Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu
Thoả thuận
Tô'sNiên
2024-07-12 00:41:18
"Tổng giám đốc! Kỳ luật sư đến
rồi!" Keisha đưa Kỳ Thừa Doanh đến phòng làm việc của Thiên Mã, ngay lúc nàng vừa rời khỏi thang máy cô ấy đã xuất hiện để chào đón.
Sắc giọng Keisha có một chút âm hưởng của người Đức, nhưng phải thừa nhận cô ấy là cô gái phương Đông xinh đẹp, do là con lai hai dòng máu nên cô ấy thừa hưởng tất cả những gì tuyệt vời nhất bao gồm: tóc đen, mũi cao, làn da trắng hồng, cơ thể đầy đặn quyến rũ, đôi mắt màu xanh tựa như bầu trời không một gợn mây.
Kỳ Thừa Doanh nhìn Keisha không khỏi cảm thán, cô gái có nét cứng rắn của phụ nữ phương tây cũng có nét mềm mại của phụ nữ phương đông.
Keisha nở nụ cười với Kỳ Thừa Doanh khi nàng đang chờ đợi: "Kỳ luật sư! Vào được rồi!"
Kỳ Thừa Doanh còn chưa nghe Triệu Thiên Mã có đồng ý hay không, Keisha đã mở cửa lớn phòng làm việc để nàng đi vào.
Bước vào trong không gian sáng rõ ấy nàng đứng ở cửa, Keisha cũng theo phía sau đem cửa phòng đóng lại 'cạch' một tiếng như ngăn cách con người bên trong và thế giới bên ngoài.
Kỳ Thừa Doanh đột nhiên thấy áp lực, loại áp lực này trước đây chưa từng có. Thẳng hướng đến bàn làm việc chính là một người đàn ông, anh ta có dáng điệu phong trần, một chút đào hoa mà dù không bày ra nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt Triệu Thiên Mã hướng về phía nàng, một nét cười mờ ám như muốn đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Cảm giác giống như bị 'chiếu tướng' bởi một ánh mắt vô hình khác, Kỳ Thừa Doanh không biết đó có phải là ánh mắt của Triệu Thiên Mã hay không, nhưng nàng lại cảm thấy có một chút sự lạnh lẽo.
Giống như bị lạc trong đêm tối lại không tìm thấy đường ra, nắm chặt túi xách Kỳ Thừa Doanh vẫn cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Có một mùi hương quen thuộc trong không khí, dường như hắn đã từng ở đây.
Phòng làm việc của Thiên Mã lót gạch sàn màu xám, bàn làm việc dài hình chữ nhật màu nâu đen trộn lẫn, mùi gỗ mộc thơm thoang thoảng rất nhẹ nhàng, trên mặt bàn là đá cẩm thạch màu trắng vân xanh, sau lưng một cái cửa sổ sát sàn có thể nhìn ra bên ngoài, ở giữa đặt một bộ sofa màu đen, tổng thể có thêm bộ sofa này trông rất kì lạ.
Có lẽ đây là sở thích riêng của anh ta.
"Kỳ luật sư, mời!" Keisha hướng bàn tay đến chỗ ghế sofa, nụ cười trên môi dường như chưa bao giờ thu về.
Keisha cười trông rất quyến rũ, chính là sự hấp dẫn mà mấy cô gái phương Tây hay có, chẳng hiểu sao Kỳ Thừa Doanh lại bị nụ cười này thu hút.
Nàng bước đến theo như lời mời mà ngồi xuống, Triệu Thiên Mã đứng lên đi vòng sang trái để từ bàn làm việc bước ra chỗ sofa, tay anh ta cài lại cúc áo vest.
Vest đen?
Chỉ có Keisha là mặc quần áo không giống những người khác, đây là 'phúc lợi đặc biệt ' gì chăng?
"Tổng giám đốc, tôi xin phép." Keisha nhìn Triệu Thiên Mã, nhẹ giọng rồi nhanh chóng lui ra.
Thiên Mã không nói chỉ hất tay, bàn tay lớn, ngón tay dài sạch sẽ, dưới cổ tay ẩn hiện một hình xăm màu đen.
Kỳ Thừa Doanh ánh mắt dừng ở đó mấy giây, lúc này mới thấy Triệu Thiên Mã nhoài người đến một chút, cánh tay dài cường tráng của anh ta kéo bộ ấm trà đến, cẩn thận rót cho nàng một tách trà.
Đẩy đến trước mặt Kỳ Thừa Doanh, lúc này mới trầm thấp nói: "Kỳ luật sư không cần vội! Uống trà đi!"
Nói chuyện tự nhiên như thế này, chắc đã biết mục đích mà nàng đến. Cũng phải, người quản lý Bách Trường còn là người Quân Lăng tin tưởng giao hết cả công ty nếu không có mắt đọc hiểu vấn đề thì sẽ khiến nàng kinh ngạc hơn là bây giờ.
Triệu Thiên Mã nhìn nàng rồi nhướng mắt đến tách trà ngõ ý nàng hãy uống trước khi nói, Kỳ Thừa Doanh không khách sáo, cầm lấy tách trà màu nâu có lòng vân đo đỏ như máu, màu trà xanh vàng không rõ ràng, ở trong tách trà này lại như chuyển thành sắc đỏ kỳ lạ.
Uống một ngụm Kỳ Thừa Doanh đặt trả lại vị trí, nhìn sang Thiên Mã đang thưởng thức tách trà sớm đã nguội lạnh, anh ta hình như rất hài lòng vì hành động của nàng, còn đang mỉm cười mà nhìn nàng.
Đúng là đang mỉm cười.
Kỳ Thừa Doanh cố duy trì dáng vẻ chuyên nghiệp, "Triệu tổng! Tôi đến đây vì thỏa thuận của Vương Thị!"
Thiên Mã hơi nhướng đầu mày, khoanh hai tay trước ngực rồi tựa vào lưng ghế, đem chân trái gác lên chân phải, tay cầm tách trà hết xoay tròn rồi lại vuốt nhè nhẹ, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô gái cứ nhìn thẳng vào không một chút tránh né.
Nếu đã vậy, nàng cũng không cần ngại ngùng làm gì.
"Về vụ án Vương Thị ăn cắp bí mật thương nghiệp của Bách Trường. Tôi đại diện đến đây nói lời xin lỗi, cũng mong bản thỏa thuận này khiến anh hài lòng."
Kỳ Thừa Doanh đưa tay rút tập tài liệu trong túi xách, dùng hai tay đích thân đưa bản tài liệu đến trước mặt Thiên Mã.
Người phụ nữ này của lão đại đúng là rất 'trâu bò', đi thẳng vào vấn đề không lòng vòng tốn thời gian còn muốn anh ta tận tay lấy tài liệu.
Chuyện này là bọn họ thiệt chứ không phải Vương Thị thiệt, lại bị một cô luật sư nhỏ bé dồn ép làm cho Thiên Mã khóc không được mà cười cũng không xong.
Thiên Mã hất ánh mắt từ Kỳ Thừa Doanh dời xuống bàn lại nhìn lên, Kỳ Thừa Doanh hiểu ý đặt tập tài liệu xuống bàn rồi đẩy đến trước mặt anh ta.
"Kỳ luật sư nghe nói vẫn còn độc thân?" Thiên Mã đột nhiên nói một câu khiến Kỳ Thừa Doanh ngẩn người, quay đầu nhìn anh ta đang cười cười, nàng đến bàn tay đang đặt trên đùi cũng vô thức rụt lại.
"Phải!" Kỳ Thừa Doanh gật đầu.
Phản ứng của nàng rất nhanh, anh ta vừa hỏi xong thì trong một giây lúng túng liền thu lại, trầm lặng không kích động đáp lời.
Lão đại! Ngài thật biết nhìn phụ nữ.
Thiên Mã suy nghĩ trong đầu mà không khỏi bật cười, anh ta xoay đầu đưa tay che miệng cười thầm.
Kỳ Thừa Doanh không hiểu gì cũng ngây ra đó, nhìn vẻ thân thiện không lạnh lùng của người đàn ông trước mắt, mọi tưởng tượng của nàng đều đã sai, Thiên Mã giống như là một con người khác, có chút tính cách quen thuộc của Quân Lăng.
Việc nàng độc thân liệu có buồn cười như vậy?
"Thất lễ quá! Tôi... Cảm thấy, cô gái xinh đẹp như Kỳ luật sư đến giờ sao vẫn chưa kết hôn thì có phần khó hiểu! Là kén chọn? Hay là tiêu chí cao?"
Nàng đến đây để bàn chuyện công việc, không phải để nói chuyện hôn nhân.
Kỳ Thừa Doanh cầm tách trà uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Có thể do nhân duyên chưa tới!"
Thiên Mã gật đầu: "Nhân duyên mà Kỳ luật sư nói, chính là kiểu gặp một lần đã yêu, hay... tiếp xúc lâu mới biết?"
Kỳ Thừa Doanh đặt tách trà xuống bàn, khóe môi cong lên thành nụ cười, nàng ưu nhã nói: "Cũng có thể! Triệu tổng, hình như cũng chưa kết hôn?"
Thiên Mã bị nói trúng, bật cười thành tiếng thừa nhận: "Phải! Đàn ông như tôi, phải thành công mới dám nói đến gia đình."
"Vậy sao? Vậy giờ ngài thành công rồi! Cũng nên cân nhắc!" Kỳ Thừa Doanh nói chuyện thái độ rõ ràng lạnh nhạt nhưng lại tỏ ra bản thân không buồn không vui.
Thiên Mã tấm tắc, thừa nhận nàng sắt bén hơn anh ta nghĩ, nói một câu liền trả lại một câu tuy là lúc nào cũng duy trì bộ dạng mặt hiền không gợn sóng, nhưng ý tứ có dao, lời nói ám chỉ.
"Cân nhắc? Cân nhắc đến ai bây giờ! Kỳ luật sư nói xem, tôi như vậy thì mẫu phụ nữ nào là thích hợp nhất?" Thiên Mã đột nhiên đứng dậy cất bước đi về phía nàng.
Kỳ Thừa Doanh bị ánh mắt đó thiêu đốt, nhưng không phải ánh mắt của Thiên Mã mà là của một ánh mắt khác, đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Thiên Mã ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay của anh ta rất không an phận, nắm lấy lọn tóc nhỏ cạnh vành tai cô gái dịu dàng vuốt ve.
Kỳ Thừa Doanh dịch người trốn đi, tim nàng đang đập nhanh nhưng bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh mà né tránh, nàng cách Thiên Mã một đoạn ghế sofa, anh ta không giận ngược lại còn dịch người đến thêm một chút.
"Triệu tổng!" Kỳ Thừa Doanh đứng bật dậy, ngăn lại sự càn rỡ bởi hành động quá phận của người đàn ông.
Thiên Mã định sẽ bắt lấy nàng dồn vào một góc sofa nhưng bị nàng từ chối nên anh ta nữa ngồi nữa chống tay trên ghế, ngẩng đầu, dùng đôi mắt ma mị câu dẫn của mình quan sát, những tia hứng thú cứ thế trực tiếp soi vào Kỳ Thừa Doanh.
Dù bản thân đứng cách anh ta không xa nhưng sóng lưng nàng lạnh toát, ánh mắt. Thiên Mã không muốn làm khó nàng, chỉ là lúc này muốn trêu chọc nàng một chút, dùng chút nhan sắc này thử lòng cô gái.
Ai mà ngờ được thái độ của nàng lại thế này.
Phụ nữ ai mà không thích đàn ông đẹp trai, Kỳ Thừa Doanh cũng là phụ nữ, chắc chắn cũng sẽ vì nhan sắc này mà nảy sinh chút ý tứ.
Đổi lại khi bị trêu chọc, Kỳ Thừa Doanh không đỏ mặt thẹn thùng, ngược lại ánh mắt xinh đẹp đó lạnh xuống vài phần, gương mặt nhỏ nhắn cũng tái đi một chút giống như là chán ghét cũng giống như là bất mãn.
Nếu không phải vì anh ta là 'chủ nợ' của Vương Thị, thì nàng cũng đã không hạ mình như vậy, trước đó đã dứt khoát rời khỏi.
Thiên Mã nắm được điểm yếu này cho nên mới dám trêu chọc, cứ tưởng anh ta đứng đắn tử tế nhưng không ngờ cũng là kẻ 'lòng lang dạ sói'.
"Kỳ luật sư kích động làm gì?"
Thiên Mã đứng lên bàn tay cẩn thận cài lại hai cúc áo vest, sau đó đi đến ghế mà anh ta đã ngồi, lần nữa ngồi xuống rồi nhướng mắt với nàng.
"Ngồi đi! Nếu tôi muốn làm gì cô, tôi đã làm ngay từ đầu rồi!"
Thiên Mã cười cười, thanh âm trong lời nói vô cùng chắc chắn.
Đây là địa bàn của anh ta, muốn làm gì nàng còn phải chờ nàng đồng ý hay sao.
Kỳ Thừa Doanh bước đến sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Vậy chúng ta nói chuyện chính đi!" Kỳ Thừa Doanh lấy lại thanh giọng trầm thấp, ngõ ý.
Thiên Mã gật đầu: "Được rồi! Thỏa thuận tôi sẽ xem. Chỉ là, hôm nay không thể trả lời Kỳ luật sư được!"
Kỳ Thừa Doanh nhìn Thiên Mã đang giương giương tự đắc cũng hiểu tình hình hiện tại bản thân bất lợi bao nhiêu, thay vì gây hiềm khích nàng sẽ lại nhịn xuống để vụ án này êm xuôi.
Thiên Mã không nhìn nàng mà nhìn đồng hồ trên tay, lúc ngẩng lên ánh mắt anh ta khiêu khích chằm chằm đối diện với nàng.
"Kỳ luật sư có ý kiến gì sao?"
Kỳ Thừa Doanh trở về trầm tĩnh, lắc đầu: "Không có! Triệu tổng cứ từ từ xem. Không còn sớm nữa nên tôi xin phép đi trước."
Anh ta và Quân Lăng tính cách cứ giống giống nhau ở điểm nào đó, khiến nàng đỗ mồ hôi lạnh, áp lực quá lớn khiến nàng không thở nổi. Dù thế nào, thân phận không rõ ràng của người đàn ông này khiến nàng bất an, mong muốn nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.
"Cô không ở lại sao? Có thể một chút nữa, tôi sẽ đổi ý?" Thiên Mã hứng thú muốn xem liệu Kỳ Thừa Doanh còn có thể kiên nhẫn với thái độ này của anh ta bao lâu.
Lão đại! Ngài nói nhẹ tay, nhưng đâu có nói không được giở trò.
Biết đâu anh ta dồn ép quá, nàng lại lộ ra dáng vẻ thật sự của mình tựa như con mèo bị dồn đến đường cùng cũng sẽ nổi điên.
"Tôi sẽ vui nếu anh làm vậy! Nhưng bây giờ cũng không còn sớm! Tôi còn có việc khác."
Kỳ Thừa Doanh lấy túi xách, khẽ gật nhẹ đầu với Thiên Mã liền xoay người rời đi.
Bộ dạng tranh thủ của nàng khiến Thiên Mã bật cười, thanh âm trầm thấp như trêu chọc đó làm Kỳ Thừa Doanh lúng túng.
"Ngài mai liên hệ trợ lý của tôi xếp lịch đến nói chuyện."
Kỳ Thừa Doanh chuẩn bị rời khỏi thì nghe Thiên Mã nói ở phía sau lưng, nàng không quay đầu, mở cửa dứt khoát đi trong một giây.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng mở lại.
Thiên Mã đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng động.
Thân ảnh của người đàn ông từ bên trong đi ra từ phòng nghỉ ngơi, Quân Lăng đã ở trong đó trước khi Kỳ Thừa Doanh đến.
Lão đại bước đi trước, Sở Tiêu cùng Lập Tân từng người theo phía sau.
Thiên Mã đứng lên, mỉm cười nhìn Quân Lăng gọi một tiếng "lão đại".
Hắn bước đến ngồi xuống vị trí chiếc ghế đơn mà Thiên Mã đã ngồi, quan sát từ đầu đến cuối quá trình, Quân Lăng không giận Thiên Mã làm khó dễ Kỳ Thừa Doanh chỉ muốn quan sát nàng liệu có khiến hắn thất vọng.
Đưa tay cầm lấy tập tài liệu mà Kỳ Thừa Doanh đã bỏ lại, ngón tay lật giở xem xét, bản thỏa thuận viết không quá dài, chỉ tầm hai mặt giấy, đều là muốn Bách Trường nhận lấy bồi thường từ Vương Thị, một phần do Bách Trường quý này đã giảm sút, còn có một năm liên kết công ty để Vương Thị gần như là gắn vào Bách Trường cùng nhau thu lợi nhuận. Về phía phần trăm lợi nhuận Vương Thị chỉ lấy 30, còn lại là do Bách Trường quyết định.
Phải khẳng định một điều năng lực của Kỳ Thừa Doanh rất cao, còn muốn giải thù thành bạn, để Vương Thị trở thành một phần của Bách Trường, từ danh tiếng đến tiềm lực, Bách Trường nhìn bên ngoài thì rất có lợi, nhưng nhìn cẩn thận vào bên trong chỉ thấy thiệt thòi.
Vương Thị là công ty lớn, có tiếng trong nước nếu bại lộ chuyện 'ăn cắp' danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng. Kỳ Thừa Doanh muốn Bách Trường và Vương Thị hợp tác trên danh nghĩa 'làm ăn' để Vương Thị nằm dưới quyền quản lý của Bách Trường trong một năm, sau đó rời đi, Bách Trường không thiệt thòi về mặt nào, Vương Thị cũng không chịu tiếng xấu.
Khôn ngoan như vậy, nàng không đi làm kinh doanh mà lại đi học luật để trở thành một luật sư, thật đúng là tổn hao một nhân tài.
Quân Lăng xem xuống một vài điều khoản, nàng có gợi ý đến thu nhập quý này giảm sút, Vương Thị đồng ý đền bù đồng nghĩa với bù lỗ cho Bách Trường, cũng là xin lỗi cho hành động sai trái.
Thiên Mã thấy lão đại trầm tư, liền hỏi: "Lão đại! Sao vậy ạ?"
Quân Lăng quăng tập tài liệu lên bàn, Thiên Mã cũng chợp lấy để xem xét cẩn thận từng điều khoản.
Anh ta tiếp quản Bách Trường không phải chỉ mới đây mà là từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây mới thông báo với báo chí, không thể để người ta nói Bách Trường là một con rồng lửa vô chủ.
Kinh nghiệm quản lý ở bạch đạo của Thiên Mã về việc kinh doanh cao hơn Sở Tiêu, năng lực này đương nhiên Quân Lăng thừa nhận.
"Lão đại! Đâu có vấn đề gì!"
Đúng vậy! Chính là không có vấn đề gì cho nên mới khiến hắn tức giận. Kỳ Thừa Doanh giống như là dắt mũi hắn, đến cả Thiên Mã còn không nhìn ra ý đồ sâu xa của nàng.
Nếu để Thiên Mã giải quyết, có khi ban nảy anh ta cũng đã đồng ý thỏa thuận.
Thiên Mã không hiểu tại sao lão đại lại tức giận, hành động quá trớn của anh ta trước nay Quân Lăng không hề có ý định can dự, vậy chuyện gì khiến hắn bày ra hắc khí như vậy.
Sở Tiêu đi đến lấy tài liệu trên tay Thiên Mã, ngồi xuống bên cạnh anh ta, cậu xem qua một lượt, đúng là có lợi cho Bách Trường từng chút một, không chỉ bồi thường tổn thất, còn bù đắp thiệt hại, sau đó lại liên kết quản lý, không phải đều là có thể để lão đại muốn làm gì thì làm.
Quân Lăng 'hừ' lạnh một tiếng, Lập Tân đứng đó từ đầu đến cuối đều không nói gì, mấy vấn đề này trước nay anh chưa từng tham gia vào, ngồi nghe là được.
Sắc giọng Keisha có một chút âm hưởng của người Đức, nhưng phải thừa nhận cô ấy là cô gái phương Đông xinh đẹp, do là con lai hai dòng máu nên cô ấy thừa hưởng tất cả những gì tuyệt vời nhất bao gồm: tóc đen, mũi cao, làn da trắng hồng, cơ thể đầy đặn quyến rũ, đôi mắt màu xanh tựa như bầu trời không một gợn mây.
Kỳ Thừa Doanh nhìn Keisha không khỏi cảm thán, cô gái có nét cứng rắn của phụ nữ phương tây cũng có nét mềm mại của phụ nữ phương đông.
Keisha nở nụ cười với Kỳ Thừa Doanh khi nàng đang chờ đợi: "Kỳ luật sư! Vào được rồi!"
Kỳ Thừa Doanh còn chưa nghe Triệu Thiên Mã có đồng ý hay không, Keisha đã mở cửa lớn phòng làm việc để nàng đi vào.
Bước vào trong không gian sáng rõ ấy nàng đứng ở cửa, Keisha cũng theo phía sau đem cửa phòng đóng lại 'cạch' một tiếng như ngăn cách con người bên trong và thế giới bên ngoài.
Kỳ Thừa Doanh đột nhiên thấy áp lực, loại áp lực này trước đây chưa từng có. Thẳng hướng đến bàn làm việc chính là một người đàn ông, anh ta có dáng điệu phong trần, một chút đào hoa mà dù không bày ra nàng vẫn có thể cảm nhận được.
Ánh mắt Triệu Thiên Mã hướng về phía nàng, một nét cười mờ ám như muốn đâm xuyên qua cơ thể nàng.
Cảm giác giống như bị 'chiếu tướng' bởi một ánh mắt vô hình khác, Kỳ Thừa Doanh không biết đó có phải là ánh mắt của Triệu Thiên Mã hay không, nhưng nàng lại cảm thấy có một chút sự lạnh lẽo.
Giống như bị lạc trong đêm tối lại không tìm thấy đường ra, nắm chặt túi xách Kỳ Thừa Doanh vẫn cố gắng trấn an bản thân phải bình tĩnh.
Có một mùi hương quen thuộc trong không khí, dường như hắn đã từng ở đây.
Phòng làm việc của Thiên Mã lót gạch sàn màu xám, bàn làm việc dài hình chữ nhật màu nâu đen trộn lẫn, mùi gỗ mộc thơm thoang thoảng rất nhẹ nhàng, trên mặt bàn là đá cẩm thạch màu trắng vân xanh, sau lưng một cái cửa sổ sát sàn có thể nhìn ra bên ngoài, ở giữa đặt một bộ sofa màu đen, tổng thể có thêm bộ sofa này trông rất kì lạ.
Có lẽ đây là sở thích riêng của anh ta.
"Kỳ luật sư, mời!" Keisha hướng bàn tay đến chỗ ghế sofa, nụ cười trên môi dường như chưa bao giờ thu về.
Keisha cười trông rất quyến rũ, chính là sự hấp dẫn mà mấy cô gái phương Tây hay có, chẳng hiểu sao Kỳ Thừa Doanh lại bị nụ cười này thu hút.
Nàng bước đến theo như lời mời mà ngồi xuống, Triệu Thiên Mã đứng lên đi vòng sang trái để từ bàn làm việc bước ra chỗ sofa, tay anh ta cài lại cúc áo vest.
Vest đen?
Chỉ có Keisha là mặc quần áo không giống những người khác, đây là 'phúc lợi đặc biệt ' gì chăng?
"Tổng giám đốc, tôi xin phép." Keisha nhìn Triệu Thiên Mã, nhẹ giọng rồi nhanh chóng lui ra.
Thiên Mã không nói chỉ hất tay, bàn tay lớn, ngón tay dài sạch sẽ, dưới cổ tay ẩn hiện một hình xăm màu đen.
Kỳ Thừa Doanh ánh mắt dừng ở đó mấy giây, lúc này mới thấy Triệu Thiên Mã nhoài người đến một chút, cánh tay dài cường tráng của anh ta kéo bộ ấm trà đến, cẩn thận rót cho nàng một tách trà.
Đẩy đến trước mặt Kỳ Thừa Doanh, lúc này mới trầm thấp nói: "Kỳ luật sư không cần vội! Uống trà đi!"
Nói chuyện tự nhiên như thế này, chắc đã biết mục đích mà nàng đến. Cũng phải, người quản lý Bách Trường còn là người Quân Lăng tin tưởng giao hết cả công ty nếu không có mắt đọc hiểu vấn đề thì sẽ khiến nàng kinh ngạc hơn là bây giờ.
Triệu Thiên Mã nhìn nàng rồi nhướng mắt đến tách trà ngõ ý nàng hãy uống trước khi nói, Kỳ Thừa Doanh không khách sáo, cầm lấy tách trà màu nâu có lòng vân đo đỏ như máu, màu trà xanh vàng không rõ ràng, ở trong tách trà này lại như chuyển thành sắc đỏ kỳ lạ.
Uống một ngụm Kỳ Thừa Doanh đặt trả lại vị trí, nhìn sang Thiên Mã đang thưởng thức tách trà sớm đã nguội lạnh, anh ta hình như rất hài lòng vì hành động của nàng, còn đang mỉm cười mà nhìn nàng.
Đúng là đang mỉm cười.
Kỳ Thừa Doanh cố duy trì dáng vẻ chuyên nghiệp, "Triệu tổng! Tôi đến đây vì thỏa thuận của Vương Thị!"
Thiên Mã hơi nhướng đầu mày, khoanh hai tay trước ngực rồi tựa vào lưng ghế, đem chân trái gác lên chân phải, tay cầm tách trà hết xoay tròn rồi lại vuốt nhè nhẹ, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi gương mặt cô gái cứ nhìn thẳng vào không một chút tránh né.
Nếu đã vậy, nàng cũng không cần ngại ngùng làm gì.
"Về vụ án Vương Thị ăn cắp bí mật thương nghiệp của Bách Trường. Tôi đại diện đến đây nói lời xin lỗi, cũng mong bản thỏa thuận này khiến anh hài lòng."
Kỳ Thừa Doanh đưa tay rút tập tài liệu trong túi xách, dùng hai tay đích thân đưa bản tài liệu đến trước mặt Thiên Mã.
Người phụ nữ này của lão đại đúng là rất 'trâu bò', đi thẳng vào vấn đề không lòng vòng tốn thời gian còn muốn anh ta tận tay lấy tài liệu.
Chuyện này là bọn họ thiệt chứ không phải Vương Thị thiệt, lại bị một cô luật sư nhỏ bé dồn ép làm cho Thiên Mã khóc không được mà cười cũng không xong.
Thiên Mã hất ánh mắt từ Kỳ Thừa Doanh dời xuống bàn lại nhìn lên, Kỳ Thừa Doanh hiểu ý đặt tập tài liệu xuống bàn rồi đẩy đến trước mặt anh ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Kỳ luật sư nghe nói vẫn còn độc thân?" Thiên Mã đột nhiên nói một câu khiến Kỳ Thừa Doanh ngẩn người, quay đầu nhìn anh ta đang cười cười, nàng đến bàn tay đang đặt trên đùi cũng vô thức rụt lại.
"Phải!" Kỳ Thừa Doanh gật đầu.
Phản ứng của nàng rất nhanh, anh ta vừa hỏi xong thì trong một giây lúng túng liền thu lại, trầm lặng không kích động đáp lời.
Lão đại! Ngài thật biết nhìn phụ nữ.
Thiên Mã suy nghĩ trong đầu mà không khỏi bật cười, anh ta xoay đầu đưa tay che miệng cười thầm.
Kỳ Thừa Doanh không hiểu gì cũng ngây ra đó, nhìn vẻ thân thiện không lạnh lùng của người đàn ông trước mắt, mọi tưởng tượng của nàng đều đã sai, Thiên Mã giống như là một con người khác, có chút tính cách quen thuộc của Quân Lăng.
Việc nàng độc thân liệu có buồn cười như vậy?
"Thất lễ quá! Tôi... Cảm thấy, cô gái xinh đẹp như Kỳ luật sư đến giờ sao vẫn chưa kết hôn thì có phần khó hiểu! Là kén chọn? Hay là tiêu chí cao?"
Nàng đến đây để bàn chuyện công việc, không phải để nói chuyện hôn nhân.
Kỳ Thừa Doanh cầm tách trà uống một ngụm, nhàn nhạt nói: "Có thể do nhân duyên chưa tới!"
Thiên Mã gật đầu: "Nhân duyên mà Kỳ luật sư nói, chính là kiểu gặp một lần đã yêu, hay... tiếp xúc lâu mới biết?"
Kỳ Thừa Doanh đặt tách trà xuống bàn, khóe môi cong lên thành nụ cười, nàng ưu nhã nói: "Cũng có thể! Triệu tổng, hình như cũng chưa kết hôn?"
Thiên Mã bị nói trúng, bật cười thành tiếng thừa nhận: "Phải! Đàn ông như tôi, phải thành công mới dám nói đến gia đình."
"Vậy sao? Vậy giờ ngài thành công rồi! Cũng nên cân nhắc!" Kỳ Thừa Doanh nói chuyện thái độ rõ ràng lạnh nhạt nhưng lại tỏ ra bản thân không buồn không vui.
Thiên Mã tấm tắc, thừa nhận nàng sắt bén hơn anh ta nghĩ, nói một câu liền trả lại một câu tuy là lúc nào cũng duy trì bộ dạng mặt hiền không gợn sóng, nhưng ý tứ có dao, lời nói ám chỉ.
"Cân nhắc? Cân nhắc đến ai bây giờ! Kỳ luật sư nói xem, tôi như vậy thì mẫu phụ nữ nào là thích hợp nhất?" Thiên Mã đột nhiên đứng dậy cất bước đi về phía nàng.
Kỳ Thừa Doanh bị ánh mắt đó thiêu đốt, nhưng không phải ánh mắt của Thiên Mã mà là của một ánh mắt khác, đang chằm chằm quan sát nhất cử nhất động của nàng.
Thiên Mã ngồi xuống bên cạnh nàng, bàn tay của anh ta rất không an phận, nắm lấy lọn tóc nhỏ cạnh vành tai cô gái dịu dàng vuốt ve.
Kỳ Thừa Doanh dịch người trốn đi, tim nàng đang đập nhanh nhưng bề ngoài vẫn cố giữ bình tĩnh mà né tránh, nàng cách Thiên Mã một đoạn ghế sofa, anh ta không giận ngược lại còn dịch người đến thêm một chút.
"Triệu tổng!" Kỳ Thừa Doanh đứng bật dậy, ngăn lại sự càn rỡ bởi hành động quá phận của người đàn ông.
Thiên Mã định sẽ bắt lấy nàng dồn vào một góc sofa nhưng bị nàng từ chối nên anh ta nữa ngồi nữa chống tay trên ghế, ngẩng đầu, dùng đôi mắt ma mị câu dẫn của mình quan sát, những tia hứng thú cứ thế trực tiếp soi vào Kỳ Thừa Doanh.
Dù bản thân đứng cách anh ta không xa nhưng sóng lưng nàng lạnh toát, ánh mắt. Thiên Mã không muốn làm khó nàng, chỉ là lúc này muốn trêu chọc nàng một chút, dùng chút nhan sắc này thử lòng cô gái.
Ai mà ngờ được thái độ của nàng lại thế này.
Phụ nữ ai mà không thích đàn ông đẹp trai, Kỳ Thừa Doanh cũng là phụ nữ, chắc chắn cũng sẽ vì nhan sắc này mà nảy sinh chút ý tứ.
Đổi lại khi bị trêu chọc, Kỳ Thừa Doanh không đỏ mặt thẹn thùng, ngược lại ánh mắt xinh đẹp đó lạnh xuống vài phần, gương mặt nhỏ nhắn cũng tái đi một chút giống như là chán ghét cũng giống như là bất mãn.
Nếu không phải vì anh ta là 'chủ nợ' của Vương Thị, thì nàng cũng đã không hạ mình như vậy, trước đó đã dứt khoát rời khỏi.
Thiên Mã nắm được điểm yếu này cho nên mới dám trêu chọc, cứ tưởng anh ta đứng đắn tử tế nhưng không ngờ cũng là kẻ 'lòng lang dạ sói'.
"Kỳ luật sư kích động làm gì?"
Thiên Mã đứng lên bàn tay cẩn thận cài lại hai cúc áo vest, sau đó đi đến ghế mà anh ta đã ngồi, lần nữa ngồi xuống rồi nhướng mắt với nàng.
"Ngồi đi! Nếu tôi muốn làm gì cô, tôi đã làm ngay từ đầu rồi!"
Thiên Mã cười cười, thanh âm trong lời nói vô cùng chắc chắn.
Đây là địa bàn của anh ta, muốn làm gì nàng còn phải chờ nàng đồng ý hay sao.
Kỳ Thừa Doanh bước đến sofa, nhẹ nhàng ngồi xuống.
"Vậy chúng ta nói chuyện chính đi!" Kỳ Thừa Doanh lấy lại thanh giọng trầm thấp, ngõ ý.
Thiên Mã gật đầu: "Được rồi! Thỏa thuận tôi sẽ xem. Chỉ là, hôm nay không thể trả lời Kỳ luật sư được!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Thừa Doanh nhìn Thiên Mã đang giương giương tự đắc cũng hiểu tình hình hiện tại bản thân bất lợi bao nhiêu, thay vì gây hiềm khích nàng sẽ lại nhịn xuống để vụ án này êm xuôi.
Thiên Mã không nhìn nàng mà nhìn đồng hồ trên tay, lúc ngẩng lên ánh mắt anh ta khiêu khích chằm chằm đối diện với nàng.
"Kỳ luật sư có ý kiến gì sao?"
Kỳ Thừa Doanh trở về trầm tĩnh, lắc đầu: "Không có! Triệu tổng cứ từ từ xem. Không còn sớm nữa nên tôi xin phép đi trước."
Anh ta và Quân Lăng tính cách cứ giống giống nhau ở điểm nào đó, khiến nàng đỗ mồ hôi lạnh, áp lực quá lớn khiến nàng không thở nổi. Dù thế nào, thân phận không rõ ràng của người đàn ông này khiến nàng bất an, mong muốn nhanh chóng rời khỏi đây là tốt nhất.
"Cô không ở lại sao? Có thể một chút nữa, tôi sẽ đổi ý?" Thiên Mã hứng thú muốn xem liệu Kỳ Thừa Doanh còn có thể kiên nhẫn với thái độ này của anh ta bao lâu.
Lão đại! Ngài nói nhẹ tay, nhưng đâu có nói không được giở trò.
Biết đâu anh ta dồn ép quá, nàng lại lộ ra dáng vẻ thật sự của mình tựa như con mèo bị dồn đến đường cùng cũng sẽ nổi điên.
"Tôi sẽ vui nếu anh làm vậy! Nhưng bây giờ cũng không còn sớm! Tôi còn có việc khác."
Kỳ Thừa Doanh lấy túi xách, khẽ gật nhẹ đầu với Thiên Mã liền xoay người rời đi.
Bộ dạng tranh thủ của nàng khiến Thiên Mã bật cười, thanh âm trầm thấp như trêu chọc đó làm Kỳ Thừa Doanh lúng túng.
"Ngài mai liên hệ trợ lý của tôi xếp lịch đến nói chuyện."
Kỳ Thừa Doanh chuẩn bị rời khỏi thì nghe Thiên Mã nói ở phía sau lưng, nàng không quay đầu, mở cửa dứt khoát đi trong một giây.
'Cạch' một tiếng, cửa phòng mở lại.
Thiên Mã đưa mắt nhìn nơi phát ra tiếng động.
Thân ảnh của người đàn ông từ bên trong đi ra từ phòng nghỉ ngơi, Quân Lăng đã ở trong đó trước khi Kỳ Thừa Doanh đến.
Lão đại bước đi trước, Sở Tiêu cùng Lập Tân từng người theo phía sau.
Thiên Mã đứng lên, mỉm cười nhìn Quân Lăng gọi một tiếng "lão đại".
Hắn bước đến ngồi xuống vị trí chiếc ghế đơn mà Thiên Mã đã ngồi, quan sát từ đầu đến cuối quá trình, Quân Lăng không giận Thiên Mã làm khó dễ Kỳ Thừa Doanh chỉ muốn quan sát nàng liệu có khiến hắn thất vọng.
Đưa tay cầm lấy tập tài liệu mà Kỳ Thừa Doanh đã bỏ lại, ngón tay lật giở xem xét, bản thỏa thuận viết không quá dài, chỉ tầm hai mặt giấy, đều là muốn Bách Trường nhận lấy bồi thường từ Vương Thị, một phần do Bách Trường quý này đã giảm sút, còn có một năm liên kết công ty để Vương Thị gần như là gắn vào Bách Trường cùng nhau thu lợi nhuận. Về phía phần trăm lợi nhuận Vương Thị chỉ lấy 30, còn lại là do Bách Trường quyết định.
Phải khẳng định một điều năng lực của Kỳ Thừa Doanh rất cao, còn muốn giải thù thành bạn, để Vương Thị trở thành một phần của Bách Trường, từ danh tiếng đến tiềm lực, Bách Trường nhìn bên ngoài thì rất có lợi, nhưng nhìn cẩn thận vào bên trong chỉ thấy thiệt thòi.
Vương Thị là công ty lớn, có tiếng trong nước nếu bại lộ chuyện 'ăn cắp' danh tiếng sẽ bị ảnh hưởng. Kỳ Thừa Doanh muốn Bách Trường và Vương Thị hợp tác trên danh nghĩa 'làm ăn' để Vương Thị nằm dưới quyền quản lý của Bách Trường trong một năm, sau đó rời đi, Bách Trường không thiệt thòi về mặt nào, Vương Thị cũng không chịu tiếng xấu.
Khôn ngoan như vậy, nàng không đi làm kinh doanh mà lại đi học luật để trở thành một luật sư, thật đúng là tổn hao một nhân tài.
Quân Lăng xem xuống một vài điều khoản, nàng có gợi ý đến thu nhập quý này giảm sút, Vương Thị đồng ý đền bù đồng nghĩa với bù lỗ cho Bách Trường, cũng là xin lỗi cho hành động sai trái.
Thiên Mã thấy lão đại trầm tư, liền hỏi: "Lão đại! Sao vậy ạ?"
Quân Lăng quăng tập tài liệu lên bàn, Thiên Mã cũng chợp lấy để xem xét cẩn thận từng điều khoản.
Anh ta tiếp quản Bách Trường không phải chỉ mới đây mà là từ rất lâu rồi, chỉ là gần đây mới thông báo với báo chí, không thể để người ta nói Bách Trường là một con rồng lửa vô chủ.
Kinh nghiệm quản lý ở bạch đạo của Thiên Mã về việc kinh doanh cao hơn Sở Tiêu, năng lực này đương nhiên Quân Lăng thừa nhận.
"Lão đại! Đâu có vấn đề gì!"
Đúng vậy! Chính là không có vấn đề gì cho nên mới khiến hắn tức giận. Kỳ Thừa Doanh giống như là dắt mũi hắn, đến cả Thiên Mã còn không nhìn ra ý đồ sâu xa của nàng.
Nếu để Thiên Mã giải quyết, có khi ban nảy anh ta cũng đã đồng ý thỏa thuận.
Thiên Mã không hiểu tại sao lão đại lại tức giận, hành động quá trớn của anh ta trước nay Quân Lăng không hề có ý định can dự, vậy chuyện gì khiến hắn bày ra hắc khí như vậy.
Sở Tiêu đi đến lấy tài liệu trên tay Thiên Mã, ngồi xuống bên cạnh anh ta, cậu xem qua một lượt, đúng là có lợi cho Bách Trường từng chút một, không chỉ bồi thường tổn thất, còn bù đắp thiệt hại, sau đó lại liên kết quản lý, không phải đều là có thể để lão đại muốn làm gì thì làm.
Quân Lăng 'hừ' lạnh một tiếng, Lập Tân đứng đó từ đầu đến cuối đều không nói gì, mấy vấn đề này trước nay anh chưa từng tham gia vào, ngồi nghe là được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro