Chương 33
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Một tuần sau đó ở với anh, mọi chuyện xảy ra bình thường như ở biệt thự ở thành phố Phồn Hoa, đặt biệt ngày nào Tư Duệ cũng chạm mặt với Lục Tư Thần.
Chẳng ai biết mối quan hệ của hai người, kể cả có chạm mặt nói chuyện đều rất giữ kẽ, một sơ hở cũng chẳng có để phát hiện.
Sáng thứ bảy, Tư Thần rời nhà khi trời vừa tờ mờ sáng, sau khi Tư Duệ thức vậy chỉ thấy tin nhắn của anh: [Tôi đến công ty trước, em ăn uống rồi thì hãy đi làm.]
Để điện thoại sang một bên, dụi dụi mắt rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay ra bộ đồng phục thường ngày.
Nhìn mấy món hấp dẫn kia, đầu cô lại bay bổng, cô lại tự luyến nghỉ anh thức sớm để nấu cho cô, biết sao được, tưởng tượng mà, muốn theo ý mình là theo ý mình thôi, đừng quá ảo tưởng là được.
Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn mấy món hấp dẫn kia tâm tình lại chẳng thể nuốt nỗi, cô đành đem thức ăn để vào tủ lạnh, trưa về sẽ hâm lại ăn sao, dù thế nào cũng không thể bỏ phí công sức của anh được.
Cô bắt taxi đến công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu lại có thông báo mở cuộc họp, đây là cuộc họp thứ hai cô đến đây rồi, cũng là cuộc họp cuối cùng được dự, vì một hai hôm nữa đã kết thúc thời gian thực tập, phải quay về rồi.
“Em cầm danh sách này đến cho trưởng phòng, để anh ấy kiểm tra lại một lần nữa, sau đó đem đến cuộc họp đưa cho Lục giám đốc, phải nhanh lên đấy.”
Tư Duệ nhận lấy: “Dạ.”
Lúc đi đến gặp trưởng phòng của tổ cô, Tư Duệ chạm mặt với Lục Tư Thần đang sảy bước đi vào, bên cạnh có người bên cạnh bàn chuyện, lúc đi đến, Tư Duệ cúi người chào anh: “Lục giám đốc.”
Tư Thần khẽ “ừ” một tiếng rồi đi nhanh đến phòng họp, cô cũng nhanh đi làm xong nhiệm vụ vừa được giao, để còn đem nhanh đến phòng họp cho anh.
Trong phòng những chiếc ghế đã lắp đầy chổ, không gian vẫn một mãng im lặng, bọn họ đồng đều đang lật xem những bản thảo kế hoạch trước mặt.
Tư Duệ đi vào, khẽ đóng cửa phòng vì sợ vang lên tiếng lớn, cô đi đến nộp bảng danh sách vừa kiểm tra lại lên bàn Lục Tư Thần, anh ngước lên nhìn rồi cầm lên xem, vừa ý gật đầu.
“Vậy xin phép giám đốc, tôi quay về vị trí.”
“Được.”
Cuộc họp diễn ra hai tiếng, do chổ của Tư Duệ ngồi ở bên trong nên phải đợi những người kia ra trước mới có thể ra.
Lúc chờ đợi, cô nhìn xuống bàn hội đồng, Lục Tư Thần và một số người vẫn ngồi đó tất bật xem xét, lâu lâu người bên cạnh lại quay qua nói gì đó với Tư Thần, rồi thấy anh khẽ gật đầu, lúc lâu lại thấy anh quay qua nói chuyện với người bên cạnh, trong họ rất nghiêm túc.
Cô sợ làm phiền đến họ nên nhanh chóng rời khỏi. Tư Duệ về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình, vào lúc giải lao cô lại nghe thấy lời bàn tán của những người bên cạnh.
Tư Duệ lại dừng động tác, cố ý lắng nghe họ nói.
“Giám đốc đẹp trai thật đấy, sắc đẹp chết người mà.”
“Không chỉ đẹp mà còn giàu, ông trời khéo tạo người thật.”
“Nghe nói giám đốc là Lục đại thiếu gia Lục thị, danh phận không đùa được đâu.”
“Nếu tôi gã cho người tài đức vẹn toàn ấy thì thế nào nhỉ?”
“Thôi đi chị ơi, mơ tưởng cao quá, người ta có vợ sắp cưới rồi, là đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn đấy “
Tư Duệ khựng người nhìn qua, càng lúc càng theo sâu vào câu chuyện họ nói.
Người bên cạnh giọng điệu thất vọng: “Đúng thật là mây tầng nào gặp mây tầng đó mà.”
“Haiz, kiếp này thiếu thốn quá, kiếp sau ông trời phải bù đắp lại cho tôi đấy, phải cho tôi nên duyên với người như Lục đại thiếu gia.”
Người bên cạnh bật cười: “Mơ mộng!”
“Thì mơ đó, phải mơ đáng một chút.”
Tư Duệ hiểu rõ, mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó.
____
Biệt thự Lục gia.
Giai Trân vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy tấm lưng của Lục Tư Ẩn, trên tay cầm một đếu thuốc.
Bà nở nụ cười ranh ma, nhẹ nhàng đi đến choàng tay qua eo ôm sát ông: “Anh hôm nay về sớm thế?”
Đối với câu nói mùi mẫn đó, Lục Tư Ẩn lạnh nhạt nói: “Không cần cô quan tâm.”
Sau đó thô bạo tháo tay bà ta ra: “Cô quên bổn phận của mình rồi sao, cần tôi phải nhắc nữa không?”
Miệng Giai Trân cứng đờ, cười ngượng: “Nhớ chứ, tôi là Lục phu nhân Lục gia, vợ danh chính ngôn thuận của ông, mẹ của con ông.”
Lục Tư Ẩn hít điếu thuốc một hơi sâu, rồi dụi đi, quay lại nhìn Giai Trân bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đó chỉ là danh nghĩa, đừng tưởng là thật...”
Nói rồi ông bước đi, sau đó còn thốt lên một câu khiến bà lạnh người.
“Tôi cho cô thì sẽ lấy lại được, còn không biết an phận thì đừng trách tôi.”
Giai Trân tức giận quát lớn: “Ông xem tôi là gì thế, bao năm qua ở với tôi, ông xem tôi là gì?”
Tư Ẩn không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Miếng bao bọc bảo vệ ghế Lục phu nhân.”
“Ông thật tàn nhẫn, ông cưới tôi về, bây giờ lại nói tôi chỉ là một món đồ để lợi dụng.”
“Cô đừng quên vì sao cô lại đứng ở đây, vì sao lại có thể mang danh Lục phu nhân, đối với tôi nếu cô không có giá trị, tôi cũng chẳng cần một người tâm cơ bên cạnh.”
Tư Ẩn hạ giọng nói: “Làm tốt việc của cô đi.
Giai Trân cúi đầu, vấu chặt tay đầy tức giận, sau đó gạt đổ hết những thứ trên bàn kể cả bình hoa nhỏ Tư Ẩn yêu quý nhất, nhánh hoa ly trắng ngần tinh khiết bị dập nát dưới sàn, nhìn hoa ly ấy, đầu bà như muốn bốc hỏa, điên cuồng dẫm nát đóa hoa vô tội đó.
______
Hôm nay chủ nhật, Tư Thần không đi làm, Tư Duệ cũng được nghỉ.
Sáng sớm, Tư Thần đã bơi lội dưới hồ, giờ mới nhìn rõ, cơ ngực của anh săn chắc ưa nhìn lại quá cuốn hút, không thừa không thiếu vừa đủ ưng ý.
Tư Duệ mặt một chiếc quần thun ngắn, chiếc áo thun màu xanh dài nhưng muốn giấu luôn cả quần, cổ áo không phải như những chiếc áo thun thường ngày hay mặt mà lại khét sâu hai bên vai, chỉ chừa một sợi vải nhỏ tạo thành vai áo.
Thường ngày cô không ăn mặc lú da lồi thịt như thế, nhưng quần áo hiện tại còn đỡ hơn phải mặc bikini.
Không hiểu vì sao sáng sớm, anh đã bắt cô phải thay đồ, anh nói vì biết cô không thích quá hở hang nên đặc biệt chuẩn cho cô.
Lúc đầu, cô nhìn đồ rồi nhìn đến anh, đầu óc ngờ hoặc tuyệt đối, sau đó anh lại nói: “Thay đi, tôi muốn kiểm tra trình độ bơi của em.”
Không nghĩ những lời hôm đó là thật, cứ nghỉ thời gian trôi qua lâu, lại thấy anh không nhắc nữa tưởng đã quên mất.
Nhưng không, cô quên chứ anh đâu có quên, giờ xem anh muốn kiểm tra đột xuất như thế, thì cũng đủ hiểu người này tuy ít nói nhưng bụng lại nhớ dai.
Nhưng lại chết hơn là cô không biết bơi, cũng chưa từng xuống hồ tập bơi.
Làm sao để có thể qua mặt anh bây giờ.
Tư Duệ thử đặt dầu ngón chân xuống, vừa đụng nước, cảm giác rơi xuống hồ lúc trước hiện về làm cô vô thức sợ hãi lùi về phía sau.Thấy phản ứng của cô, anh thừa biết trình độ bơi lội của cô nằm ở mức số không.
Tư Thần bơi đến chổ cô, ngồi lên trên, quay lại nói: “Lại đây.”
Tư Duệ lắc dấu liên tục: “Không được, thiếu gia không được.”
“Được, mau lại đây.”
Tư Duệ sợ như muốn phát khóc: “Không, thiếu gia...”
Lời chưa dứt, bất ngờ cánh tay anh đã nắm chặt bàn tay Tư Duệ, không do dự kéo xuống hồ, Tư Duệ mở to mắt kinh hoảng, tới khi phản ứng kịp thì bản thân đã rơi hoàn toàn xuống nước.
Chẳng ai biết mối quan hệ của hai người, kể cả có chạm mặt nói chuyện đều rất giữ kẽ, một sơ hở cũng chẳng có để phát hiện.
Sáng thứ bảy, Tư Thần rời nhà khi trời vừa tờ mờ sáng, sau khi Tư Duệ thức vậy chỉ thấy tin nhắn của anh: [Tôi đến công ty trước, em ăn uống rồi thì hãy đi làm.]
Để điện thoại sang một bên, dụi dụi mắt rồi đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, thay ra bộ đồng phục thường ngày.
Nhìn mấy món hấp dẫn kia, đầu cô lại bay bổng, cô lại tự luyến nghỉ anh thức sớm để nấu cho cô, biết sao được, tưởng tượng mà, muốn theo ý mình là theo ý mình thôi, đừng quá ảo tưởng là được.
Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn mấy món hấp dẫn kia tâm tình lại chẳng thể nuốt nỗi, cô đành đem thức ăn để vào tủ lạnh, trưa về sẽ hâm lại ăn sao, dù thế nào cũng không thể bỏ phí công sức của anh được.
Cô bắt taxi đến công ty, vừa ngồi vào bàn làm việc chưa được bao lâu lại có thông báo mở cuộc họp, đây là cuộc họp thứ hai cô đến đây rồi, cũng là cuộc họp cuối cùng được dự, vì một hai hôm nữa đã kết thúc thời gian thực tập, phải quay về rồi.
“Em cầm danh sách này đến cho trưởng phòng, để anh ấy kiểm tra lại một lần nữa, sau đó đem đến cuộc họp đưa cho Lục giám đốc, phải nhanh lên đấy.”
Tư Duệ nhận lấy: “Dạ.”
Lúc đi đến gặp trưởng phòng của tổ cô, Tư Duệ chạm mặt với Lục Tư Thần đang sảy bước đi vào, bên cạnh có người bên cạnh bàn chuyện, lúc đi đến, Tư Duệ cúi người chào anh: “Lục giám đốc.”
Tư Thần khẽ “ừ” một tiếng rồi đi nhanh đến phòng họp, cô cũng nhanh đi làm xong nhiệm vụ vừa được giao, để còn đem nhanh đến phòng họp cho anh.
Trong phòng những chiếc ghế đã lắp đầy chổ, không gian vẫn một mãng im lặng, bọn họ đồng đều đang lật xem những bản thảo kế hoạch trước mặt.
Tư Duệ đi vào, khẽ đóng cửa phòng vì sợ vang lên tiếng lớn, cô đi đến nộp bảng danh sách vừa kiểm tra lại lên bàn Lục Tư Thần, anh ngước lên nhìn rồi cầm lên xem, vừa ý gật đầu.
“Vậy xin phép giám đốc, tôi quay về vị trí.”
“Được.”
Cuộc họp diễn ra hai tiếng, do chổ của Tư Duệ ngồi ở bên trong nên phải đợi những người kia ra trước mới có thể ra.
Lúc chờ đợi, cô nhìn xuống bàn hội đồng, Lục Tư Thần và một số người vẫn ngồi đó tất bật xem xét, lâu lâu người bên cạnh lại quay qua nói gì đó với Tư Thần, rồi thấy anh khẽ gật đầu, lúc lâu lại thấy anh quay qua nói chuyện với người bên cạnh, trong họ rất nghiêm túc.
Cô sợ làm phiền đến họ nên nhanh chóng rời khỏi. Tư Duệ về bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình, vào lúc giải lao cô lại nghe thấy lời bàn tán của những người bên cạnh.
Tư Duệ lại dừng động tác, cố ý lắng nghe họ nói.
“Giám đốc đẹp trai thật đấy, sắc đẹp chết người mà.”
“Không chỉ đẹp mà còn giàu, ông trời khéo tạo người thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nghe nói giám đốc là Lục đại thiếu gia Lục thị, danh phận không đùa được đâu.”
“Nếu tôi gã cho người tài đức vẹn toàn ấy thì thế nào nhỉ?”
“Thôi đi chị ơi, mơ tưởng cao quá, người ta có vợ sắp cưới rồi, là đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn đấy “
Tư Duệ khựng người nhìn qua, càng lúc càng theo sâu vào câu chuyện họ nói.
Người bên cạnh giọng điệu thất vọng: “Đúng thật là mây tầng nào gặp mây tầng đó mà.”
“Haiz, kiếp này thiếu thốn quá, kiếp sau ông trời phải bù đắp lại cho tôi đấy, phải cho tôi nên duyên với người như Lục đại thiếu gia.”
Người bên cạnh bật cười: “Mơ mộng!”
“Thì mơ đó, phải mơ đáng một chút.”
Tư Duệ hiểu rõ, mây tầng nào sẽ gặp mây tầng đó.
____
Biệt thự Lục gia.
Giai Trân vừa đẩy cửa đi vào, đã thấy tấm lưng của Lục Tư Ẩn, trên tay cầm một đếu thuốc.
Bà nở nụ cười ranh ma, nhẹ nhàng đi đến choàng tay qua eo ôm sát ông: “Anh hôm nay về sớm thế?”
Đối với câu nói mùi mẫn đó, Lục Tư Ẩn lạnh nhạt nói: “Không cần cô quan tâm.”
Sau đó thô bạo tháo tay bà ta ra: “Cô quên bổn phận của mình rồi sao, cần tôi phải nhắc nữa không?”
Miệng Giai Trân cứng đờ, cười ngượng: “Nhớ chứ, tôi là Lục phu nhân Lục gia, vợ danh chính ngôn thuận của ông, mẹ của con ông.”
Lục Tư Ẩn hít điếu thuốc một hơi sâu, rồi dụi đi, quay lại nhìn Giai Trân bằng ánh mắt sắc lạnh: “Đó chỉ là danh nghĩa, đừng tưởng là thật...”
Nói rồi ông bước đi, sau đó còn thốt lên một câu khiến bà lạnh người.
“Tôi cho cô thì sẽ lấy lại được, còn không biết an phận thì đừng trách tôi.”
Giai Trân tức giận quát lớn: “Ông xem tôi là gì thế, bao năm qua ở với tôi, ông xem tôi là gì?”
Tư Ẩn không suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Miếng bao bọc bảo vệ ghế Lục phu nhân.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông thật tàn nhẫn, ông cưới tôi về, bây giờ lại nói tôi chỉ là một món đồ để lợi dụng.”
“Cô đừng quên vì sao cô lại đứng ở đây, vì sao lại có thể mang danh Lục phu nhân, đối với tôi nếu cô không có giá trị, tôi cũng chẳng cần một người tâm cơ bên cạnh.”
Tư Ẩn hạ giọng nói: “Làm tốt việc của cô đi.
Giai Trân cúi đầu, vấu chặt tay đầy tức giận, sau đó gạt đổ hết những thứ trên bàn kể cả bình hoa nhỏ Tư Ẩn yêu quý nhất, nhánh hoa ly trắng ngần tinh khiết bị dập nát dưới sàn, nhìn hoa ly ấy, đầu bà như muốn bốc hỏa, điên cuồng dẫm nát đóa hoa vô tội đó.
______
Hôm nay chủ nhật, Tư Thần không đi làm, Tư Duệ cũng được nghỉ.
Sáng sớm, Tư Thần đã bơi lội dưới hồ, giờ mới nhìn rõ, cơ ngực của anh săn chắc ưa nhìn lại quá cuốn hút, không thừa không thiếu vừa đủ ưng ý.
Tư Duệ mặt một chiếc quần thun ngắn, chiếc áo thun màu xanh dài nhưng muốn giấu luôn cả quần, cổ áo không phải như những chiếc áo thun thường ngày hay mặt mà lại khét sâu hai bên vai, chỉ chừa một sợi vải nhỏ tạo thành vai áo.
Thường ngày cô không ăn mặc lú da lồi thịt như thế, nhưng quần áo hiện tại còn đỡ hơn phải mặc bikini.
Không hiểu vì sao sáng sớm, anh đã bắt cô phải thay đồ, anh nói vì biết cô không thích quá hở hang nên đặc biệt chuẩn cho cô.
Lúc đầu, cô nhìn đồ rồi nhìn đến anh, đầu óc ngờ hoặc tuyệt đối, sau đó anh lại nói: “Thay đi, tôi muốn kiểm tra trình độ bơi của em.”
Không nghĩ những lời hôm đó là thật, cứ nghỉ thời gian trôi qua lâu, lại thấy anh không nhắc nữa tưởng đã quên mất.
Nhưng không, cô quên chứ anh đâu có quên, giờ xem anh muốn kiểm tra đột xuất như thế, thì cũng đủ hiểu người này tuy ít nói nhưng bụng lại nhớ dai.
Nhưng lại chết hơn là cô không biết bơi, cũng chưa từng xuống hồ tập bơi.
Làm sao để có thể qua mặt anh bây giờ.
Tư Duệ thử đặt dầu ngón chân xuống, vừa đụng nước, cảm giác rơi xuống hồ lúc trước hiện về làm cô vô thức sợ hãi lùi về phía sau.Thấy phản ứng của cô, anh thừa biết trình độ bơi lội của cô nằm ở mức số không.
Tư Thần bơi đến chổ cô, ngồi lên trên, quay lại nói: “Lại đây.”
Tư Duệ lắc dấu liên tục: “Không được, thiếu gia không được.”
“Được, mau lại đây.”
Tư Duệ sợ như muốn phát khóc: “Không, thiếu gia...”
Lời chưa dứt, bất ngờ cánh tay anh đã nắm chặt bàn tay Tư Duệ, không do dự kéo xuống hồ, Tư Duệ mở to mắt kinh hoảng, tới khi phản ứng kịp thì bản thân đã rơi hoàn toàn xuống nước.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro