Lục Địa Kiện Tiên

Tiểu di cùng kh...

Lục Như Hòa Thượng

2024-11-20 09:00:53

 

 

 

 

Kỷ Tiểu Hi thè lưỡi, bỗng nhiên chú ý tới tập tranh ở trên ghế, tò mò nhặt lên, vừa lật xem một tờ sắc mặt liền ửng đỏ, vội vàng đuổi tới:

 

- Cha, sao ngài luôn xem những loạn thất bát tao này, nếu để cho tiểu di thấy được, lại sẽ cãi nhau nữa xem.

 

Lúc này Kỷ Đăng Đồ mới nhớ để quên đồ, vội vàng chạy về đoạt lại:

 

- Hừ, ta và mẹ của con đã sớm chia tay, tiểu di con thì càng không quản được.

 

Kỷ Tiểu Hi dậm chân:

 

- Cũng bởi vì ngài vốn như vậy, tiểu di mới không đến nơi này.

 

- A phi, hiện tại ta sống không biết tự tại như thế nào, cần nàng tới làm gì.

 

Kỷ Đăng Đồ khoát tay áo, hiển nhiên không thích đàm luận cái đề tài này.

 

- Con sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai phải trở về học đường, đến lúc đó tùy con cáo trạng với tiểu di nha.

 

Nói xong đóng cửa phòng, một mình một người xem truyện.

 

Một bên khác, Tổ An vừa trở lại Sở gia, liền thấy hệ thống truyền đến một tin tức:

 

Đến từ Kỷ Đăng Đồ, điểm nộ khí +345!

 

Tổ An không khỏi vui vẻ, xem ra hắn phát hiện sự tình mình bán Cẩu Bảo cho Kỷ Tiểu Hi, nghĩ đến hố tiểu cô nương hiền lành kia, hắn không khỏi có chút ngượng ngùng.

 

Trở lại trong phòng, lấy một chậu nước rửa mặt tẩy tay, đang muốn tiến hành nghi thức rút thưởng, bỗng nhiên một lão giả đi đến, quần áo trên người chỉnh chỉnh tề tề, không có một chút nếp nhăn, mặc dù tóc hoa râm, nhưng chải bóng lộn, cho thấy tính cách rất cẩn thận tỉ mỉ.

 

Tổ An sững sờ, nhớ mang máng người trước mắt này là quản gia Hồng Trung của Sở gia, làm người khắc trung cương vị, là nhân vật rất được Sở gia gia chủ tín nhiệm.

 

- Có việc gì thế?

 

Tổ An hỏi.

 

Hồng Trung đánh giá hắn một chút, mới nói:

 

- Dựa theo lão gia phân phó, sau khi thương thế của cô gia khỏe lại sẽ đi học đường, sáng sớm ngày mai, Thủ Bình sẽ mang ngài đi, xin cô gia sớm chuẩn bị một chút.

 

Tổ An sững sờ:

 

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Tổn thương của ta còn chưa khỏi mà, ôi, đau quá...

 

Nói đùa cái gì, hắn còn có rất nhiều chuyện phải làm, làm sao có thì giờ đi đọc sách.

 

Hồng Trung nhàn nhạt nói:

 

- Cô gia không cần trang, hôm nay xuất phủ du ngoạn một ngày, chỗ nào giống như thụ thương? Lúc này không cần nói nữa, ngày mai sẽ có người hộ tống cô gia đi học viện.

 

Tổ An đang kỳ quái hắn làm sao biết, chợt nhìn thấy Thành Thủ Bình ánh mắt né tránh ở một bên, trong lòng lập tức giận dữ, gia hỏa này luôn miệng nói sẽ thủ khẩu như bình, kết quả trở về liền bán ta.

 

Hồng Trung lại bàn giao vài câu, liền quay người rời đi, chỉ để lại Tổ An và Thành Thủ Bình mắt lớn trừng mắt nhỏ.

 

- Ngươi nói thủ khẩu như bình?

 

Ngón tay của Tổ An bóp vang lên kèn kẹt, nhìn Thành Thủ Bình nhe răng cười.

 

Thành Thủ Bình lập tức chạy tới đấm lưng, vẻ mặt nịnh nọt:

 

- Là bởi vì quản gia đến xem xét thương thế của cô gia, phát hiện cô gia không ở nhà, liền bắt ta hỏi, ta có thể làm sao, ta cũng không muốn nha.

 

Tổ An cười lạnh:

 

- Nhưng trước đó ngươi luôn mồm đáp ứng ta cái gì?

 

Thành Thủ Bình vội vàng nói:

 

- Cô gia, sự tình ngươi đi chỗ Kỷ thần y xem bệnh, ta là một chữ cũng không nói, mặc kệ quản gia uy bức lợi dụ như thế nào, ta cũng không bán ngài.

 

Tổ An có chút vui vẻ:

 

- Vậy theo ý ngươi, ta còn phải cám ơn ngươi.

 

- Kỳ thật ta cũng không có tốt như vậy.

 

Thành Thủ Bình xoa xoa đôi bàn tay, dáng vẻ xấu hổ.

 

- Đương nhiên nếu cô gia thật muốn ban thưởng, cũng không phải không được...

 

Tổ An tức đến bật cười:

 

- Ngươi muốn ta khen thưởng?

 

Thành Thủ Bình ủy khuất nhìn hai búi tóc trên đầu, có chút “u oán” nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


 

- Cô gia, về sau có thể đừng đánh đầu của ta được không, trước đó đã nói, cái búi tóc này rất khó chải.

 

- Đừng có dùng loại ngữ khí kia nói chuyện với ta.

 

Tổ An nổi da gà.

 

- Đúng rồi, lão bà của ta đâu?

 

Đi ra một ngày, cũng không biết cô nàng kia có nhớ ta không.

 

- Lão bà của ngài là ai?

 

Thành Thủ Bình nháy nháy mắt.

 

Tổ An:

 

- ...

 

Thành Thủ Bình bừng tỉnh đại ngộ:

 

- Cô gia nói là đại tiểu thư sao, ban ngày nàng dẫn tiểu thư Bùi gia ra ngoài du ngoạn, sau khi trở về biết sinh ý trong nhà xảy ra vấn đề, thì vội vàng ra ngoài xử lý. Đại tiểu thư thật rất vất vả, cái nhà này một nửa là nàng chống lên, cái gì cũng không thể rời nàng, nếu nàng là nam nhân thì tốt biết mấy.

 

Tổ An tức xạm mặt lại:

 

- Có phải gia hỏa ngươi ngứa da hay không? Nếu nàng là nam nhân, ta làm sao bây giờ?

 

- Cô gia, ta không phải ý tứ kia.

 

Thành Thủ Bình vội vàng châm trà bồi tội.

 

Tổ An nhìn bộ dáng của đối phương, luôn có một loại xúc động muốn đánh, đại khái đã hiểu vì sao hắn sẽ từ người ở bên cạnh Sở Trung Thiên, luân lạc tới nhà bếp rồi:

 

- Đúng rồi, Bùi tiểu thư kia là chuyện gì xảy ra?

 

Hắn còn nhớ rõ nữ nhân này, thời điểm ở trong từ đường, đôi câu vài lời thiếu chút nữa hại chết hắn, nhưng không biết vì cái gì, hắn rất khó hận nàng, cũng khó trách hắn không mang thù, lớn như thế ai thù nỗi.

 

- A... cô gia ngươi thật xấu, còn nhớ khuê mật của đại tiểu thư.

 

Thành Thủ Bình nháy mắt ra hiệu, cố ý kéo dài thanh âm.

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Địa Kiện Tiên

Số ký tự: 0