Nhiệm Vụ (1)
Lục Như Hòa Thượng
2024-11-20 09:00:53
- Không phải nha.
Thành Thủ Bình vừa nhón chân nhìn quanh vừa đáp.
- Kỷ cô nương là nữ nhi của Kỷ thần y, không chỉ cực đẹp, tính cách còn ôn nhu thiện lương, thường xuyên không ràng buộc chẩn trị cho bách tính nghèo khổ, ở trong thành nhân khí rất cao, những người này tới phần lớn là vì nhìn Kỷ cô nương một chút.
Tổ An nhếch miệng:
- Tuyết Nhi ở trong miệng ngươi cũng cực đẹp, Kỷ cô nương ở trong miệng ngươi cũng cực đẹp, tiểu thư đồng như ngươi gặp qua bao nhiêu mỹ nữ? Làm sao phân biệt đẹp xấu.
Khuôn mặt của Thành Thủ Bình đỏ lên, còn chưa kịp trả lời, trong đám người trước mặt có một hán tử mặt đỏ nghe hai người nói chuyện, không khỏi quay đầu:
- Tiểu tử thúi ngươi biết cái gì, Kỷ cô nương là mỹ nhân nổi danh với Sở tiểu thư trong Minh Nguyệt Thành chúng ta, bất quá nghe nói vài ngày trước Sở tiểu thư gả cho một phế vật, không đề cập tới cũng được, bây giờ Kỷ cô nương chính là nữ thần duy nhất trong mộng ta.
Tổ An đen mặt, cái thằng chó này ở trước mặt hòa thượng mắng con lừa trọc, nếu còn nhịn hắn liền thẹn với danh xưng anh hùng bàn phím.
Thế là lỗ tai tiến tới, làm ra một bộ cố gắng lắng nghe, bỗng nhiên cao giọng quát:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Kỷ cô nương là nữ thần mộng tinh của ngươi?
Bây giờ hắn đã là Nhị phẩm cấp ba, thanh âm lớn hơn người bình thường rất nhiều, tất cả mọi người nghe hắn nói, trong nháy mắt đồng loạt quay đầu.
Hán tử mặt đỏ gấp gáp:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nói là trong mộng...
Hắn còn chưa kịp giải thích đã bị Tổ An đánh gãy:
- A, ngươi nói hôm nay tới muốn trộm quần áo thiếp thân của Kỷ cô nương về, a, ngươi thật buồn nôn, ta xấu hổ làm bạn với ngươi.
Vừa nói vừa đẩy người kia ra, mặt ngoài là muốn rời xa hắn, trên thực tế là đẩy hắn vào trong đám người.
- Ta không phải, ta không có...
Cảm nhận được ánh mắt ở xung quanh đầy sát khí, hán tử mặt đỏ luống cuống, vội vàng giải thích, đáng tiếc không biết là ai hô một tiếng “đánh hắn!”
Hắn liền bị dìm ngập ở trong đám người.
Đến từ Lục Nhân Giáp, điểm nộ khí +666!
Tổ An thì đâu vào đấy sửa sang lại quần áo một chút, trực tiếp đi tới trước cổng.
Một bên Thành Thủ Bình nháy nháy mắt, còn có thao tác như vậy? Bất quá chấn kinh thì chấn kinh, nhưng vẫn vội vàng đi theo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên buồng trong truyền đến tiếng gầm lên giận dữ:
- Đều xéo đi, dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử.
Ngay sau đó cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra:
- Kỷ thần y ra, Kỷ thần y ra.
Đám người đang quần ẩu Lục Nhân Giáp kia phảng phất như một đám ong mật vây đến cổng, chỉ để lại trên mặt đất nằm một nam nhân đáng thương cả người là dấu chân.
Tổ An cẩn thận nhìn nam tử kia, gương mặt thon gầy, ngược lại lờ mờ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ anh tuấn, chỉ bất quá bây giờ lôi thôi lếch thếch, mặt mọc đầy râu, lại thêm hai con mắt thâm quầng, còn có mùi rượu cách rất xa cũng có thể ngửi được, là một trung niên cực kỳ lôi thôi.
Tổ An lại không khinh thường hắn, bởi vì vừa mới đối phương rống một tiếng, tới bây giờ hai lỗ tai của mình còn ông ông tác hưởng, hiển nhiên tu vi của hắn cao hơn mình rất nhiều.
Lúc này mới đúng nha, người trước mắt vừa nhìn đã biết là cao nhân, rất giống Tửu Kiếm Tiên gì gì đó, ân, ngoại trừ mặt không có tròn như vậy.
- Thần y, lệnh thiên kim ở nơi nào?
Bên cạnh một người trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.
Kỷ thần y liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi là ai?
- Thần y ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Vương Phú Quý, thường xuyên tới chỗ ngài nha.
Người kia vội vàng giới thiệu mình.
- Không nhớ rõ.
Kỷ thần y móc móc lỗ tai, sau đó tùy ý búng ra.
- Bản thần y chỉ nhớ cô nương xinh đẹp, hoặc nhớ kẻ ngốc nhiều tiền... Khụ khụ, nhớ khách nhân, ngươi khẳng định không có giao tiền ở chỗ ta.
Vương Phú Quý cười hắc hắc nói:
- Mặc dù ta không có xem bệnh ở chỗ ngài, nhưng Kỷ cô nương xem qua mấy lần...
Hắn còn chưa nói xong đã bị Kỷ thần y đánh gãy, chỉ thấy hắn giận tím mặt:
- Con mẹ nó, vốn kỳ quái vì sao gần đây sinh ý càng ngày càng ít, nguyên lai là cái hàng kém chất lượng kia chữa bệnh miễn phí cho các ngươi, đều cút ngay cho ta.
- Hàng kém chất lượng?
Tổ An nghe mà sửng sốt, hình dung nữ nhi như thế, thật là con ruột sao?
- Chúng ta tìm Kỷ cô nương, không phải tìm ngươi...
Người nói chuyện kia bị Kỷ thần y trừng một cái, không dám nói tiếp nữa.
- Không có, bị lão tử đuổi ra ngoài thành hái thuốc rồi, miễn cho quấy rầy sinh ý của lão tử.
Kỷ thần y chuyển ra một cái ghế, thoải mái nhàn nhã nằm ở trên đó.
- Muốn khám bệnh, hoặc là giao một trăm lượng bạc đăng ký, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu không đều xéo đi, bằng không đừng trách lão tử không khách khí!
Thấy nữ thần trong mộng không ở nơi này, đại đa số người đều giải tán, bất quá vẫn có vài người thực tình muốn xem bệnh lưu tại nguyên chỗ cầu khẩn nói:
- Kỷ thần y, chúng ta thật không bỏ ra nổi 100 lượng bạc, xin ngài thương xót dàn xếp một chút.
Kỷ thần y ôm hồ lô rượu uống một ngụm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liền nói:
- Mặc dù Kỷ Đăng Đồ ta chữa khỏi trăm bệnh, nhưng bệnh của ngươi ta trị không được.
Người kia lập tức gấp:
- Ta còn chưa miêu tả bệnh tình, sao ngài biết không cứu được?
Kỷ thần y rốt cục quét mắt nhìn hắn:
- Bởi vì ngươi bị bệnh nghèo, ta làm sao chữa?
- Một chút y đức cũng không có, ngươi tính là thần y gì!
Sắc mặt của người kia trong nháy mắt đỏ lên, hiển nhiên là bị thương tổn tới tự tôn, hậm hực rời đi.
Kỷ thần y vẫn nằm ở trên ghế lung lay, trong miệng hát ca khúc dân gian, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái.
Lúc này một người dung mạo hèn mọn chạy tới, tay cầm một tập tranh đủ mọi màu sắc lặng lẽ nhét qua:
Thành Thủ Bình vừa nhón chân nhìn quanh vừa đáp.
- Kỷ cô nương là nữ nhi của Kỷ thần y, không chỉ cực đẹp, tính cách còn ôn nhu thiện lương, thường xuyên không ràng buộc chẩn trị cho bách tính nghèo khổ, ở trong thành nhân khí rất cao, những người này tới phần lớn là vì nhìn Kỷ cô nương một chút.
Tổ An nhếch miệng:
- Tuyết Nhi ở trong miệng ngươi cũng cực đẹp, Kỷ cô nương ở trong miệng ngươi cũng cực đẹp, tiểu thư đồng như ngươi gặp qua bao nhiêu mỹ nữ? Làm sao phân biệt đẹp xấu.
Khuôn mặt của Thành Thủ Bình đỏ lên, còn chưa kịp trả lời, trong đám người trước mặt có một hán tử mặt đỏ nghe hai người nói chuyện, không khỏi quay đầu:
- Tiểu tử thúi ngươi biết cái gì, Kỷ cô nương là mỹ nhân nổi danh với Sở tiểu thư trong Minh Nguyệt Thành chúng ta, bất quá nghe nói vài ngày trước Sở tiểu thư gả cho một phế vật, không đề cập tới cũng được, bây giờ Kỷ cô nương chính là nữ thần duy nhất trong mộng ta.
Tổ An đen mặt, cái thằng chó này ở trước mặt hòa thượng mắng con lừa trọc, nếu còn nhịn hắn liền thẹn với danh xưng anh hùng bàn phím.
Thế là lỗ tai tiến tới, làm ra một bộ cố gắng lắng nghe, bỗng nhiên cao giọng quát:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi nói Kỷ cô nương là nữ thần mộng tinh của ngươi?
Bây giờ hắn đã là Nhị phẩm cấp ba, thanh âm lớn hơn người bình thường rất nhiều, tất cả mọi người nghe hắn nói, trong nháy mắt đồng loạt quay đầu.
Hán tử mặt đỏ gấp gáp:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó, ta nói là trong mộng...
Hắn còn chưa kịp giải thích đã bị Tổ An đánh gãy:
- A, ngươi nói hôm nay tới muốn trộm quần áo thiếp thân của Kỷ cô nương về, a, ngươi thật buồn nôn, ta xấu hổ làm bạn với ngươi.
Vừa nói vừa đẩy người kia ra, mặt ngoài là muốn rời xa hắn, trên thực tế là đẩy hắn vào trong đám người.
- Ta không phải, ta không có...
Cảm nhận được ánh mắt ở xung quanh đầy sát khí, hán tử mặt đỏ luống cuống, vội vàng giải thích, đáng tiếc không biết là ai hô một tiếng “đánh hắn!”
Hắn liền bị dìm ngập ở trong đám người.
Đến từ Lục Nhân Giáp, điểm nộ khí +666!
Tổ An thì đâu vào đấy sửa sang lại quần áo một chút, trực tiếp đi tới trước cổng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bên Thành Thủ Bình nháy nháy mắt, còn có thao tác như vậy? Bất quá chấn kinh thì chấn kinh, nhưng vẫn vội vàng đi theo.
Đúng lúc này, bỗng nhiên buồng trong truyền đến tiếng gầm lên giận dữ:
- Đều xéo đi, dám quấy rầy giấc ngủ của lão tử.
Ngay sau đó cửa lớn đóng chặt từ từ mở ra:
- Kỷ thần y ra, Kỷ thần y ra.
Đám người đang quần ẩu Lục Nhân Giáp kia phảng phất như một đám ong mật vây đến cổng, chỉ để lại trên mặt đất nằm một nam nhân đáng thương cả người là dấu chân.
Tổ An cẩn thận nhìn nam tử kia, gương mặt thon gầy, ngược lại lờ mờ có thể nhìn ra lúc tuổi còn trẻ anh tuấn, chỉ bất quá bây giờ lôi thôi lếch thếch, mặt mọc đầy râu, lại thêm hai con mắt thâm quầng, còn có mùi rượu cách rất xa cũng có thể ngửi được, là một trung niên cực kỳ lôi thôi.
Tổ An lại không khinh thường hắn, bởi vì vừa mới đối phương rống một tiếng, tới bây giờ hai lỗ tai của mình còn ông ông tác hưởng, hiển nhiên tu vi của hắn cao hơn mình rất nhiều.
Lúc này mới đúng nha, người trước mắt vừa nhìn đã biết là cao nhân, rất giống Tửu Kiếm Tiên gì gì đó, ân, ngoại trừ mặt không có tròn như vậy.
- Thần y, lệnh thiên kim ở nơi nào?
Bên cạnh một người trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng.
Kỷ thần y liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi là ai?
- Thần y ngươi không nhớ rõ ta sao? Ta là Vương Phú Quý, thường xuyên tới chỗ ngài nha.
Người kia vội vàng giới thiệu mình.
- Không nhớ rõ.
Kỷ thần y móc móc lỗ tai, sau đó tùy ý búng ra.
- Bản thần y chỉ nhớ cô nương xinh đẹp, hoặc nhớ kẻ ngốc nhiều tiền... Khụ khụ, nhớ khách nhân, ngươi khẳng định không có giao tiền ở chỗ ta.
Vương Phú Quý cười hắc hắc nói:
- Mặc dù ta không có xem bệnh ở chỗ ngài, nhưng Kỷ cô nương xem qua mấy lần...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn còn chưa nói xong đã bị Kỷ thần y đánh gãy, chỉ thấy hắn giận tím mặt:
- Con mẹ nó, vốn kỳ quái vì sao gần đây sinh ý càng ngày càng ít, nguyên lai là cái hàng kém chất lượng kia chữa bệnh miễn phí cho các ngươi, đều cút ngay cho ta.
- Hàng kém chất lượng?
Tổ An nghe mà sửng sốt, hình dung nữ nhi như thế, thật là con ruột sao?
- Chúng ta tìm Kỷ cô nương, không phải tìm ngươi...
Người nói chuyện kia bị Kỷ thần y trừng một cái, không dám nói tiếp nữa.
- Không có, bị lão tử đuổi ra ngoài thành hái thuốc rồi, miễn cho quấy rầy sinh ý của lão tử.
Kỷ thần y chuyển ra một cái ghế, thoải mái nhàn nhã nằm ở trên đó.
- Muốn khám bệnh, hoặc là giao một trăm lượng bạc đăng ký, hoặc là hoàn thành nhiệm vụ của ta, nếu không đều xéo đi, bằng không đừng trách lão tử không khách khí!
Thấy nữ thần trong mộng không ở nơi này, đại đa số người đều giải tán, bất quá vẫn có vài người thực tình muốn xem bệnh lưu tại nguyên chỗ cầu khẩn nói:
- Kỷ thần y, chúng ta thật không bỏ ra nổi 100 lượng bạc, xin ngài thương xót dàn xếp một chút.
Kỷ thần y ôm hồ lô rượu uống một ngụm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn liền nói:
- Mặc dù Kỷ Đăng Đồ ta chữa khỏi trăm bệnh, nhưng bệnh của ngươi ta trị không được.
Người kia lập tức gấp:
- Ta còn chưa miêu tả bệnh tình, sao ngài biết không cứu được?
Kỷ thần y rốt cục quét mắt nhìn hắn:
- Bởi vì ngươi bị bệnh nghèo, ta làm sao chữa?
- Một chút y đức cũng không có, ngươi tính là thần y gì!
Sắc mặt của người kia trong nháy mắt đỏ lên, hiển nhiên là bị thương tổn tới tự tôn, hậm hực rời đi.
Kỷ thần y vẫn nằm ở trên ghế lung lay, trong miệng hát ca khúc dân gian, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn một cái.
Lúc này một người dung mạo hèn mọn chạy tới, tay cầm một tập tranh đủ mọi màu sắc lặng lẽ nhét qua:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro