Hỏi một chút kh...
Lục Như Hòa Thượng
2024-11-20 09:00:53
Tổ An lại không nhúc nhích tí nào:
- Các ngươi giao nguyên thạch trên người ra, ta coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
- Tiểu tử thúi muốn chết!
Mãn Dư giận dữ, nắm đấm lập tức đánh tới, vừa nhanh vừa độc vừa chuẩn, hắn dùng chiêu này không biết đánh phục bao nhiêu kẻ không nghe lời, một quyền xuống dưới, nước mũi và máu mũi chảy ròng ròng, một chút xíu dũng khí đáng thương kia sẽ biến mất hầu như không còn.
Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +177!
Tổ An có chút không hài lòng, gia hỏa này bộ dáng hung hăng, nhưng điểm nộ khí lại thấp như vậy.
Lúc này Mãn Dư lại hoài nghi nhân sinh, bởi vì quyền của hắn bị đối phương đưa tay nhẹ nhàng ngăn trở, hắn ý đồ rút tay về, lại không nhúc nhích tí nào.
Tổ An thở dài một hơi:
- Nhẹ nhàng khuyên bảo không nghe, lại muốn biến thành cái dạng này, hiện tại các ngươi có thể giao nguyên thạch ra chưa.
Bây giờ tu vi của hắn đã đến Tam phẩm, dựa theo lực lượng tinh thuần mà nói, đã tương đương 88 nam tử trưởng thành, mập mạp trước mắt này cao lắm chỉ là Nhị phẩm cấp thấp, nếu không làm sao có khả năng bị phân phối đến Hoàng tự ban, có thể đánh thắng được hắn?
Mập mạp kia chưa từ bỏ ý định, một tay khác huy quyền đánh tới, đáng tiếc vẫn bị nhẹ nhõm ngăn cản.
Tổ An cảm thấy tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, trên tay gia tăng lực lượng.
- Đau đau đau... buông tay buông tay...
Mãn Dư đau đến nước mắt chảy ra, hắn không nghĩ tới mình luôn cường tráng lại bị một tiểu bạch kiểm khống chế.
Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +66!
- Chớ nói nhảm nhiều như vậy, giao nguyên thạch ra đi.
Tay Tổ An lại thêm chút lực lượng.
- Ta giao, ta giao...
Mãn Dư phảng phất như nghe được thanh âm nứt xương, vội vàng nhìn về phía cái túi bên hông mình.
- Ở trong túi của ta.
Tổ An lo lắng trong túi hắn có cơ quan gì, cẩn thận buông tay hắn ra:
- Ngươi tự đưa cho ta.
Mãn Dư vội vàng lấy túi xuống, đổ nguyên thạch bên trong ra, nhìn thấy nguyên thạch rơi vào trong tay đối phương, thịt mỡ trên mặt hắn run rẩy.
Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +9+9+9+9...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- A, mới bảy viên?
Tổ An thất vọng, còn tưởng có thể đen ăn đen làm thịt dê béo, ai biết nhà địa chủ cũng không có nhiều lương thực dư.
- Chỉ có bấy nhiêu, tài nguyên tu luyện ở ban chúng ta cũng không nhiều, nên thu trước đó đều đã thu qua.
Mãn Dư vội vàng giải thích.
- Vậy trước kia đâu? Đều lấy ra cho ta.
Tổ An đưa tay.
Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +666!
Ngươi là muốn ăn tuyệt hậu sao!
Mãn Dư lộ ra vẻ bi phẫn:
- Thật không có, chúng ta thu được cũng phải nộp lên trên, nếu không ngươi cầm hai viên, coi như chúng ta kết giao bằng hữu, ta cũng không báo chuyện này lên, nếu không để Diệp lão đại biết, ngươi cũng chịu không nổi!
- Nha a, còn hình thành dây chuyền trấn lột.
Tổ An vui vẻ.
- Diệp lão đại trong miệng ngươi là ai?
- Địa tự ban năm thứ ba Diệp Thần Lương, tu vi trên Tam phẩm, sửa chữa tân sinh Hoàng tự ban năm nhất như ngươi, sẽ không cần tốn nhiều sức.
Mãn Dư cười lạnh nói.
Tổ An nhướng mày, thực lực còn cao hơn mình, đúng là có chút phiền phức.
Chú ý tới phản ứng của hắn, Mãn Dư nở nụ cười:
- Sợ rồi sao, sợ thì ngoan ngoãn giao đồ vật ra!
Người với người quan hệ cứ như vậy, coi là đối phương khiếp đảm, cho nên hắn lúc này cũng không đề cập tới cam kết trước cho hai viên linh thạch, ngược lại muốn hắn mình cũng lấy ra.
- Lấy ở đâu nói nhảm nhiều như vậy!
Tổ An không kiên nhẫn, trực tiếp tát một cái, đánh cho Mãn Dư thất điên bát đảo, sau đó tung tung nguyên thạch trong tay.
- Đồ vật ta nhận, để họ Diệp tự mình tới tìm ta.
- Họ Tổ, ngươi chờ!
- Răng rơi hở lợi, ít nói chuyện.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến từ Mãn Dư, điểm nộ khí +666!
Chờ Tổ An trở lại phòng học, phát hiện Vi Tác đang ở cửa phòng nhìn quanh, nhìn thấy hắn tới vội vàng hỏi:
- Thế nào, không có sao chứ?
Tổ An vui vẻ:
- Ngươi nghĩa khí như vậy, sao không theo ta đến rừng cây hỗ trợ?
Vi Tác cười hắc hắc nói:
- Ta tay trói gà không chặt, cùng ngươi đi qua không phải cản trở sao, đến lúc đó ta bị bọn hắn bắt làm con tin, ngươi còn phải cứu ta.
- Ngươi không phải mỹ nữ, ta cứu ngươi làm gì.
Tổ An liếc mắt, bất quá vẫn ném cho hắn một viên nguyên thạch.
- Cái này... Cái này...
Vi Tác nhìn nguyên thạch trong tay có chút chấn kinh.
- Đây là nơi nào tới?
- Tên mập mạp chết bầm kia thấy ta đẹp trai, nên tặng.
Tổ An thuận miệng đáp.
- Làm sao có thể!
Vi Tác vội vàng đuổi theo.
- Phía sau mập mạp kia có người, ngươi cẩn thận bị trả thù.
Tổ An không quan trọng:
- Phía sau có người? Lớn qua Minh Nguyệt Công sao?
Mặc dù hắn ở Sở gia không được chào đón, nhưng ngoại nhân không biết, tấm da hổ này không dùng thì phí.
- Khó trách.
Vi Tác giật mình.
- Quả nhiên cưới Sở gia đại tiểu thư sẽ bớt phấn đấu năm mươi năm.
Trở lại chỗ ngồi, Tổ An lặng lẽ hỏi hắn:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro