Giao dịch (1)
Lục Như Hòa Thượng
2024-11-20 09:00:53
Thì ra nữ nhân này căn bản không thèm nhìn qua hắn, hiển nhiên cô gia phế vật kia căn bản không xứng được nàng nhớ kỹ danh tự, chỉ biết khuê mật có một trượng phu vô năng là được.
Bất quá ngẫm lại cũng thoải mái, song phương vô luận từ phương diện nào nhìn, chênh lệch đều khác nhau một trời một vực, đối phương không nhớ hắn là rất bình thường.
- Ta gọi Tổ An, hiện tại nhớ chưa!
Tổ An hung tợn nói, lý giải là lý giải, nhưng tức giận vẫn phải tức giận, thua thiệt hắn còn tự cho rằng mình anh tuấn tiêu sái, ăn nói bất phàm, lưu lại ấn tượng khắc sâu với nữ nhân xinh đẹp này.
- Nhớ kỹ!
Bùi Miên Mạn cũng nghiến răng nghiến lợi, hai người trải qua “vật lộn” kịch liệt như thế, muốn không nhớ được cũng khó.
- Vì sao ngươi lại ở chỗ này?
- Đây cũng là vấn đề ta muốn hỏi ngươi?
Tổ An khẽ nói.
Bùi Miên Mạn sầm mặt lại:
- Là ngươi nói chúng ta có thể hợp tác, ta phải nghe ngươi có cao kiến gì.
Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, phía trên lại có ngọn lửa nhảy lên.
- Ngươi hẳn là đến tìm đồ vật?
Tổ An hỏi.
- Không sai.
Bùi Miên Mạn nghĩ thầm, hành vi vừa rồi khẳng định đã rơi vào trong mắt hắn, phủ nhận cũng không có ý nghĩa.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn còn chưa tìm được, ta có thể giúp ngươi.
Tổ An nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu trước đó nghe đối phương nói như vậy, nàng sẽ chỉ cười lạnh, căn bản không để ở trong lòng, nhưng vừa rồi sinh tử tương bác, đối phương lại có thể khống chế nàng, làm nàng không dám coi thường:
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Tổ An nói:
- Ngươi là khuê mật của Sở Sơ Nhan, thì nên rõ ràng địa vị lúng túng của ta ở trong Sở phủ, ta và nàng chỉ có danh vợ chồng, lại không có vợ chồng chi thực, cho nên ngươi giúp ta đạt được nàng, trở thành cô gia chân chính của Sở gia, ta sẽ giúp ngươi tìm đồ.
Bùi Miên Mạn đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười khanh khách:
- Không nghĩ tới ngươi đánh chủ ý là nàng, bất quá mỹ nhân tuyệt sắc như Sơ Nhan, ngay cả ta thân là nữ nhân nhìn cũng động tâm, được, thành giao!
- Đáp ứng dứt khoát như vậy?
Tổ An sững sờ, ngược lại có chút không xác định.
- Ngươi lo lắng ta lừa ngươi?
Bùi Miên Mạn cười lạnh, duỗi ngón tay lung lay ở trước mặt hắn.
- Nếu không phải vừa rồi ngươi thuyết phục ta, bây giờ ngươi đã sớm bị đốt thành tro bụi.
Tổ An chú ý tới ngọn lửa màu đen ở đầu ngón tay kia, không khỏi giật mình kêu lên, hồi tưởng lại trước đó hiểu rõ cảnh giới tu hành, nữ nhân này lại là Ngũ phẩm, chẳng trách mình xém chút chết ở dưới tay nàng.
Thấy hắn ngây ngẩn cả người, khuôn mặt Bùi Miên Mạn đỏ ửng lóe lên một cái rồi biến mất:
- Chiếm tiện nghi của khuê mật lão bà, có phải rất thoải mái hay không? Còn không buông ra!
Thấy ngón tay của đối phương lúc nào cũng có thể đâm đến, Tổ An vội vàng buông nàng ra, sau đó trốn đến một bên.
Bùi Miên Mạn đứng dậy chỉnh lý quần áo xốc xếch, chú ý tới trên người dính không ít tro bụi, còn có dấu tay, nghĩ đến vừa rồi hai người một đường tứ chi quấn giao, sắc mặt không khỏi phát lạnh, nghĩ thầm có nên giết tên tiểu tử thúi này không.
Chú ý tới thần sắc của nàng, Tổ An vội vàng nói:
- Ngươi muốn tìm thứ gì?
Bùi Miên Mạn do dự một chút mới nói:
- Một quyển sổ sách.
- Sổ sách gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tổ An sững sờ, nàng bỏ ra khí lực lớn như vậy, kết quả chỉ vì một quyển sổ sách.
Bùi Miên Mạn lại không trả lời, ngược lại cười duyên nói:
- Chờ ngươi có địa vị ở Sở gia, sẽ nói cho ngươi biết.
Lúc đầu nàng không có ý định kết minh, nhưng nghĩ lại, mình hai lần đêm tối thăm dò Sở phủ, nhưng cái bóng của sổ sách cũng không tìm được, nói không chừng mượn tay tiểu tử này, thật có khả năng tìm ra manh mối.
Đương nhiên, hết thảy phải chờ đối phương có tư cách tham dự mới được. Bùi Miên Mạn chợt nhớ tới cái gì, có chút nghi ngờ nhìn hắn:
- Đúng rồi, ngươi đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi đây làm gì?
Tổ An ngượng ngùng cười nói:
- Ta nói đến tản bộ ngươi tin không.
Bùi Miên Mạn liếc mắt, bỗng nhiên chú ý tới trong ngực đối phương lộ ra một góc tơ lụa:
- A, đây là cái gì?
Tổ An ý đồ ngăn cản, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, đồ vật trong ngực đã bị đối phương cầm đi.
Nhìn nội y của nữ tử trong tay, Bùi Miên Mạn cười đến nhánh hoa run rẩy:
- Ngươi hơn nửa đêm lén lén lút lút chạy tới, kết quả là đến trộm nội y của lão bà mình? Ta thật có chút khinh bỉ ngươi.
Tổ An đỏ mặt, vội vàng tiến lên đoạt lại, lần nữa nhét về trong ngực:
- Mắc mớ gì tới ngươi.
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn dò xét hắn, càng ngày càng cổ quái:
- Không hổ là nam nhân ở đêm tân hôn bò lên giường cô em vợ, trước đó còn tưởng ngươi không có to gan như vậy, hiện tại xem ra quả nhiên là gia hỏa háo sắc vô sỉ.
Trong lòng Tổ An hơi động, nghe ý tứ trong lời nói của nàng, đêm đó mình bị ném lên giường Sở gia Nhị tiểu thư không phải là nàng giở trò, vậy rốt cuộc là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro