Thích Là Được
Huyền Ba My
2024-07-19 18:41:27
Những tháng ngày tham học hỏi, Tư Duệ đã thành thạo trong cách viết và đọc chữ, Đoàn Anh Quân không dạy cô theo cấp bậc như trong trường học, mà dạy cô về tư duy về logic và cã những hiểu biết của giới thượng lưu.
Nắng ấm, những bông hoa trong vườn khoe sắc nở, những cánh hoa mềm mại để gió dịu dàng khẽ lây, những cánh hoa sắc thắm để nắng bao bọc một màu ánh kim rực rỡ.
“Tư Duệ.”
Tiếng kiêu thất thanh của người phụ nữ phía sau, Tư Duệ ngừng chiêu đùa những cánh hoa đứng lên hướng mắt về phía đó.
“Em ở đây ạ.”
“Gia sư đến rồi đấy, đang đợi em.”
“Vâng, em vào liền đây.”
Cô gái lúc nào ốm yếu, xanh xao, cánh tay đầy gò đến độ lộ rõ xương, trong xơ xác, tiều tụy khi mới bước về, nay đã trở thành cô thục nữ tươi tắn, làng da trắng mịn cùng với thân người cân đối, mái tóc ngắn lúc nào đã dài qua vai, những sợi tóc đen huyền óng ả như chứng minh cuộc sống của cô đều tươi tốt qua từng ngày.
Nhưng bản chất giản dị đã ăn vào trong máu, qua bao thời gian vẫn không đổi, nhưng may sau ông trời cho cô vẽ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Mối quan hệ với vị gia sư này rất tốt, cũng xem như trên mức bạn bình thường một chút, vô cùng quý mến quà kính trọng người gieo con chữ này cho cô.
Nghe nói anh ta chưa có vợ hay bạn gái, ngày ngày hưởng cuộc sống độc thân, có lần nghe được một người hầu nói là đang thầm mến vị tiểu thư nào đó, nhưng dù sau cũng mong có thể được hạnh phúc.
“Tháng sau trường đại học Cao Hoa mở kì thi, nếu thông qua kì thi sẽ được tuyển vào trường học, ngôi trường ấy nằm trong top năm trường lớn nhất nước, nên vào cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Tư Duệ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:“Sao mới có thể thi?”
“Chuyện này cũng không phải khó, chỉ cần có người quyền lực bàn chuyện thì có thể, dù sau trường Cao Hoa chủ đích thu hút giới thượng lưu.”
Vì đơn giản, chỉ trong giới thượng lưu mới có thể chi trả những khoản học phí đắt đỏ đó.
“Nhưng mà.” Vì quá hào hứng mà quên mất một chuyện, giọng cô có chút không đành lòng: “Không thể được.”
“Vì sao?”
“Tôi không có tiền.” Dù sau mời gia sư dạy riêng đã rất tốn kém, còn này lại học trường quốc tế với mức học phí đắt đỏ, còn chưa kể đến chi phí phát sinh bên ngoài cũng đắt không kém cạnh, nghỉ thôi cũng không tưởng tượng nổi, sau cám có ý nghĩ vào đó học.
Tiền lương mỗi tháng không ít, nhưng so với số tiền tiết kiệm mấy năm qua, cũng không đủ trả được một học kì.
Đoàn Anh Quân hiểu được ý cô, liền nói: “Không cần lo, việc của tiểu thư là cố gắng học, làm sao có thể thi đậu, còn việc còn lại không cần phải nghĩ.”
“Nhưng...”
“Không sau.”
Đoàn Anh Quân đứng dậy, để hai quyển sách để lên bàn: “Ai biểu chủ biệt thự này quá giàu.” Lúc quay đi còn để lại vẻ mặt yêu nghiệt: “Nhớ đọc đấy.”
“...”
Tư Duệ vẫn chưa load được câu nói đó, một lút cũng hiểu ra chút ít, cô bịt mặt lại, khuôn mặt nóng ran với tâm tình đầy xao động “Chẳng lẽ thiếu gia lo tất sao, làm sau đây, có phải thiếu nợ cậu ấy quá nhiều rồi không, làm sau có thể trả hết đây” Không cằm lòng mà vui sướng trong lòng, Tư Duệ nhanh chân chạy về phòng.
Đoàn Anh Quân sau khi rời khỏi biệt thự, anh lái xe đến thẳng công ty AL, Vì quá quen thuộc nên anh tự do ra vào mà chẳng bị bảo vệ hay nhân viên nào ngăn lại, vì thế mà người nào đó rất thông dong tự do đi trên địa bàn người khác.
Sau khi rõ cửa, tiếng nói Lục Tư Thần truyền ra: “Vào đi.”
Đoàn Anh Quân mở cửa đi vào, bên trong không chỉ có Lục Tư Thần mà còn có cã người anh em chí cốt Kiều Khanh.
“Ui chao, trùng hợp thế.”
Kiều Khanh: “Thật trùng hợp.”
Ba người bạn thân, ba tính cách khác nhau, ba công việc khác nhau, nhưng có một điểm chung là công tử ngậm thìa vàng.
Đoàn Anh Quân nhìn Lục Tư Thần nói: “Này tôi đến thông báo một chuyện.”
“...”
“Cô học trò đó sau khi nghe được việc thi vào Cao Hoa thì rất hào hứng, nhưng lại không dám đồng ý.”
Lục Tư Thần nghiêng đầu hỏi: “Vì sau?”
“Tiền.”
“...”
“Là tiền đó, không dám học vì bản thân không có tiền, thật ra cũng rất đáng thương đấy.”
Kiều Khanh nhìn Lục Tư Thần: “Là cô gái nhỏ đó sau, vẫn luôn giữ bên mình?”
Không để ý đến câu nói đó, Lục Tư Thần nói: “Thích là được.”
“Thì ra là bao nuôi sau, cậu thích những cô bé nhỏ tuổi thế à? Thật không ngờ đấy.”
Lục Tư Thần lườm Kiều Khanh một cái: “Ăn nói cẩn thận vào.”
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.”
Anh rút ra đưa cho Đoàn Anh Quân một chiếc thẻ đen: “Mai đến Cao Hoa bàn chuyện đó đi.”
Nhìn tấm thẻ đen, Lục Anh Quân cười khẩy: “Cậu đang trả tiền công tôi sau?”
“Cứ như vậy đi.”
Đẩy tấm thẻ đen đó lại cho Tư Thần, Đoàn Anh Quân ngã người ra phía sau, lười biếng nói: “Không cần đâu, số tiền ít ỏi đó, mấy năm qua tôi dạy không công còn không nói, bây giờ sắp rặt được thành quả, một chút tiền chẳng lẽ không thể bỏ ra được.”
Tư Thần không nói, rút tấm thẻ đen lại, ngồi xuống rút ra một điếu thuốc châm lên, điếu thuốc đặt đến miệng bỗng khựng lại, nhớ lúc trước bản thân chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lúc đó bên cạnh còn có một bé gái không thể nhớ rõ mặt.
Anh nhớ lúc bắt gặp một người đàn ông đang hít nhã làng khói trong điếu thuốc, mùi cực kì tanh hôi, cô bé ấy nắm lấy tay anh, giọng non nớt như cực kì nghiêm túc: “Anh lớn lên đừng hút thuốc nhé, rất hoi lại còn hại sức khỏe, không thích chút nào.”
Tư Thần còn bé ấy xoa đầu cô bé: “Em không thích anh sẽ không hút đâu”
“Hứa nhé.”
“Hứa.”
Tư Thần nhớ lại lúc đó, anh cười nhạt dụi điếu thuốc vừa châm xuống tàn gạch, thầm nói, giọng nhẹ tênh đến mức xót xa: “Anh lại không giữ được lời hứa với em rồi.”
Nắng ấm, những bông hoa trong vườn khoe sắc nở, những cánh hoa mềm mại để gió dịu dàng khẽ lây, những cánh hoa sắc thắm để nắng bao bọc một màu ánh kim rực rỡ.
“Tư Duệ.”
Tiếng kiêu thất thanh của người phụ nữ phía sau, Tư Duệ ngừng chiêu đùa những cánh hoa đứng lên hướng mắt về phía đó.
“Em ở đây ạ.”
“Gia sư đến rồi đấy, đang đợi em.”
“Vâng, em vào liền đây.”
Cô gái lúc nào ốm yếu, xanh xao, cánh tay đầy gò đến độ lộ rõ xương, trong xơ xác, tiều tụy khi mới bước về, nay đã trở thành cô thục nữ tươi tắn, làng da trắng mịn cùng với thân người cân đối, mái tóc ngắn lúc nào đã dài qua vai, những sợi tóc đen huyền óng ả như chứng minh cuộc sống của cô đều tươi tốt qua từng ngày.
Nhưng bản chất giản dị đã ăn vào trong máu, qua bao thời gian vẫn không đổi, nhưng may sau ông trời cho cô vẽ đẹp thuần khiết tự nhiên.
Mối quan hệ với vị gia sư này rất tốt, cũng xem như trên mức bạn bình thường một chút, vô cùng quý mến quà kính trọng người gieo con chữ này cho cô.
Nghe nói anh ta chưa có vợ hay bạn gái, ngày ngày hưởng cuộc sống độc thân, có lần nghe được một người hầu nói là đang thầm mến vị tiểu thư nào đó, nhưng dù sau cũng mong có thể được hạnh phúc.
“Tháng sau trường đại học Cao Hoa mở kì thi, nếu thông qua kì thi sẽ được tuyển vào trường học, ngôi trường ấy nằm trong top năm trường lớn nhất nước, nên vào cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
Tư Duệ suy nghĩ một lúc, nghiêm túc nói:“Sao mới có thể thi?”
“Chuyện này cũng không phải khó, chỉ cần có người quyền lực bàn chuyện thì có thể, dù sau trường Cao Hoa chủ đích thu hút giới thượng lưu.”
Vì đơn giản, chỉ trong giới thượng lưu mới có thể chi trả những khoản học phí đắt đỏ đó.
“Nhưng mà.” Vì quá hào hứng mà quên mất một chuyện, giọng cô có chút không đành lòng: “Không thể được.”
“Vì sao?”
“Tôi không có tiền.” Dù sau mời gia sư dạy riêng đã rất tốn kém, còn này lại học trường quốc tế với mức học phí đắt đỏ, còn chưa kể đến chi phí phát sinh bên ngoài cũng đắt không kém cạnh, nghỉ thôi cũng không tưởng tượng nổi, sau cám có ý nghĩ vào đó học.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiền lương mỗi tháng không ít, nhưng so với số tiền tiết kiệm mấy năm qua, cũng không đủ trả được một học kì.
Đoàn Anh Quân hiểu được ý cô, liền nói: “Không cần lo, việc của tiểu thư là cố gắng học, làm sao có thể thi đậu, còn việc còn lại không cần phải nghĩ.”
“Nhưng...”
“Không sau.”
Đoàn Anh Quân đứng dậy, để hai quyển sách để lên bàn: “Ai biểu chủ biệt thự này quá giàu.” Lúc quay đi còn để lại vẻ mặt yêu nghiệt: “Nhớ đọc đấy.”
“...”
Tư Duệ vẫn chưa load được câu nói đó, một lút cũng hiểu ra chút ít, cô bịt mặt lại, khuôn mặt nóng ran với tâm tình đầy xao động “Chẳng lẽ thiếu gia lo tất sao, làm sau đây, có phải thiếu nợ cậu ấy quá nhiều rồi không, làm sau có thể trả hết đây” Không cằm lòng mà vui sướng trong lòng, Tư Duệ nhanh chân chạy về phòng.
Đoàn Anh Quân sau khi rời khỏi biệt thự, anh lái xe đến thẳng công ty AL, Vì quá quen thuộc nên anh tự do ra vào mà chẳng bị bảo vệ hay nhân viên nào ngăn lại, vì thế mà người nào đó rất thông dong tự do đi trên địa bàn người khác.
Sau khi rõ cửa, tiếng nói Lục Tư Thần truyền ra: “Vào đi.”
Đoàn Anh Quân mở cửa đi vào, bên trong không chỉ có Lục Tư Thần mà còn có cã người anh em chí cốt Kiều Khanh.
“Ui chao, trùng hợp thế.”
Kiều Khanh: “Thật trùng hợp.”
Ba người bạn thân, ba tính cách khác nhau, ba công việc khác nhau, nhưng có một điểm chung là công tử ngậm thìa vàng.
Đoàn Anh Quân nhìn Lục Tư Thần nói: “Này tôi đến thông báo một chuyện.”
“...”
“Cô học trò đó sau khi nghe được việc thi vào Cao Hoa thì rất hào hứng, nhưng lại không dám đồng ý.”
Lục Tư Thần nghiêng đầu hỏi: “Vì sau?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tiền.”
“...”
“Là tiền đó, không dám học vì bản thân không có tiền, thật ra cũng rất đáng thương đấy.”
Kiều Khanh nhìn Lục Tư Thần: “Là cô gái nhỏ đó sau, vẫn luôn giữ bên mình?”
Không để ý đến câu nói đó, Lục Tư Thần nói: “Thích là được.”
“Thì ra là bao nuôi sau, cậu thích những cô bé nhỏ tuổi thế à? Thật không ngờ đấy.”
Lục Tư Thần lườm Kiều Khanh một cái: “Ăn nói cẩn thận vào.”
“Được rồi, được rồi, không đùa nữa.”
Anh rút ra đưa cho Đoàn Anh Quân một chiếc thẻ đen: “Mai đến Cao Hoa bàn chuyện đó đi.”
Nhìn tấm thẻ đen, Lục Anh Quân cười khẩy: “Cậu đang trả tiền công tôi sau?”
“Cứ như vậy đi.”
Đẩy tấm thẻ đen đó lại cho Tư Thần, Đoàn Anh Quân ngã người ra phía sau, lười biếng nói: “Không cần đâu, số tiền ít ỏi đó, mấy năm qua tôi dạy không công còn không nói, bây giờ sắp rặt được thành quả, một chút tiền chẳng lẽ không thể bỏ ra được.”
Tư Thần không nói, rút tấm thẻ đen lại, ngồi xuống rút ra một điếu thuốc châm lên, điếu thuốc đặt đến miệng bỗng khựng lại, nhớ lúc trước bản thân chỉ mười lăm mười sáu tuổi, lúc đó bên cạnh còn có một bé gái không thể nhớ rõ mặt.
Anh nhớ lúc bắt gặp một người đàn ông đang hít nhã làng khói trong điếu thuốc, mùi cực kì tanh hôi, cô bé ấy nắm lấy tay anh, giọng non nớt như cực kì nghiêm túc: “Anh lớn lên đừng hút thuốc nhé, rất hoi lại còn hại sức khỏe, không thích chút nào.”
Tư Thần còn bé ấy xoa đầu cô bé: “Em không thích anh sẽ không hút đâu”
“Hứa nhé.”
“Hứa.”
Tư Thần nhớ lại lúc đó, anh cười nhạt dụi điếu thuốc vừa châm xuống tàn gạch, thầm nói, giọng nhẹ tênh đến mức xót xa: “Anh lại không giữ được lời hứa với em rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro