Chương 35
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Tư Duệ quay người sang một bên cùng Hoàng Cảnh Ân đỡ anh vào, sau đó chạy nhanh ra phía trước mở cửa, bắt đèn phòng.
Để anh lên giường, Hoàng Cảnh xoay xoay bả vai đỡ mỏi.
“Nếu không còn việc gì khác, tôi về trước nhé.”
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì sao?”
Tư Duệ ngập ngừng nói: “Nhờ cậu cởi áo khoác của thiếu gia ra, xỉn thế này còn mặt nhiều lớp áo như thế sẽ rất nóng.”
Hoàng Cảnh Ân chợt nhớ ra, anh quá chủ quan rồi, dù gì người ta cũng là con gái, sao có thể đi đến cởi áo người khác giới được.
“Được được.”
Trời cũng đã khuya, Tư Duệ tiển Hoàng Cảnh Ân ra về, rồi đi lại phòng Tư Thần mở cửa ra xem, thấy anh ngủ say ở đó, cô khẽ đi đến bật đèn ngủ, lúc ra tiện tay tắt luôn đèn phòng rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Quay về phòng, cơn ngủ cũng mau ập tới, Tư Duệ nhanh chóng vào giấc ngủ.
Giữa đêm, phòng bên phát lên những tiếng động lớn, Tư Duệ bị làm cho tỉnh ngủ, liền vội vàng đi xem ngay, vào phòng Tư Thần cô mở đèn rồi nhìn xung quanh, không thấy anh đâu chỉ thấy chăn rơi rải xuống giường, cửa phòng vệ sinh mở toang ra, bên trong vài ba tiếng động lạ.
Tư Duệ liền chạy vào xem, thấy Lục Tư Thần ngồi cạnh bồn cậu, đầu mệt mõi dựa vào tường, khắp người đổ đầy mồ hôi, đoán rằng vừa ói xong.
Mắt anh lờ mờ nhìn đến cô rồi nhắm lại.
Tư Duệ bước nhỏ đi vào: “Thiếu gia, thiếu gia cậu không sao chứ?”
Qua hai giây anh lắc đầu, sau đó để tay lên bồn cầu cố gắng đứng dậy, Tư Duệ thấy không ổn liền đưa tay ra đỡ anh.
Lục Tư Thần không thuận ý, rời khỏi tay Tư Duệ: “Tôi không sao đâu.”
Tư Thần đứng thẳng lên bước những bước chân xiu vẹo ra ngoài, anh ngồi xuống giường đầu gục xuống.
Tư Duệ nhìn anh chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể nói: “Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi.”
Tư Thần vừa nôn ra hết, nên cũng tỉnh rượu đôi chút, nhưng hiện tại cũng không đở hơn là bao, đầu nhức in ỏi chẳng thể nào chợp mắt nổi.
“Tôi kinh động đến em rồi.”
“Không phải đâu, tôi cũng không ngủ được.”
Triệu Phong biết cô nói xạo, nhưng không vạch trần: “Về ngủ đi.”
Lúc này đầu óc mới suy nghĩ ra một chuyện, nói: “Tôi nấu canh giải rượu cho cậu.”
“Không cần đâu.” Tư Thần ngước lên nhìn cô, ánh mắt lờ đờ, tóc mái phủ xuống mi mắt, cố đuổi cô về: “Em về ngủ đi, tôi không sao.”
Tư Duệ không lên tiếng, bước thẳng ra ngoài, Tư Thần nhìn cô ra khỏi cửa, vẽ mặt nhăn lại tay đỡ lên chán, miệng rên lên một tiếng.
Cơn nhức cứ quằn quại từng cơn muốn nổ tung đầu, Lục Tư Thần thở nhưng hơi thở đầy nặng nề.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Tư Thần chẳng để ý nhìn ra, Tư Duệ bưng chén canh giải rượu đi đến.
Tư Thần nhìn lên là cô, liền nói: “Không phải tôi kiêu em về ngủ rồi à? Sao lại đến nữa.”
“Tôi không buồn ngủ.”
Cô đến ngồi cạnh anh, một lúc sau thấy anh không thể tự cầm lên uống, cô mút từng muỗng canh lên vừa thổi vừa nói: “Thiếu gia uống hết chén canh này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Tư Thần nhìn muỗng canh rồi nhìn Tư Duệ.
Cô nói tiếp: “Thiếu gia không uống tôi sẽ ngồi đây luôn, cậu có đuổi cũng vô dụng.”
Tư Thần không phản ứng, cô cũng kiên trì tư thế đưa muỗng canh đến cho anh, giây sau, anh mới chịu uống, Tư Duệ cười nhẹ hài lòng, tiếp tục đút cho anh như thế đến hết chén canh.
“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”
Khi Tư Duệ vừa quay đi, tay Tư Thần liền nắm lại, Tư Duệ nhìn mà chẳng hiểu ý của anh.
Tư Thần nói: “Đừng đi.”
Tư Duệ: “?”
Tư Thần: “Em ở lại đây đi.”
Người lúc đầu luôn một mực đuổi cô là anh, giờ người kiêu cô ở lại cũng là anh, Tư Duệ nghỉ anh do xỉn nên mới có phát ngôn hành động muốn cô ở lại, mà cô lại hay miền lòng trước lời nói của anh, nên không có lý do nào không ở lại.
Cô đặt chén lên đầu tủ giường, ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu như đang dỗ dành: “Được thôi, khi nào thiếu gia ngủ tôi mới đi.”
Tư Thần không nói chỉ gật đầu hài lòng.
Anh nằm xuống, cô kéo chăn đắp cho anh, như sợ cô bỏ đi mà nắm chặt tay cô suốt, ánh mắt nhìn đến cô y như thợ săn bắt gặp con mồi.
Sau một lúc anh kéo tay cô, Tư Duệ đang ngồi bị lực kéo ngã nhào xuống ngực của anh, sau đó bị cánh tay to lớn ôm chặt.
Tư Duệ hốt hoảng: “Thiếu gia!”
Lời vừa nói đã bị tiếng của Tư Thần chặn lại: “Im lặng.”
“...”
“Ngủ đi.”
“...”
Tư Duệ nằm đó không dám động đậy, lòng hồi hộp không yên, ít phút sau đã nghe tiếng thuở đều đều của anh, cô mới khẳng định anh đã ngủ.
Nhưng muốn thoát khỏi đây cũng khó, anh ôm cô rất chặt, sợ cố ngồi dậy sẽ làm anh thức giấc nên chỉ có thể nằm với tư thế như thế mà chờ đợi.
Không gian yên tĩnh, không chỉ nghe tiếng thở mà cả tiếng tim đập nơi lòng ngực cũng rõ hơn, hơi ấm từ cơ thể anh truyền ra vô cùng ấm áp, lần này mùi rượu thoang thoảng vào khoang mũi lại dễ chịu, mắt cô mơ hồ nhắm chặt lại, bị cơn buồn ngủ đè bẹp lúc nào không hay.
Ngày này cũng đến, trở về hành phố Phồn Hoa tráng lệ.
Tư Thần đưa cô qua khách sạn của đoàn sinh viên thực tập, cách đó vài mét cô đã xuống xe để không bị ai nghi ngờ cô có quan hệ với anh, cho dù những người đó không thấy anh họ cũng sẽ nghĩ cô quen biết với nhân vật lớn nào đó, rồi mọi chuyện suy tưởng không lường trước lại ập lên đầu cô.
“Tạm biệt thiếu gia.”
“Ừm, đi cần thận.”
“Tôi biết rồi.”
“Ừm”
Cửa xe hạ xuống rồi nhanh chóng lái đi, Tư Duệ kéo vali đi đến khách sạn, giờ mới sáu giờ, đoàn xe đến tám giờ mới xuất phát nên cô về phòng bạn ở đợi đến giờ.
Chuyến xe trong ngày đã đến nơi, 5 giờ chiều hôm ấy Tư Duệ đã quay về biệt thự.
Xe vừa đâu lại, nhóm người trong nhà đã hí hửng chạy ra: “Tư Duệ về rồi.”
“Đi đường có mệt không?”
Tư Duệ cầm hành lý xuống, nói: “Dạ không ạ.”
Ai trong biệt thự đều đến hỏi han, có người lại dành luôn việc xách vali cho cô, hệt như vừa đón cô chủ nhỏ yêu quý bao ngày xa cách trở về.
Để anh lên giường, Hoàng Cảnh xoay xoay bả vai đỡ mỏi.
“Nếu không còn việc gì khác, tôi về trước nhé.”
“Khoan đã.”
“Có chuyện gì sao?”
Tư Duệ ngập ngừng nói: “Nhờ cậu cởi áo khoác của thiếu gia ra, xỉn thế này còn mặt nhiều lớp áo như thế sẽ rất nóng.”
Hoàng Cảnh Ân chợt nhớ ra, anh quá chủ quan rồi, dù gì người ta cũng là con gái, sao có thể đi đến cởi áo người khác giới được.
“Được được.”
Trời cũng đã khuya, Tư Duệ tiển Hoàng Cảnh Ân ra về, rồi đi lại phòng Tư Thần mở cửa ra xem, thấy anh ngủ say ở đó, cô khẽ đi đến bật đèn ngủ, lúc ra tiện tay tắt luôn đèn phòng rồi chậm rãi đóng cửa lại.
Quay về phòng, cơn ngủ cũng mau ập tới, Tư Duệ nhanh chóng vào giấc ngủ.
Giữa đêm, phòng bên phát lên những tiếng động lớn, Tư Duệ bị làm cho tỉnh ngủ, liền vội vàng đi xem ngay, vào phòng Tư Thần cô mở đèn rồi nhìn xung quanh, không thấy anh đâu chỉ thấy chăn rơi rải xuống giường, cửa phòng vệ sinh mở toang ra, bên trong vài ba tiếng động lạ.
Tư Duệ liền chạy vào xem, thấy Lục Tư Thần ngồi cạnh bồn cậu, đầu mệt mõi dựa vào tường, khắp người đổ đầy mồ hôi, đoán rằng vừa ói xong.
Mắt anh lờ mờ nhìn đến cô rồi nhắm lại.
Tư Duệ bước nhỏ đi vào: “Thiếu gia, thiếu gia cậu không sao chứ?”
Qua hai giây anh lắc đầu, sau đó để tay lên bồn cầu cố gắng đứng dậy, Tư Duệ thấy không ổn liền đưa tay ra đỡ anh.
Lục Tư Thần không thuận ý, rời khỏi tay Tư Duệ: “Tôi không sao đâu.”
Tư Thần đứng thẳng lên bước những bước chân xiu vẹo ra ngoài, anh ngồi xuống giường đầu gục xuống.
Tư Duệ nhìn anh chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể nói: “Thiếu gia, cậu nghỉ ngơi đi.”
Tư Thần vừa nôn ra hết, nên cũng tỉnh rượu đôi chút, nhưng hiện tại cũng không đở hơn là bao, đầu nhức in ỏi chẳng thể nào chợp mắt nổi.
“Tôi kinh động đến em rồi.”
“Không phải đâu, tôi cũng không ngủ được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Phong biết cô nói xạo, nhưng không vạch trần: “Về ngủ đi.”
Lúc này đầu óc mới suy nghĩ ra một chuyện, nói: “Tôi nấu canh giải rượu cho cậu.”
“Không cần đâu.” Tư Thần ngước lên nhìn cô, ánh mắt lờ đờ, tóc mái phủ xuống mi mắt, cố đuổi cô về: “Em về ngủ đi, tôi không sao.”
Tư Duệ không lên tiếng, bước thẳng ra ngoài, Tư Thần nhìn cô ra khỏi cửa, vẽ mặt nhăn lại tay đỡ lên chán, miệng rên lên một tiếng.
Cơn nhức cứ quằn quại từng cơn muốn nổ tung đầu, Lục Tư Thần thở nhưng hơi thở đầy nặng nề.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Tư Thần chẳng để ý nhìn ra, Tư Duệ bưng chén canh giải rượu đi đến.
Tư Thần nhìn lên là cô, liền nói: “Không phải tôi kiêu em về ngủ rồi à? Sao lại đến nữa.”
“Tôi không buồn ngủ.”
Cô đến ngồi cạnh anh, một lúc sau thấy anh không thể tự cầm lên uống, cô mút từng muỗng canh lên vừa thổi vừa nói: “Thiếu gia uống hết chén canh này tôi sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Tư Thần nhìn muỗng canh rồi nhìn Tư Duệ.
Cô nói tiếp: “Thiếu gia không uống tôi sẽ ngồi đây luôn, cậu có đuổi cũng vô dụng.”
Tư Thần không phản ứng, cô cũng kiên trì tư thế đưa muỗng canh đến cho anh, giây sau, anh mới chịu uống, Tư Duệ cười nhẹ hài lòng, tiếp tục đút cho anh như thế đến hết chén canh.
“Cậu nghỉ ngơi đi, tôi về đây.”
Khi Tư Duệ vừa quay đi, tay Tư Thần liền nắm lại, Tư Duệ nhìn mà chẳng hiểu ý của anh.
Tư Thần nói: “Đừng đi.”
Tư Duệ: “?”
Tư Thần: “Em ở lại đây đi.”
Người lúc đầu luôn một mực đuổi cô là anh, giờ người kiêu cô ở lại cũng là anh, Tư Duệ nghỉ anh do xỉn nên mới có phát ngôn hành động muốn cô ở lại, mà cô lại hay miền lòng trước lời nói của anh, nên không có lý do nào không ở lại.
Cô đặt chén lên đầu tủ giường, ngồi xuống cạnh anh, giọng điệu như đang dỗ dành: “Được thôi, khi nào thiếu gia ngủ tôi mới đi.”
Tư Thần không nói chỉ gật đầu hài lòng.
Anh nằm xuống, cô kéo chăn đắp cho anh, như sợ cô bỏ đi mà nắm chặt tay cô suốt, ánh mắt nhìn đến cô y như thợ săn bắt gặp con mồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau một lúc anh kéo tay cô, Tư Duệ đang ngồi bị lực kéo ngã nhào xuống ngực của anh, sau đó bị cánh tay to lớn ôm chặt.
Tư Duệ hốt hoảng: “Thiếu gia!”
Lời vừa nói đã bị tiếng của Tư Thần chặn lại: “Im lặng.”
“...”
“Ngủ đi.”
“...”
Tư Duệ nằm đó không dám động đậy, lòng hồi hộp không yên, ít phút sau đã nghe tiếng thuở đều đều của anh, cô mới khẳng định anh đã ngủ.
Nhưng muốn thoát khỏi đây cũng khó, anh ôm cô rất chặt, sợ cố ngồi dậy sẽ làm anh thức giấc nên chỉ có thể nằm với tư thế như thế mà chờ đợi.
Không gian yên tĩnh, không chỉ nghe tiếng thở mà cả tiếng tim đập nơi lòng ngực cũng rõ hơn, hơi ấm từ cơ thể anh truyền ra vô cùng ấm áp, lần này mùi rượu thoang thoảng vào khoang mũi lại dễ chịu, mắt cô mơ hồ nhắm chặt lại, bị cơn buồn ngủ đè bẹp lúc nào không hay.
Ngày này cũng đến, trở về hành phố Phồn Hoa tráng lệ.
Tư Thần đưa cô qua khách sạn của đoàn sinh viên thực tập, cách đó vài mét cô đã xuống xe để không bị ai nghi ngờ cô có quan hệ với anh, cho dù những người đó không thấy anh họ cũng sẽ nghĩ cô quen biết với nhân vật lớn nào đó, rồi mọi chuyện suy tưởng không lường trước lại ập lên đầu cô.
“Tạm biệt thiếu gia.”
“Ừm, đi cần thận.”
“Tôi biết rồi.”
“Ừm”
Cửa xe hạ xuống rồi nhanh chóng lái đi, Tư Duệ kéo vali đi đến khách sạn, giờ mới sáu giờ, đoàn xe đến tám giờ mới xuất phát nên cô về phòng bạn ở đợi đến giờ.
Chuyến xe trong ngày đã đến nơi, 5 giờ chiều hôm ấy Tư Duệ đã quay về biệt thự.
Xe vừa đâu lại, nhóm người trong nhà đã hí hửng chạy ra: “Tư Duệ về rồi.”
“Đi đường có mệt không?”
Tư Duệ cầm hành lý xuống, nói: “Dạ không ạ.”
Ai trong biệt thự đều đến hỏi han, có người lại dành luôn việc xách vali cho cô, hệt như vừa đón cô chủ nhỏ yêu quý bao ngày xa cách trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro