi, cư nhiên quên cả nhìn đường!!
Mắt thấy chén thuốc trên tay sắp cứu không nổi, Từ Tử Du không kịp nghĩ nhiều, trong chớp nhoáng ―
― y đem thuốc sắc hớp hết vào trong miệng!!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
……
……
Trần Dịch Tri ngây ngẩn toàn thân, hắn cứ vậy mà trơ mắt nhìn Từ đại phu ở thời khắc bị vấp ngã đem non nửa chén thuốc kia uống sạch, sau đó mới ngã lăn, sau đó chén thuốc bị rơi vỡ, lại sau đó…… Từ đại phu cư nhiên ở ngay tại chỗ quay cuồng đứng lên……
Trần Dịch Tri quả thực cũng sắp choáng váng, =口=
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ rằng Từ đại phu lại có thể…… có thể…… linh hoạt đến vậy?
Từ Tử Du thiếu điều cạp đất, tuy rằng tay chân lưu loát nhanh nhẹn lộn một vòng đã có thể đứng thẳng, chính là hai má phình phình, thoạt nhìn thực giống một con sóc nhỏ vừa đi tranh ăn. → _。→
Advertisement
Còn may còn may, thuốc vẫn nguyên vẹn!
Từ Tử Du ở trong lòng thở phào, phủi phủi bụi đất bám trên người, thầm nghĩ dẫu sao thuốc cũng đang ở trong miệng mình, dứt khoát vén vạt áo dài, một đường chạy như điên như dại đến doanh trướng tướng quân.
Thị vệ canh cửa của Tướng quân đã sớm quen mặt y, nhìn thấy y chạy lại cũng không ngăn cản, trực tiếp để y vọt thẳng vào trong. Giờ phút này tất cả mọi người bên trong đều đang chờ y đâu, ách…… Bất quá, Từ đại phu đem chén thuốc giấu ở chỗ nào?
Từ Tử Du không khác một trận cuồng phong ào đến bên mép giường Tướng quân, ở trước mắt mọi người, bóp chặt cằm Tướng quân ― hôn lên.
Trong nháy mắt, tất cả những người xung quanh đều hóa tượng……
Cái miệng đang há hốc của Ngô Đoan, kỳ thực có thể nhét vừa một quả trứng vịt.
Ai nấy dường như đều đang ở trong lòng điên cuồng spam loạn, yoooooo~~ Từ đại phu thực là nóng vội!!!
Không đúng! Chẳng phải Từ đại phu cần cấp thuốc cho Tướng quân sao? Tình tiết muốn cường bạo Tướng quân này là thế qué nào???
Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng lại không có bất luận một người nào tiến lên ngăn cản hành vi khinh bạc Tề Vũ Hiên của Từ Tử Du, chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn Từ Tử Du hôn đến no đủ, sau đó đứng thẳng người lau lau miệng, “Đắng muốn chết!!!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro