Một chút hi vọn...
Lục Như Hòa Thượng
2024-11-20 09:00:53
Các hắc y nhân đầu tiên là sững sờ, sau đó ầm vang cười to:
- Một lang trung mà thôi, nói ra hù dọa ai vậy.
- Ngậm miệng!
Bảo Cương lại nhướng mày, hắn nhớ kỹ trước kia nghe đại ca nhắc nhở, trong Minh Nguyệt Thành có mấy người không thể gây, trong đó có Kỷ Đăng Đồ.
Do dự một chút hắn vẫn lắc đầu:
- Uy danh của Kỷ thần y chúng ta nghe qua, bất quá chuyện hôm nay, không thể tiết lộ tí nào, tha thứ chúng ta đắc tội. Các huynh đệ, bắt nàng cho ta, ai bắt được người đó hưởng dụng trước.
Những hắc y nhân kia ngao ngao kêu lên, cả đám người tranh nhau chen lấn muốn xông tới.
- Xem Đạn Chỉ Thần Công của ta!
Đúng lúc này, tiếng quát to vang lên, Bảo Cương nghe được sau lưng truyền đến tiếng xé gió, không chút suy nghĩ một đao bổ trở về, bịch một cái, đánh trúng đồ vật gì đó vỡ nát.
- Ha ha ha, đây là Đạn Chỉ Thần Công của ngươi?
Bảo Cương chú ý tới tư thế của Tổ An, không khỏi chế giễu, nhưng vừa cười vài tiếng, bỗng nhiên sắc mặt kịch biến.
- Ngươi... Ngươi...
Sau đó hắn thẳng tắp ngã trên mặt đất, ngay cả mấy đồng bạn xung quanh hắn cũng nhao nhao ngã xuống đất.
- Tam đương gia, ngươi sao thế?
Hắc y nhân còn lại thấy thế sững sờ, vội vàng tới đỡ hắn, kết quả mới qua không bao lâu, cũng nhao nhao ngã xuống đất.
Tổ An thở dài một hơi, vừa rồi hắn một mực tìm cơ hội tụ tập những người này lại mới sử dụng Độc Bình, ai biết thật vất vả sắp thành công, Kỷ Tiểu Hi đột nhiên ra, làm hại hắn xém chút sắp thành lại bại.
May mắn những người này đầu óc không dễ dùng, vốn cho rằng cuối cùng còn phải khổ chiến một trận, kết quả bọn gia hỏa này huynh đệ Hồ Lô cứu gia gia, từng bước từng bước đưa, ngược lại bớt đi rất nhiều chuyện.
- Tiểu tử thúi, ngươi sử dụng yêu pháp gì!
Bảo Cương vừa sợ vừa giận, hắn phát hiện nguyên khí toàn thân mình phảng phất như bị phong ấn, không chỉ như thế, ngay cả thân thể cũng không khống chế được, phảng phất như đã mất đi tri giác.
Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +333!
- Ta đã nói, đó là tuyệt kỹ Đạn Chỉ Thần Công của ta, chiêu này vừa ra, trong phương viên mười trượng, không một ngọn cỏ, biết lợi hại chưa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc nhất thời Tổ An cũng không dám qua, miễn cho nơi đó còn có dược hiệu lưu lại, nếu mình trúng chiêu thì phiền toái.
- Biết biết, chúng ta có mắt không tròng.
Bảo Cương vội vàng nói, gia hỏa này sẽ không thật giả heo ăn thịt hổ chứ?
- Ngọc phu nhân ở nơi đó, là của ngài, chúng ta không đoạt.
Hộ vệ Ngọc gia nhao nhao trợn mắt nhìn, bất quá trước mắt phát sinh hết thảy quá ma huyễn, để bọn hắn trong lúc nhất thời chưa có lấy lại tinh thần.
- Phi...
Tổ An xem chừng dược tính đã bay hơi không sai biệt lắm, mới đi đến bên cạnh hắn, dùng đao vỗ vỗ gương mặt đối phương.
- Hiện tại các ngươi còn giành được? Vừa rồi là ai muốn băm ta cho chó ăn, là ai kêu muốn khi dễ muội tử Kỷ gia của ta.
Kỷ Tiểu Hi đang chạy tới, nghe hắn xưng hô thân mật, không khỏi hơi đỏ mặt.
Đến từ Bảo Cương, điểm nộ khí +147!
Những năm này hắn uống chén rượu lớn ăn miếng thịt bự, chưa từng có người dám cầm đao đập mặt hắn như vậy.
- Vừa rồi chúng ta có mắt không biết Thái Sơn, mong các hạ giơ cao đánh khẽ, Hắc Phong Trại chúng ta nhất định nhớ kỹ nhân tình này.
Nổi giận thì nổi giận, nhưng Bảo Cương vẫn vội vàng dời Hắc Phong Trại ra, hi vọng đối phương có thể cố kỵ.
Tổ An vui vẻ:
- Nha, chỗ các ngươi cũng có Thái Sơn sao, tốt, đã như vậy, ta cho các ngươi một cơ hội, nếu có thể trả lời vấn đề của ta, ta sẽ tha cho các ngươi.
Đầu lĩnh Ngọc gia nghe vậy kinh hãi:
- Không thể thả, bọn hắn làm nhiều việc ác…
Tổ An lườm hắn một cái:
- Nơi này có phần của ngươi nói chuyện sao? Bản lãnh như vậy, vừa rồi sao ngươi không bắt bọn hắn.
Khuôn mặt của người kia đỏ lên, nhưng trên người bọn hắn bị hạ cấm chế, giờ phút này người là dao thớt ta là thịt cá, bọn hắn cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Đến từ Ngọc Bân, điểm nộ khí +111!
Lúc này Tổ An mới quay đầu lại, nhìn đám hắc y nhân:
- Từ ngươi bắt đầu đi, ngươi biết nhạc khí gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắc y nhân kia sững sờ:
- Ta không biết nhạc khí.
Bọn hắn là cường đạo đầu đao liếm máu, ai biết nhạc khí chứ.
- Nhạc khí cũng không biết, sống ở trên đời này còn có tác dụng gì.
Tổ An một đao chấm dứt tính mạng của hắn.
Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!
Sau đó hắn đi tới bên cạnh tên hắc y nhân thứ hai:
- Ngươi biết nhạc khí gì?
Người kia nuốt một ngụm nước bọt, hắn cũng không biết nhạc khí gì, nhưng thi thể của đồng bạn còn chưa lạnh đâu, hắn nào dám nói thẳng, bỗng nhiên linh cơ khẽ động:
- Ta biết huýt sáo!
- Mẹ nó, huýt sáo cũng coi như nhạc khí sao!
Tổ An lại một đao, kết liễu tính mệnh đối phương, trên mặt người kia, trước khi chết còn lưu lại tiếu dung nịnh nọt.
Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!
Kỷ Tiểu Hi có chút không đành lòng, đi qua lặng lẽ kéo hắn một cái:
- Tổ đại ca, như vậy có quá tàn nhẫn hay không.
Tổ An thở dài:
- Tiểu Hi, ngươi vẫn quá thiện lương, nếu vừa rồi chúng ta rơi vào trong tay bọn hắn, bọn hắn sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là tàn nhẫn. Lại nói, ta không phải cho bọn hắn một chút hi vọng sống đấy sao, chỉ cần trả lời được vấn đề của ta, ta sẽ thả bọn họ một con đường sống.
Những người khác của Hắc Phong Trại sắp khóc, nghĩ thầm những đề mục kia của ngươi, cũng coi như cho chúng ta một chút hi vọng sống sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro