Luận Về Phương Pháp Cưa Đổ Nam Phụ Hữu Hiệu Nhất
Chương 9
Yên Diệp
2024-07-22 16:10:54
“Trong quân danh này, nào còn có ai không biết đến Ngô Quân sư, hơn nữa, Ngô Quân sư là bằng hữu thân thiết của Tề Tướng quân, ta thương mến
Tướng quân, lẽ đương nhiên cũng muốn lấy lòng ngươi một chút.” Từ Tử Du
thẳng như ruột ngựa mà thổ lộ, thẳng đến độ những lời mang ý tứ câu dẫn
của Ngô Đoan còn chưa kịp thốt ra đã nghẹn ứ hết lại trong cổ họng.
Đấy, nghe cho thủng đi, người ta nhận thức ngươi bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên, mà lấy lòng ngươi, càng bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên! Nói cách khác, Từ Tử Du rõ ràng vừa mới ám chỉ, nếu ngươi không phải là bằng hữu của Tề Vũ Hiên á, ai mà thèm đem ngươi nhìn vào mắt a!
Ngô Đoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm đang nhoẻn miệng cười của Từ Tử Du, không hiểu sao chỉ thấy muốn nghiến răng nghiến lợi…… Người này rõ ràng vừa mới bộc lộ tình thâm ý trọng của y đối với Tề Vũ Hiên, như thế nào mà mình lại chỉ muốn mang y ra ngoài đập cho một trận đâu? =皿=
Không sai…… Những lời vừa rồi của Từ Tử Du, là hoàn toàn cố ý!
Ngô Đoan đúng là bằng hữu thân thiết nhất của Tề Vũ Hiên, đây là một sự thật không thể chối cãi, bất kỳ ai muốn chiếm được thiện cảm của Tề Vũ Hiên, chắc chắn không thể bỏ qua một trợ thủ đắc lực là Ngô Quân sư, chỉ là, vừa rồi nghĩ đến Tề Vũ Hiên phi thường coi trọng vị bằng hữu thân thiết Ngô Đoan này, trong lòng Từ Tử Du bất giác nở ra một cục tức.
Y ứ chịu thừa nhận y đang ghen đấy!!! Ham muốn trong mắt Tề Vũ Hiên chỉ có hình bóng của một mình y là cái loại sự tình y sẽ chịu nói ra sao??!!
“Tướng quân đang ở bên trong sao? Ta vừa rồi đã vì Tướng quân nấu chút đồ lót dạ.” Từ Tử Du tươi cười, thoải mái nói tiếp, chiếc khay trên tay y, ngoài một nồi thịt kho, còn có thêm bốn món ăn kèm thanh đạm.
Nhìn khay đồ trên tay y, Ngô Đoan kinh ngạc nhíu mày.
Tề Vũ Hiên thương lính như thương con, ngày thường vẫn luôn là cùng binh lính dùng cơm, nếu nhà bếp có ý nấu riêng cho hắn một bữa lót dạ, nhiều lắm cũng sẽ chỉ làm một món mặn, bốn món ăn kèm.
Cũng không biết Từ đại phu từ đâu nghe được thói quen này của Tề Vũ Hiên, cứ vậy mà nấu chuẩn xác số lượng hắn chấp nhận. Nấu thừa, Tề Vũ Hiên sẽ cảm thấy lãng phí, nấu thiếu, hắn sẽ hoài nghi bản thân không được “săn sóc” chu đáo cẩn thận.
Nghĩ nghĩ rồi cười cười, Ngô Đoan thung dung ngắm nhìn Từ Tử Du, ánh mắt giờ đã mang thêm vài phần nghiền ngẫm. Xinh đẹp, thông minh, cảm tình của y có chân thành, có tha thiết hay không thì còn phải chờ hắn quan sát, nhưng thái độ của y đối với Tề Vũ Hiên cho đến nay đã đủ khiến Ngô Đoan cảm thấy vừa lòng.
Ngoài hắn ra, không ai biết được khát vọng thầm kín của Tề Vũ Hiên đối với một bầu không khí gia đình êm đềm ấm cúng, không thể không thừa nhận, chiêu thức của Từ Tử Du hôm nay quả thực hoàn mỹ vô cùng, Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không thể cự tuyệt khay cơm này.
“Ngươi thực sự thấu hiểu Tướng quân?” Ngô Đoan đột nhiên mở miệng hỏi.
“Không dám nhận là thấu hiểu.” Từ Tử Du cuốn cuốn một lọn tóc, trợn tròn mắt nói dối. “Chẳng qua là ta cảm nhận được khát vọng của Vũ Hiên mà thôi.”
“Khát vọng của Vũ Hiên?” Ngô Đoan nheo nheo mắt, tại một thời điểm hắn không hay không biết, dường như đã phát sinh một loại sự tình khó lường có phải không, có thể gọi Tướng quân là Vũ Hiên, trong cả cái quân doanh này, ngoại trừ chính hắn ra, tựa hồ chỉ còn Từ Tử Du.
Có vẻ như, Vũ Hiên đối với vị tiểu đại phu này, cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác à nha.
Ánh mắt Ngô Đoan lập lòe tỏa sáng, khi đem soi lên Từ Tử Du lại càng thêm chăm chú kỹ càng, Từ Tử Du thì bình chân như vại, thản nhiên để mặc hắn dò xét, dù sao bị nhìn một cái cũng sẽ không chết nổi, nếu có thể sớm sớm một chút chiếm được sự ủng hộ của Ngô Đoan, y cũng có thể sớm sớm một chút đem Tiểu Hiên Hiên ôm trọn vào trong lòng.
Không hề hay biết cái quyền lợi được xưng hô Vũ Hiên này thực chất đều là do Từ Tử Du đã da mặt dày được đà lấn tới mà giành giật đến tay, Ngô Đoan càng nhìn Từ Tử Du càng thấy thêm vừa lòng. Ân, nếu người này thực lòng yêu mến Vũ Hiên, vậy hắn sẽ không quản nắng ngại mưa mà giúp y, Vũ Hiên một mình lẻ bóng đã rất lâu rồi, giờ nếu tìm được cho hắn một tấm tri kỷ đương nhiên là chuyện tốt.
Nhìn tới nhìn lui ước chừng cũng đã tròn một khắc[1], Ngô Đoan mới rốt cuộc ngoạc miệng cười cười, vươn tay nâng tấm bạt che lối vào doanh trướng lên. “Ngươi cũng nên vào đi thôi.”
“Cảm tạ.” Từ Tử Du nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng thư thái, cùng Ngô Đoan trao đổi một ánh mắt. Ân, tuyệt hảo, đã thành công ký kết một hiệp ước hợp tác ngắn hạn với Ngô Quân sư. Điều cần làm còn lại, chính là chứng minh cho hắn thấy tình cảm nồng đậm của mình đối với Vũ Hiên……
Y vừa bước vào phía trong doanh trướng, tấm bạt phía sau lưng cũng lập tức được thả xuống.
Đôi mắt của Từ Tử Du cong vút lên, cực độ hài lòng với vị đồng minh vừa mới kết giao này. Xem ra, Ngô Đoan rất đỗi thức thời! Tự biết được bản thân không nên quấy rầy thế giới riêng của y và Tiểu Hiên Hiên nên đã chủ động rời đi.
Tề Vũ Hiên đang cúi đầu nghiên cứu sa bàn[2], nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, hắn ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh quét lên người Từ Tử Du.
Phảng phất như hoàn toàn không phát hiện ra ánh nhìn của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du da mặt dày bưng khay cơm đặt lên trên bàn, dọn bát đũa, kéo ghế ra, y ngay ngắn ngồi xuống cạnh bàn trà, diện một bộ dáng hiền lương thục đức, vẫy vẫy tay gọi Tề Vũ Hiên. “Vũ Hiên, mau tới ăn cơm.”
Tề Vũ Hiên, ……
Mày hơi chau chau xuống, Tề Vũ Hiên thực chưa từng gặp qua loại người ― da mặt dày đến chừng này.
Ngay cả Ngô Đoan, vốn là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, mỗi khi nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống như vậy cũng sẽ không tự giác mà run rẩy, ấy thế nhưng vị tiểu đại phu này dường như đã đứt sạch dây thần kinh, còn có thể thản nhiên ngồi trước mặt hắn duy trì một nụ cười rực rỡ.
Nhớ tới lời Ngô Đoan, rằng vị Từ đại phu này tựa hồ là do bị tình nhân vứt bỏ nên mới nhảy sông tuyệt mệnh, ánh mắt Tề Vũ Hiên nhìn y lại giảm thêm vài độ ấm.
Cho dù người không e ngại hắn, lại còn chủ động tới gần hắn đúng thực không thể gọi là nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho việc Từ Tử Du dám cả gan đi lừa gạt, lợi dụng hắn.
“Ngươi tới đây làm gì?” Tảng lờ mâm đồ ăn đang tỏa hơi nóng hôi hổi, Tề Vũ Hiên lạnh mặt hỏi.
Nụ cười hòa nhã đang treo trên mặt Từ Tử Du thiếu chút nữa thì rơi xuống, sắc mặt tuy không biến đổi, nhưng trong lòng lại đang âm thầm gào thét không có khả năng a!!!
Tên tiểu tiện thụ chết bằm kia nấu ra cái bát mì khó ăn tới phát ói, Tiểu Hiên Hiên liền lập tức cảm động, không có lý gì ta dốc sức chuẩn bị một phần đại tiệc, đối phương lại trưng ra cái bộ dạng lãnh đạm như thế này đi! Điều này là phi logic a!!
“Vũ Hiên sao lại hỏi như vậy?” Từ Tử Du chớp chớp mắt. “Ta là vì nghĩ cho Vũ Hiên nên mới nấu cơm mang đến. Ngươi cũng nên nếm thử tay nghề của ta, xem liệu có hợp khẩu vị hay không?”.
“Là do ngươi nấu sao?” Tề Vũ Hiên giật mình, trong ánh mắt xuất hiện một tia mềm mại.
“Không sai.” Từ Tử Du rối rít gật gật đầu. “Mau lại đây nếm thử khi vẫn còn nóng, tay nghề của ta thực không tồi đâu nha.”
Tề Vũ Hiên đưa mắt nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, tuy rằng giản dị, nhưng có thể nhìn ra được tấm lòng ẩn chứa bên trong. Trong ngực hắn bừng lên một xúc cảm ấm áp mềm mại, rồi chợt nhớ tới sự tồn tại của cái gã Thẩm Trọng kia, sắc mặt lại tức khắc trầm xuống.
Mắt thấy một thoáng mềm mại từ phía Tiểu Hiên Hiên, rồi người này đột nhiên lại nghĩ đi đâu đâu mà ngay lập tức lãnh khốc trở lại, lo nghĩ trong lòng Từ Tử Du như biến thành một con ngựa điên chạy hồng hộc trên thảo nguyên rộng lớn……
Cái sự tình này rốt cuộc là cái thá gì??!! Ta đến cùng là đã đắc tội với Tiểu Hiên Hiên ở góc nào hả?!!
Khóe miệng giữ nguyên nét cười nhỏ nhắn ôn hòa, trong đầu, Từ Tử Du lại đang liều mạng lục tung hồi ức của mình, rà xoát qua một lần.
Từ đầu tới đuôi y cũng chỉ có duy nhất thời điểm đến cảm tạ đối phương vào vài ngày trước, được tính là chính thức cùng hắn trò chuyện, quãng thời gian còn lại, hai người căn bản là đến mặt nhau còn không nhìn thấy, theo lý mà nói thì y không có khả năng gây ra cái sự kiện gì để khiến đối phương mất hứng a?!!
“Ngươi nên trở về đi.” Tề Vũ Hiên do dự một hồi, nói thêm. “Một người nếu đã không có cảm tình với ngươi, vô luận ngươi làm điều gì cũng sẽ không bao giờ có thể thích ngươi.”
Tề Vũ Hiên tự thấy Từ Tử Du hẳn là vì muốn lôi kéo sự chú ý của Thẩm Trọng nên mới có ý đồ lợi dụng đến hắn. Trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng hắn lại không nỡ trút giận lên người y.
Điều này đã sớm biết, không phải sao? Làm gì có ai sẽ thích nổi hắn cơ chứ?
Đấy, nghe cho thủng đi, người ta nhận thức ngươi bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên, mà lấy lòng ngươi, càng bởi vì ngươi là bằng hữu của Tề Vũ Hiên! Nói cách khác, Từ Tử Du rõ ràng vừa mới ám chỉ, nếu ngươi không phải là bằng hữu của Tề Vũ Hiên á, ai mà thèm đem ngươi nhìn vào mắt a!
Ngô Đoan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hoàn mỹ không chút khuyết điểm đang nhoẻn miệng cười của Từ Tử Du, không hiểu sao chỉ thấy muốn nghiến răng nghiến lợi…… Người này rõ ràng vừa mới bộc lộ tình thâm ý trọng của y đối với Tề Vũ Hiên, như thế nào mà mình lại chỉ muốn mang y ra ngoài đập cho một trận đâu? =皿=
Không sai…… Những lời vừa rồi của Từ Tử Du, là hoàn toàn cố ý!
Ngô Đoan đúng là bằng hữu thân thiết nhất của Tề Vũ Hiên, đây là một sự thật không thể chối cãi, bất kỳ ai muốn chiếm được thiện cảm của Tề Vũ Hiên, chắc chắn không thể bỏ qua một trợ thủ đắc lực là Ngô Quân sư, chỉ là, vừa rồi nghĩ đến Tề Vũ Hiên phi thường coi trọng vị bằng hữu thân thiết Ngô Đoan này, trong lòng Từ Tử Du bất giác nở ra một cục tức.
Y ứ chịu thừa nhận y đang ghen đấy!!! Ham muốn trong mắt Tề Vũ Hiên chỉ có hình bóng của một mình y là cái loại sự tình y sẽ chịu nói ra sao??!!
“Tướng quân đang ở bên trong sao? Ta vừa rồi đã vì Tướng quân nấu chút đồ lót dạ.” Từ Tử Du tươi cười, thoải mái nói tiếp, chiếc khay trên tay y, ngoài một nồi thịt kho, còn có thêm bốn món ăn kèm thanh đạm.
Nhìn khay đồ trên tay y, Ngô Đoan kinh ngạc nhíu mày.
Tề Vũ Hiên thương lính như thương con, ngày thường vẫn luôn là cùng binh lính dùng cơm, nếu nhà bếp có ý nấu riêng cho hắn một bữa lót dạ, nhiều lắm cũng sẽ chỉ làm một món mặn, bốn món ăn kèm.
Cũng không biết Từ đại phu từ đâu nghe được thói quen này của Tề Vũ Hiên, cứ vậy mà nấu chuẩn xác số lượng hắn chấp nhận. Nấu thừa, Tề Vũ Hiên sẽ cảm thấy lãng phí, nấu thiếu, hắn sẽ hoài nghi bản thân không được “săn sóc” chu đáo cẩn thận.
Nghĩ nghĩ rồi cười cười, Ngô Đoan thung dung ngắm nhìn Từ Tử Du, ánh mắt giờ đã mang thêm vài phần nghiền ngẫm. Xinh đẹp, thông minh, cảm tình của y có chân thành, có tha thiết hay không thì còn phải chờ hắn quan sát, nhưng thái độ của y đối với Tề Vũ Hiên cho đến nay đã đủ khiến Ngô Đoan cảm thấy vừa lòng.
Ngoài hắn ra, không ai biết được khát vọng thầm kín của Tề Vũ Hiên đối với một bầu không khí gia đình êm đềm ấm cúng, không thể không thừa nhận, chiêu thức của Từ Tử Du hôm nay quả thực hoàn mỹ vô cùng, Tề Vũ Hiên tuyệt đối sẽ không thể cự tuyệt khay cơm này.
“Ngươi thực sự thấu hiểu Tướng quân?” Ngô Đoan đột nhiên mở miệng hỏi.
“Không dám nhận là thấu hiểu.” Từ Tử Du cuốn cuốn một lọn tóc, trợn tròn mắt nói dối. “Chẳng qua là ta cảm nhận được khát vọng của Vũ Hiên mà thôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Khát vọng của Vũ Hiên?” Ngô Đoan nheo nheo mắt, tại một thời điểm hắn không hay không biết, dường như đã phát sinh một loại sự tình khó lường có phải không, có thể gọi Tướng quân là Vũ Hiên, trong cả cái quân doanh này, ngoại trừ chính hắn ra, tựa hồ chỉ còn Từ Tử Du.
Có vẻ như, Vũ Hiên đối với vị tiểu đại phu này, cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác à nha.
Ánh mắt Ngô Đoan lập lòe tỏa sáng, khi đem soi lên Từ Tử Du lại càng thêm chăm chú kỹ càng, Từ Tử Du thì bình chân như vại, thản nhiên để mặc hắn dò xét, dù sao bị nhìn một cái cũng sẽ không chết nổi, nếu có thể sớm sớm một chút chiếm được sự ủng hộ của Ngô Đoan, y cũng có thể sớm sớm một chút đem Tiểu Hiên Hiên ôm trọn vào trong lòng.
Không hề hay biết cái quyền lợi được xưng hô Vũ Hiên này thực chất đều là do Từ Tử Du đã da mặt dày được đà lấn tới mà giành giật đến tay, Ngô Đoan càng nhìn Từ Tử Du càng thấy thêm vừa lòng. Ân, nếu người này thực lòng yêu mến Vũ Hiên, vậy hắn sẽ không quản nắng ngại mưa mà giúp y, Vũ Hiên một mình lẻ bóng đã rất lâu rồi, giờ nếu tìm được cho hắn một tấm tri kỷ đương nhiên là chuyện tốt.
Nhìn tới nhìn lui ước chừng cũng đã tròn một khắc[1], Ngô Đoan mới rốt cuộc ngoạc miệng cười cười, vươn tay nâng tấm bạt che lối vào doanh trướng lên. “Ngươi cũng nên vào đi thôi.”
“Cảm tạ.” Từ Tử Du nhoẻn một nụ cười nhẹ nhàng thư thái, cùng Ngô Đoan trao đổi một ánh mắt. Ân, tuyệt hảo, đã thành công ký kết một hiệp ước hợp tác ngắn hạn với Ngô Quân sư. Điều cần làm còn lại, chính là chứng minh cho hắn thấy tình cảm nồng đậm của mình đối với Vũ Hiên……
Y vừa bước vào phía trong doanh trướng, tấm bạt phía sau lưng cũng lập tức được thả xuống.
Đôi mắt của Từ Tử Du cong vút lên, cực độ hài lòng với vị đồng minh vừa mới kết giao này. Xem ra, Ngô Đoan rất đỗi thức thời! Tự biết được bản thân không nên quấy rầy thế giới riêng của y và Tiểu Hiên Hiên nên đã chủ động rời đi.
Tề Vũ Hiên đang cúi đầu nghiên cứu sa bàn[2], nghe thấy tiếng bước chân tiến vào, hắn ngẩng đầu, ánh mắt băng lãnh quét lên người Từ Tử Du.
Phảng phất như hoàn toàn không phát hiện ra ánh nhìn của Tề Vũ Hiên, Từ Tử Du da mặt dày bưng khay cơm đặt lên trên bàn, dọn bát đũa, kéo ghế ra, y ngay ngắn ngồi xuống cạnh bàn trà, diện một bộ dáng hiền lương thục đức, vẫy vẫy tay gọi Tề Vũ Hiên. “Vũ Hiên, mau tới ăn cơm.”
Tề Vũ Hiên, ……
Mày hơi chau chau xuống, Tề Vũ Hiên thực chưa từng gặp qua loại người ― da mặt dày đến chừng này.
Ngay cả Ngô Đoan, vốn là bằng hữu thân thiết nhất của hắn, mỗi khi nhìn thấy sắc mặt hắn trầm xuống như vậy cũng sẽ không tự giác mà run rẩy, ấy thế nhưng vị tiểu đại phu này dường như đã đứt sạch dây thần kinh, còn có thể thản nhiên ngồi trước mặt hắn duy trì một nụ cười rực rỡ.
Nhớ tới lời Ngô Đoan, rằng vị Từ đại phu này tựa hồ là do bị tình nhân vứt bỏ nên mới nhảy sông tuyệt mệnh, ánh mắt Tề Vũ Hiên nhìn y lại giảm thêm vài độ ấm.
Cho dù người không e ngại hắn, lại còn chủ động tới gần hắn đúng thực không thể gọi là nhiều, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể dễ dàng tha thứ cho việc Từ Tử Du dám cả gan đi lừa gạt, lợi dụng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngươi tới đây làm gì?” Tảng lờ mâm đồ ăn đang tỏa hơi nóng hôi hổi, Tề Vũ Hiên lạnh mặt hỏi.
Nụ cười hòa nhã đang treo trên mặt Từ Tử Du thiếu chút nữa thì rơi xuống, sắc mặt tuy không biến đổi, nhưng trong lòng lại đang âm thầm gào thét không có khả năng a!!!
Tên tiểu tiện thụ chết bằm kia nấu ra cái bát mì khó ăn tới phát ói, Tiểu Hiên Hiên liền lập tức cảm động, không có lý gì ta dốc sức chuẩn bị một phần đại tiệc, đối phương lại trưng ra cái bộ dạng lãnh đạm như thế này đi! Điều này là phi logic a!!
“Vũ Hiên sao lại hỏi như vậy?” Từ Tử Du chớp chớp mắt. “Ta là vì nghĩ cho Vũ Hiên nên mới nấu cơm mang đến. Ngươi cũng nên nếm thử tay nghề của ta, xem liệu có hợp khẩu vị hay không?”.
“Là do ngươi nấu sao?” Tề Vũ Hiên giật mình, trong ánh mắt xuất hiện một tia mềm mại.
“Không sai.” Từ Tử Du rối rít gật gật đầu. “Mau lại đây nếm thử khi vẫn còn nóng, tay nghề của ta thực không tồi đâu nha.”
Tề Vũ Hiên đưa mắt nhìn những món ăn được bày biện trên bàn, tuy rằng giản dị, nhưng có thể nhìn ra được tấm lòng ẩn chứa bên trong. Trong ngực hắn bừng lên một xúc cảm ấm áp mềm mại, rồi chợt nhớ tới sự tồn tại của cái gã Thẩm Trọng kia, sắc mặt lại tức khắc trầm xuống.
Mắt thấy một thoáng mềm mại từ phía Tiểu Hiên Hiên, rồi người này đột nhiên lại nghĩ đi đâu đâu mà ngay lập tức lãnh khốc trở lại, lo nghĩ trong lòng Từ Tử Du như biến thành một con ngựa điên chạy hồng hộc trên thảo nguyên rộng lớn……
Cái sự tình này rốt cuộc là cái thá gì??!! Ta đến cùng là đã đắc tội với Tiểu Hiên Hiên ở góc nào hả?!!
Khóe miệng giữ nguyên nét cười nhỏ nhắn ôn hòa, trong đầu, Từ Tử Du lại đang liều mạng lục tung hồi ức của mình, rà xoát qua một lần.
Từ đầu tới đuôi y cũng chỉ có duy nhất thời điểm đến cảm tạ đối phương vào vài ngày trước, được tính là chính thức cùng hắn trò chuyện, quãng thời gian còn lại, hai người căn bản là đến mặt nhau còn không nhìn thấy, theo lý mà nói thì y không có khả năng gây ra cái sự kiện gì để khiến đối phương mất hứng a?!!
“Ngươi nên trở về đi.” Tề Vũ Hiên do dự một hồi, nói thêm. “Một người nếu đã không có cảm tình với ngươi, vô luận ngươi làm điều gì cũng sẽ không bao giờ có thể thích ngươi.”
Tề Vũ Hiên tự thấy Từ Tử Du hẳn là vì muốn lôi kéo sự chú ý của Thẩm Trọng nên mới có ý đồ lợi dụng đến hắn. Trong lòng tuy phẫn nộ, nhưng hắn lại không nỡ trút giận lên người y.
Điều này đã sớm biết, không phải sao? Làm gì có ai sẽ thích nổi hắn cơ chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro