Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chuyện xưa cũ

Tô'sNiên

2024-07-12 00:41:18

Kỳ Thừa Doanh vừa tan làm Trương Dực từ sớm đã chờ ở cửa văn phòng, đến hơn nữa tiếng sau đó nàng mới cầm túi xách đi ra bên cạnh có thêm Bội Bội, lúc ấy họ đang nói chuyện.

Bội Bội nhìn thấy Trương Dực liền ám chỉ cho Kỳ Thừa Doanh, trong lúc đó anh ta cũng đang đi đến.

"Vậy em sẽ về nhà tìm hiểu. Chị, Trương tổng đến rồi."

"Ừm! Đi đường cẩn thận!"

"Dạ!"

Trương Dực đi đến, Bội Bội gọi anh ta một tiếng: "Trương tổng!"

Kỳ Thừa Doanh đứng sang một bên, hai người nhìn người đàn ông trước mắt.

Trương Dực nở nụ cười, ánh mắt hướng đến Kỳ Thừa Doanh đầy yêu chiều: "Tan làm vẫn nói chuyện công việc, trợ lý Bội chắc sẽ đau lòng lắm đó!"

Bội Bội vội vàng xua tay: "Không đâu ạ! Sư phụ chỉ dạy em rất nhiều, chị ấy bận rộn em sao có thể để chị ấy làm hết mọi chuyện."

Trương Dực gật đầu: "Đúng là sư phụ dạy ra đồ đệ! Hai sư đồ các em, ai cũng ham công tiếc việc."

Kỳ Thừa Doanh mỉm cười, nụ cười không hẳn là vui nhưng cũng không quá gượng gạo.

Bội Bội muốn để không gian riêng cho hai người, đành nói: "Em về đây, dì Cố nói chiều nay muốn đi chợ mua đồ nấu ăn!"

"Vậy em về đi!" Kỳ Thừa Doanh gật đầu.

Trương Dực gật đầu: "Về nhà cẩn thận!"

"Trương tổng tạm biệt! Chị, em đi nha!"

Nói xong liền nhanh chân chạy mất dạng, Trương Dực cười vì sự đáng yêu của cô bé, Kỳ Thừa Doanh cười cười không nói gì.

Trương Dực nhìn cô gái, người qua kẻ lại đỗ dồn ánh mắt về phía hai người nhưng Kỳ Thừa Doanh không mấy biểu cảm.

"Đi thôi!" Trương Dực nói xong thì cất bước đi trước.

Kỳ Thừa Doanh bước theo sau, đi bên cạnh anh ta.

Mảng chiều đỗ bóng hai người xuống mặt đường, một lớn một nhỏ vừa hay tạo nên sự xứng đôi, mà Kỳ Thừa Doanh đi cùng Trương Dực cũng tạo nên cảm giác như một cặp tình nhân.

***

Trương Dực đưa nàng đến một cửa hàng quần áo nằm trong trung tâm thành phố, nhân viên lịch sự mở cửa còn gọi Trương Dực một tiếng: "Trương tổng!"

Có vẻ như anh ta là khách quen ở đây nhưng chỗ này là cửa hàng quần áo nữ, tuy vẫn có đồ vest nam nhưng những quần áo của anh ta không phải nhãn hiệu này.

Kỳ Thừa Doanh không hỏi, Trương Dực cũng sợ nàng nghĩ nhiều nên liền đó giải thích: "Cửa hàng này mẹ tôi thường hay đến, bà ấy là khách quen của nhà thiết kế Giang!"

Nhìn thấy nàng gật đầu, anh ta cười rồi cùng nàng đi vào trong, ánh mắt Kỳ Thừa Doanh quan sát từng nơi của cửa hàng, ánh đèn khéo léo tô điểm những bộ váy lấp lánh.

Nơi này trưng bày rất nhiều quần áo đều là những mẫu thiết kế theo mùa nên thường có nét rất riêng biệt, mỗi một màu theo từng mùa là sự khác nhau về cảm nhận, bộ váy đỏ nổi bật trên người mẫu cách đó không xa rất thu hút.

Trương Dực nhìn thấy được Kỳ Thừa Doanh đang chăm chú về bộ váy, anh ta nghĩ rằng nàng thích nhưng không biết được chiếc váy này khiến nàng nhớ đến bộ váy đỏ mà Quân Lăng đã từng tặng nàng.

Một người đàn ông đi từ bên trong đi ra, khách sáo niềm nở nhanh tay nhanh miệng gọi một tiếng: "Trương tổng!"

Hai người đàn ông tay bắt tay, Trương Dực liền hỏi ngay về bộ váy: "Tôi có thể xem bộ váy đó không?"

"Được chứ! Khổng thành vấn đề! Anh đưa bạn gái đến đấy à? Tôi cứ đợi anh mãi..." Giang Tống tỏ vẻ sốt sắng, lại nói như ngạc nhiên: "Còn bộ váy anh đặt may thì thế nào? Hay là cứ thử cả hai mẫu đi, xem cái nào phù hợp thì chọn."

Trương Dực gật đầu: "Cũng được!"

Giang Tống quay sang Kỳ Thừa Doanh, vừa định nắm lấy tay nàng thì theo đó phản xạ của nàng cũng rụt lại khiến người đàn ông có chút mất tự nhiên.

Trương Dực thấy thế liền đưa tay khoác vai Kỳ Thừa Doanh như thật sự một cặp đôi đang yêu nhau, trái tim nàng đập 'thịch' một cái như muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nàng nhìn bàn tay đang ôm lấy bắp tay mình, lại nhìn Giang Tống mặt đầy kinh ngạc, anh ta cũng hiểu cái ôm đó có nghĩa là gì.

"Xin lỗi, cô ấy hơi nhút nhát thành thử hãy cứ gọi nhân viên nữ của anh chuẩn bị mọi thứ!" Giọng người đàn ông vừa dịu dàng, câu từ vừa tử tế.

Kỳ Thừa Doanh đưa mắt nhìn Trương Dực, anh ta có mùi hương của hoa nhài rất dịu, không quá nồng cũng không quá nhạt.

Ánh đèn sáng trên đỉnh đầu để lộ một nữa khuôn mặt quá mức ưu tú, mũi cao, môi mỏng, một chút ánh mắt như biết cười và yết hầu nhô ra.

Trái tim nàng đầy ấp những cảm xúc xa lạ khó nói, có một chút không quen thuộc, có một chút nhoi nhói, nàng... hình như vẫn không thể làm quen được với cách va chạm thân mật này.

Trương Dực không giải thích về mối quan hệ của họ càng không cho nàng chút cơ hội phản kháng nào, cứ như anh ta mặc định là vậy rồi thì khi có người ngoài, Kỳ Thừa Doanh sẽ để cho người đàn ông chút mặt mũi mà không vạch trần.

Có điều... nàng lúc này có hơi khó chịu, cơ thể nàng đang nóng lên.

Ngay lúc đó Trương Dực buông nàng ra, thật tự nhiên nhìn nàng: "Em đi thay váy đi, cũng trang điểm một chút!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ Thừa Doanh gật đầu, nhân viên cửa hàng liền đi đến, hướng tay mời vào trong: "Xin mời ạ! Hướng này!"

Giang Tống đi theo phía sau, vừa định cùng vào nhưng bị Trương Dực gọi lại, ánh mắt hai người họ như đang ngầm trao đổi gì đó, cho đến khi Kỳ Thừa Doanh đi khỏi tầm có thể nghe thấy.

Nàng theo nhân viên vào bên trong phòng thay quần áo, hai chiếc váy được mắc trên thanh treo, một chiếc váy màu kem và chiếc váy màu đỏ ban nảy.

Thiết kế không giống nhau nhưng đính hoa lại giống nhau, thạch anh hồng được mài tinh xảo đính thành những đoá hoa mẫu đơn trải đều từ ngực áo đến eo, rất sinh động, phải nói là vô cùng như thật.

Kỳ Thừa Doanh thử cả hai bộ váy, chiếc đầu tiên có vẻ chật, bởi vì số đo eo và mông có chút không vừa lại là thiết kế hở lưng xẻ tà nên không mấy kín đáo.

Lại thay đến bộ váy đỏ, vừa kéo xong khoá, cả người nàng như in vào bên trong bộ váy, vừa vặn đến mức những nơi đẹp nhất đều được tôn lên, khi nàng xuất hiện từ sau tấm rèm cô gái bên ngoài phải kêu lên đầy kinh ngạc: "Chị Trương, chị đẹp quá!"

Nàng có chút xấu hổ nhưng vẫn không quên sửa lời đối phương: "Tôi không phải bạn gái anh ấy!"

"Ô! Vâng! Tôi xin lỗi! Nhưng mà màu đỏ này rất đẹp, da chị sáng nên rất nổi bật."

Đúng là rất nổi bật, da nàng trắng nõn trong chiếc váy đỏ tựa như hoa mẫu đơn nở rực rỡ giữa trời tuyết, thế nhưng Kỳ Thừa Doanh vẫn không ưng lắm, dù đẹp nhưng nàng không muốn hở quá nhiều da thịt.

"Không được! Vẫn là chọn chiếc váy kia đi!"

"Sao? Sao vậy ạ? Thiết kế này không hợp ở đâu sao? Hay có chỗ nào chị thấy không vừa vặn?" Cô nhân viên liền nhanh miệng hỏi.

Kỳ Thừa Doanh nói không phải, vẫn là cởi chiếc váy đang mặc ra, nàng nhìn bộ váy màu kem tuy là không đẹp nhưng như vậy đã đủ rồi, cũng là một buổi hoà nhạc, cũng chẳng cần trịnh trọng như vậy.

"Lấy cho tôi một bộ khác đi, một bộ váy trắng, dài qua gối một chút, tay áo cổ áo kín đáo một chút!"

Cô nhân viên không hiểu gì nhưng vẫn đi lấy váy theo ý nàng.

Hai người đàn ông bên ngoài kia, đang cùng nhau nói chuyện, không biết nói gì nhưng nhìn vào thấy rất hăng say.

Kỳ Thừa Doanh đi chưa lâu thì Giang Tống đến chỗ Trương Dực, anh ta huýt vai Trương Dực rồi nháy mắt hỏi: "Tìm ở đâu vậy, trông rất được đấy!"

Trương Dực tựa vào lưng ghế dáng điệu kiêu ngạo nhìn Giang Tống: "Cũng có chút khó ăn đấy!"

"Khó ăn? Với cậu mà cũng khó ăn sao?" Giang Tống vừa cười vừa trêu: "Em gái lần trước tôi giới thiệu, thế nào?"

"Tạm được nhưng mà không sạch sẽ!"

Ý của anh ta là nói cô gái kia không còn trong trắng.

Giang Tống nhún vai: "Biết làm sao được, cô ta giận bạn trai, tôi thấy cũng là sinh viên nên giới thiệu cho cậu! Đừng bảo..."

Thanh âm của Giang Tống trở thành suy đoán, nháy mắt ám chỉ vào bên trong: "Đừng bảo vẫn còn đấy nhé?"

Trương Dực 'hừ' lạnh, mặt mày để lộ ra chút khinh bỉ: "Vẫn chưa từng có bạn trai, đồ ngon đấy!"

"Tuyệt vời vậy sao?" Mặt Giang Tống để lộ ánh mắt đểu cán của tên đàn ông không ra gì: "Quen bao lâu rồi, lo ăn nhanh đi đấy!"

Trương Dực lườm nguýt: "Phải dễ ăn tôi đã ăn rồi, cũng không phải chờ đợi một năm còn chẳng được tích sự gì mà tiêu tốn không ít tiền rồi đấy."

Giang Tống phẫy tay: "Tiền bạc không quan trọng, quan trọng là đồ ngon ngọt nước, nhìn thân hình đó ở trên giường chắc chắn khiến cậu dục tiên dục tử! Haha..."

Trương Dực cười nhạt: "Tôi phải khiến cô ta vừa khóc vừa cầu xin tôi, bằng không sự xinh đẹp đó sẽ bị lãng phí."

Giang Tống bật cười thành tiếng, cùng Trương Dực dùng mấy lời lẽ không ra gì nói về Kỳ Thừa Doanh, dường như chẳng có ai tốt với ai hoàn toàn và người đàn ông tưởng chừng như tốt đẹp cũng chẳng tốt đẹp như cái mã ngoài.

Sự tử tế xuất phát từ sự lợi dụng.

Cuối cùng Kỳ Thừa Doanh chọn một chiếc váy trắng đơn giản, dài qua gối cũng không dài chấm đất, áo cổ cao, tay áo phồng, cúc áo đơn giản đính đá.

Nàng không trang điểm chỉ tô một lớp son đỏ nhàn nhạt, xoã tóc dài xoăn lọn xuống tận eo, cài một chiếc kẹp đính đá đơn giản phía sau mái tóc dài, chân vẫn là đôi giày cao gót đen quen thuộc.

***

Ngồi vào xe, Trương Dực không khỏi nghi ngờ mà quay sang hỏi Kỳ Thừa Doanh: "Em thấy váy đó không đẹp sao? Hay là nó không quá sang trọng?"

Nếu nàng cần sự sang trọng thì cũng chẳng chọn chiếc váy đơn giản này, Kỳ Thừa Doanh lắc đầu: "Không phải!"

Trương Dực: "Thế thì tại sao?"

Kỳ Thừa Doanh: "Không phù hợp thôi! Cảm ơn ý tốt của anh, Trương tổng!"

Trương Dực cười trừ: "Không cần cảm ơn, chuyện nên làm thôi! Em không thích thì thôi vậy, dù sao cũng là quần áo, mặc thoải mái hợp ý là được rồi!"

Dù là nói vậy nhưng trong lòng anh ta vẫn thấy rất mất mặt, đã cho nàng nhiều thứ như vậy nhưng sau cùng lại chẳng được chút ít lòng ngưỡng mộ nào.

Trương Dực nổ máy xe rời đi, chiếc xe hoà vào dòng xe trên đường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kỳ Thừa Doanh thấy căng thẳng, không hiểu sao lại không thấy thoải mái, bụng dạ đột nhiên lại nảy sinh chút khó chịu, bao tử nhói đau như bị kim đâm, nàng muốn nôn dù trong dạ dày vẫn chưa có gì.

Trương Dực liếc nhìn sang thì thấy Kỳ Thừa Doanh đang ngắm nghía bên ngoài cửa xe, mái tóc dài buông lơi, cổ áo kín đáo, da thịt không mấy để lộ ra ngoài.

Nghĩ đến anh ta lại thấy chán, lái xe đưa nàng đến buổi hoà nhạc.

Kỳ Thừa Doanh rất thích âm nhạc, nhất là nhạc cổ điển, nàng thích âm thanh của đàn dương cầm vì nó cứ như đang xoa dịu trái tim, piano nhẹ nhàng như cô gái đứng lặng bên suối yên tĩnh lắng nghe dòng chảy của nước, mọi sóng gió dù có lớn đến mấy cũng sẽ trở thành bọt biển.

***

Quân Lăng đến một căn nhà trong một khu ổ chuột của thành phố, toà nhà này tính ra cũng đã xuống cấp nhưng vẫn chưa tu sửa, có vài hộ dân vẫn còn đang sống nhưng đa số đã chuyển đi.

Hắn tìm đến căn hộ cuối dẫy hành lang cũng là nơi có ánh sáng yếu ớt nhất toả ra, dù vậy người bên trong vẫn sống đầy kiêu ngạo.

Lần này ra ngoài hắn không mang theo bất kỳ ai, chỉ muốn một mình đến đây, không phải để hỏi tội mà để nói chuyện, một người thân quen dù sao cũng sẽ hiểu tính cách của hắn hơn.

Đứng ở cửa căn hộ, nâng tay gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ có chút bẩn vì màu sơn cũ, vài giây đã có người đi ra mở.

Quân Lăng đứng ở đó đỗ một cái bóng lớn ở dưới sàn, người bên trong mỉm cười: "Ngài lại đến sao?"

Hắn đáp lời người bên trong bằng cái gật đầu, người đàn ông nép sang một bên, phát ra tiếng lộc cộc kì lạ nhưng Quân Lăng lại không tỏ thái độ nghi vấn cứ thế bước vào.

Căn nhà ngập mùi sách cũ vì sách ở khắp nơi trên giá, được bảo vệ rất cẩn thận, ở đâu có bụi cũng được nhưng mỗi nơi người đàn ông đặt sách luôn sạch sẽ gọn gàng.

"Ngài ngồi đi, tôi sẽ đi rót nước!"

Giọng ông ấy khàn khàn tựa như người uống rượu nhiều năm, cho đến khi người đàn ông đóng cửa lại, bằng ánh sáng đèn mờ nhạt trên đỉnh đầu thì hình bóng rõ ràng mới hiện ra.

Ông ấy cũng hơn Quân Lăng hai mươi tuổi, dáng người thấp bé, lưng hơi khom về phía trước, tóc cạo bóng nhẵn để lộ cái đầu tròn với một dấu vết thương đã lành lặn ở bên thái dương bên trái, một vết sẹo to với rất nhiều da nhăn nhúm bao xung quanh, một cái lỗ cứ như chứa một con rắn bên trong có thể chui ra bất kì lúc nào.

Năm xưa, ông ấy bị bắn vào đầu nhưng phước lớn mạng lớn đã thoát chết, không mất mạng nhưng vết thương này để lại di chứng, cứ trời chuyển lạnh thì đầu ông ấy muốn nổ tung.

Vậy nhưng, thứ không thể che giấu ở một con người tàn tật là cặp mắt tinh tường nhưng kín đáo, quần áo mặc không mới nhưng sạch sẽ, vài chỗ rách lởm chởm nhưng đã được vá lại.

Người đàn ông đi ra nhà bếp phía sau phòng khách chỉ có độc một chiếc sofa cũ, bước chân khập khiễng, một bên chân có vẻ không lành lặn nhưng thực ra ông ấy chỉ còn duy nhất một chân.

"Chuyện năm đó..." Quân Lăng cất lời nhưng không nói hết.

Người đàn ông khẽ cười, bước chân vẫn vững vàng tiến về phía trước: "Chuyện năm đó không phải tôi không muốn nói với ngài nhưng Quân lão đại, tôi không thể nói vì lời hứa với một người."

"Tôi đã gặp cô ấy!" Quân Lăng nói khi người đàn ông vừa dứt lời.

Ông ấy lập tức quay lại nhìn Quân Lăng bằng ánh mắt khó tin, hắn không nóng không lạnh, chậm rãi nói: "Tôi không dám chắc nhưng có một đoạn tài liệu được che giấu nói rằng ông ấy có một cô con gái, hai mươi bốn năm trước đã bị sát hại."

"Sao ngài lại biết?" Người đàn ông tỏ vẻ khó tin.

Quân Lăng không giấu diếm mà nói thật: "Tôi nhận được một tập tài liệu được chuyển phát nhanh gửi đến nhưng không đề người gửi cũng chẳng biết là ai. Bên trong đó là toàn bộ số tài liệu mật mà đến cả Quân Gia cũng không tìm được, nếu chú không nói cô gái này rất có thể gặp nguy hiểm."

"Không thể nào? Chẳng phải ông ấy nói với tôi cô bé đã chết sao?"

"Ông ấy nói thật sao?"

Không biết là thật hay giả nhưng đến cuối cùng ông ấy vẫn lựa chọn bảo vệ cô con gái ngoài giá thú đó cùng người phụ nữ đó, cho thấy ông ấy yêu thương họ.

"Tôi..." Người đàn ông không dám khẳng định.

Quân Lăng đưa tay vào trong túi, từ bên trong túi áo vest rút ra một tấm ảnh, đặt lên bàn: "Cô ấy! Là con gái của chú Kỳ, cũng là cô bé năm đó tôi đã cứu."

"Ngài đã cứu cô bé?"

Quân Lăng không nói gì, chỉ im lặng.

Người đàn ông đi đến, chân giả gõ lên sàn nhà những âm thanh nhanh chóng vội vàng.

"Quân lão đại!"

"Chú Phúc, năm xưa chú cứu bố tôi cũng cứu chú Kỳ một mạng, tôi biết ơn chú, tôi có thể làm tất cả, bây giờ nếu người đó còn sống thì còn gì nữa mà chú phải che giấu?"

Chú Phúc bất lực ngồi ở đó, đưa tay ôm đầu, lắc đầu kêu than: "Quân lão đại, ngài đừng ép tôi! Tôi không thể, không thể hại thêm nhiều người nữa."

Quân Lăng không thể làm gì khác, hắn không dám ép buộc cũng không thể ép buộc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Màn trời tối mù mịt cứ như sắp có mưa, Quân Lăng đứng dưới mái hiên của toà nhà cũ đón nhận cái không khí của buổi đêm đầy bế tắc, hắn mở nắp bật lửa chăm điếu thuốc lá, đầu thuốc bị đốt cháy để lộ một đóm đỏ trong màn đêm, hắn rít một hơi cho ấm người rồi toả ra một làn khói trắng mù mịt.

Hắn sẽ phát điên mất, cô bé năm đó hắn vẫn mãi tìm kiếm, nơi gương mặt bụ bẫm đáng yêu ấy toàn là nước mắt, tiếng gọi ngọt ngào và cả những âm thanh thút thít vẫn còn đọng lại trong tâm trí hắn mỗi đêm.

Lúc này hắn nghi ngờ Kỳ Thừa Doanh là con gái của Kỳ Thần, một người bạn cũ của bố hắn. Hai gia tộc đã bị diệt vong, trong một đêm, hàng trăm con người bị bắn chết, mùi máu tanh nồng ấy, nước mắt chưa khô của họ khiến Quân Lăng bị ngàn dao đâm vào lồng ngực.

Thù hận năm xưa cũng đã kết thúc, bây giờ hắn chỉ muốn tìm cô bé năm đó, muốn hoàn thành những dặn dò sau cùng của bố.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Số ký tự: 0