Lúc Em Tới Có Mưa

Chương 24

2024-10-29 08:26:27

Nói chuyện một lát, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn lên.

Có người lại đây, Giang Ảnh không tiếp tục nói chuyện, tạm dừng một chút, nhẹ giọng nói cảm ơn phục vụ.

Phục vụ nhanh chóng dọn đồ ăn lên, nói mời dùng, rồi giống như trước nhẹ bước chân rời đi.

Có thể là mấy câu nói vừa rồi của Trác Thành đã thuyết phục được cô, cũng có thể là bánh mì trong giỏ đan mây tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, Giang Ảnh yên lặng không tiếp tục chủ đề vừa rồi.

Trác Thành lấy hai hộp nhỏ phục vụ đặt trên bàn, mở ra một cái cho cô xem.

Bên trong hộp gỗ nhỏ có một điếu xì gà, trên điếu xì gà màu nâu còn khảm viền vàng.

“Đây là xì gà gan ngỗng của nhà hàng này.” Trác Thành nói, “Em nếm thử xem, có thích hay không.” (xì gà gan ngỗng: món làm bằng gan ngỗng và phần vỏ bên ngoài giòn được tạo hình như một điếu xì gà)

Giang Ảnh cầm điếu xì gà, phát hiện nó cũng khá nặng, bỏ vào trong miệng cắn một ngụm, phát hiện xì gà giòn tan, hương vị xì gà tràn ngập ở chóp mũi.

Cô nhíu nhíu mày, sau đó nếm thử tới gan ngỗng tinh tế, vào miệng lập tức tan ra, bên trong còn bỏ thêm dâu tươi ngon, vừa tươi mát lại vừa chua ngọt.

Cô lại ăn một miếng, suy tư nhận xét, “Ừm… Có chút… Kỳ lạ nhưng rất ngon.”

“Tôi cũng cảm thấy như vậy, cho nên tới đây cho em nếm thử.” Trác Thành thả hộp gỗ xuống, những ngón tay lộ rõ khớp xương buông hòm ra, đầu ngón tay gõ nhẹ ở trên mặt bàn.

Ánh mắt của Giang Ảnh theo tay anh dời qua, sau khi nhìn vài lần vội vàng dời tầm mắt, lại cúi đầu chậm rãi ăn thêm mấy miếng xì gà gan ngỗng.

Xì gà không lớn, ăn mấy miếng là đã xong, Giang Ảnh khẳng định gật đầu, “Hương vị này đúng là rất ngon.”



Thời gian ăn món kiểu Pháp khá dài, đợi sau khi món tráng miệng ngọt kem phủ chocolate được mang lên bàn, ngoài cửa sổ mặt trời đã buông xuống một khung cảnh xinh đẹp.

Khi người phục vụ mang lên món kem phủ chocolate lên, ánh chiều tà vừa lúc chiếu tới cửa sổ sát đất, chiếu lên người Giang Ảnh.

Chiều thu cả thế gian như được phủ một màu sắc vắng lặng tiêu điều, cho dù là một vườn hoa tinh xảo, cũng bao trùm một màu vàng đơn điệu, chỉ có người ngồi đối diện anh nơi đây lại sinh động tươi sáng đến thế.

Trác Thành cầm ly nước trên bàn đưa tới miệng, nương theo động tác uống nước, chăm chú nhìn ngắm cô gái ngồi đối diện.

Cô mới vừa uống một hớp rượu sâm panh nhà hàng đề cử, tuy rượu nhạt, nhưng cũng đủ đánh một lớp phấn hồng nhạt lên gò má cô. Trước đó cô ăn điểm tâm ngọt nhân rượu cũng vậy, rõ ràng không uống, nhưng người lại như say men, ánh mắt cô khi nhìn anh lấp lánh mê ly động lòng người.

Cho nên sau đó khi ăn cơm anh rất để ý, không gọi đồ uống có cồn. Hôm nay ăn món Pháp, rượu cũng không nặng, để cô nếm thử một chút cũng được.

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên người cô, làn da của cô dường như càng phát sáng. Những sợi tóc trên mép trán bị ánh mặt trời nhuộm thành màu vàng, lướt nhẹ trên làn da cô.

Cô đang nhìn động tác đổ socola của nhân viên phục vụ, vẻ mặt chăm chú như một đứa bé đang chờ được ăn kẹo.

Thực ra ở trước mặt anh cô luôn luôn trầm tĩnh ổn trọng, lúc quen biết từ trước ở thôn Tiên Quả, hay là vài lần gặp gỡ sau khi tới thành phố B, rất ít khi cô luống cuống thất thố.

Nhưng chính anh cũng không biết tại sao, anh lại thường xuyên nhìn thấy dáng vẻ dí dỏm và tính cách trẻ con trên người cô, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu, lại không kiềm chế được muốn giữ trọn dáng vẻ này của cô vào trong lòng, để mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, như hình với bóng.

Trong thời gian Trác Thành xuất thần, nhân viên đã xử lý xong phần bánh ngọt, nói lời “mời dùng”, sau đó rời đi.

Giang Ảnh thu hồi tầm mắt từ trên ly kem, ngẩng đầu nhìn Trác Thành, dáng vẻ vẫn giống như nhìn đồ ngọt vừa rồi, chưa kịp thu hồi.

Trác Thành nhìn thẳng, anh không ăn điểm tâm ngọt, lại cảm thấy vị ngọt ngào bao phủ lấy mình.

Yết hầu anh giật giật, có lời gì muốn nói ở bên miệng, vô cùng sinh động.

“Anh có muốn nếm thử một chút không?” Giang Ảnh ngồi đối diện hỏi anh, “Thoạt nhìn rất ngon.”

Trác Thành đặt cái ly đang cầm trong tay lên bàn, nén chặt lời muốn nói. Coi như xong, bây giờ mà nói ra sợ dọa cô ấy, nói không chừng ngay cả món điểm tâm này cũng ăn không ngon.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vẫn nên ở bên cạnh nhau một thời gian nữa lại nói đi, cũng sẽ càng tự nhiên hơn.

Anh hắng giọng, “Ngọt quá rồi, em ăn đi.”



Giống như mấy lần ăn cơm trước đó, xe đứng ở cửa chung cư của Giang Ảnh, trời đã tối hẳn.

Giang Ảnh đứng trước cửa chung cư chào tạm biệt Trác Thành, sau khi về đến nhà theo thường lệ gửi một tin nhắn cho Trác Thành, nói cô đã đi vào nhà.

Không nghĩ tới Trác Thành lại gọi điện tới, Giang Ảnh nghĩ anh có chuyện gì, vội vàng bắt máy,

“Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là muốn gọi điện thoại cho em.” Giọng nói của Trác Thành vang lên rất gần, âm thanh nhè nhẹ như gió thu, xen lẫn vài tiếng của người dân trong khu lúc có lúc không.

“À…..” Giang Ảnh trả lời một tiếng, không biết phải nói gì.

Tính tới hôm nay, số lần gặp mặt nói chuyện cùng Trác Thành không ít, chỉ là trước đó còn chưa bao giờ nghe được giọng của anh qua điện thoại.

Giang Ảnh không biết phải làm sao, tay cầm điện thoại, chậm rãi tới trước sofa ngồi xuống, vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Giang Ảnh…” Trác Thành gọi tên cô một tiếng, lại dừng một chút.

Giang Ảnh ừm một tiếng, tỏ vẻ cô vẫn đang nghe.

“Hôm nay gặp được em, anh rất vui.” Giọng nói của Trác Thành trong điện thoại trầm thấp trong đêm, càng trở nên dịu dàng.

Cách di động, Giang Ảnh cảm thấy tai một bên hơi hơi nóng lên.

Cô cầm điện thoại dời ra một chút, lấy lại bình tĩnh, không tự giác mà đè thấp giọng, “Tôi cũng vậy.”

Trác Thành bên kia không nói gì, chỉ có tiếng hít thở tĩnh lặng, cách di động, vang lên xen kẽ với tiếng hít thở của Giang Ảnh.

Sau một lúc lâu, giọng của Trác Thành truyền đến, bên trong chứa đầy vui vẻ, nhẹ nhàng chạm vào màng tai Giang Ảnh: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Giang Ảnh khẽ ừm một tiếng, “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Trác Thành chậm chạp không cúp máy, đang đợi cô cúp máy trước.

Giang Ảnh ấn tắt cuộc gọi trên màn hình, đặt điện thoại lên bàn trà.

Khuôn mặt vẫn hơi nóng, cô đưa tay áp lên mặt để hạ nhiệt độ, trong đầu loạn thành một đống hỗn độn.

Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, cô lẳng lặng ngồi ở ghế sofa trong chốc lát, mới cẩn thận suy nghĩ, tiêu hóa hết từng chuyện trong hôm nay.

Chuyến đi hội nghị này tóm lại vẫn rất thành công, ngoại trừ Trác Thành, trước đó cũng có hai nhà đầu tư tỏ vẻ có hứng thú, có thể tiếp tục liên hệ.

Nhưng đều không nổi tiếng bằng Tư bản Ngôn Sơn, phỏng chừng Tư Nguyên sẽ ưu tiên lựa chọn Tư bản Ngôn Sơn đến đàm phán.

Buổi chiều lúc cô vừa mới vừa nhìn thấy Trác Thành cảm giác thật xa lạ, dù sao hai người đột nhiên nhìn thấy nhau ở nơi làm việc. Nhưng sau khi ăn cơm cùng Trác Thành, cô lại cảm thấy cũng không có gì khác so với trước đây, thậm chí còn thấy quen thuộc hơn một chút.

Có lẽ là do dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của anh đi, cô suy nghĩ.

Vừa suy nghĩ vừa dọn dẹp tắm rửa, chờ tới lúc Giang Ảnh lên giường chuẩn bị nghỉ ngơi, cô cũng suy nghĩ đâu vào đấy.

Có một thứ cảm xúc gì đó ẩn ẩn hiện hiện bị cô cố ý lờ đi, cô quyết định ngày mai lại suy nghĩ tiếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì thế cô đặt báo thức xong, đeo chụp mắt dần dần chìm vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng nằm mơ một giấc mộng.

Trong mộng là hình ảnh con đường gỗ trong rừng phong ở khách sạn Vụ Lâm, trong mộng và hiện thực đều giống nhau, cô và Trác Thành bước đi trên con đường gỗ trong rừng phong, lá phong nhuộm đỏ bầu trời, chỉ là không biết vì sao Trác Thành và cô lại càng ngày càng sát cạnh nhau.

Khuôn mặt Trác Thành ở trước mặt cô càng ngày càng phóng đại, hô hấp cũng càng phả tới gần, cuối cùng là một nụ hôn.

Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, cô đẩy Trác Thành, lại chẳng lay động được anh, ngược lại anh càng ôm chặt lấy cô, nụ hôn càng say mê triền miên. Cô dần dần không còn chút sức lực, choáng váng mê mang, không thở nổi.

Không thể nín thở được nữa quay đầu, dùng sức đẩy người trước mặt ra, giây tiếp theo giây cô bừng tỉnh, mở to mắt há miệng thở dốc.

Cô mới phát hiện vừa rồi mình đang nằm mơ, chăn phủ lên trên mặt, hô hấp khó khăn, một tay xốc chăn ra, sau đó bừng tỉnh.

Giang Ảnh lắc lắc đầu, đầu óc choáng váng xuống giường đi vệ sinh, trở lại bên giường cầm lấy ly thủy tinh trên tủ đầu giường, uống một ly nước lấy lại bình tĩnh, mới nằm xuống một lần nữa.

Giấc mộng vừa rồi quá mức rõ ràng, thế nên cô muốn bỏ qua cũng không được.

Cơn buồn ngủ dần dần đánh úp, vài phút trước khi ngủ lại, thần trí của cô vẫn còn thanh tỉnh, tự hỏi.

Ngày nghĩ sao đêm mơ mậy. Giấc mơ vừa rồi không phải ngẫu nhiên, mà là nhắc nhở, hơn nữa nhắc nhở đúng thời điểm.

Ở giữa mơ hồ và thanh tỉnh, cô thành thực nói với bản thân mình.

Giang Ảnh, mình có thể là đang động tâm rồi.

Ừm… Phải không, một giấc mơ, có thể chứng minh điều gì đâu.

Bên tai vang lên một tiếng chúc ngủ ngon mềm mại mơ hồ, mang theo tiếng điện lưu đặc biệt trong di động, trầm thấp ôn hòa, trước sau như một.

Ồ, đúng là có thể chứng minh vấn đề. Cô đồng ý mà nghĩ.

Giây tiếp theo rốt cục cô cũng không chống đỡ được nữa mà chìm vào giấc ngủ.



Ngày hôm sau lúc tới công ty, nhìn thấy Tư Nguyên, cô không biết vì sao, lại cảm thấy hơi chột dạ.

Không giống như bình thường đi qua tấn gẫu hai câu với Tư Nguyên trước, mà men theo chân tường, bước nhanh qua văn phòng của Tư Nguyên, chuẩn bị trực tiếp đi qua, sau đó đi vào phòng làm việc của chính mình.

Kết quả đương nhiên là không như mong muốn, Tư Nguyên vừa mới ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, đã đứng dậy đi về phía cô.

Kết quả hội nghị ngày hôm qua rất tốt đẹp, Tư Nguyên công việc thuận lơi trôi chảy nên tinh thần thoải mái vui vẻ, Giang Ảnh thấy vậy, đành mở miệng trước: “Có tiếp tục liên hệ với bên đầu tư không, tình hình lạc quan chứ?”

Tư Nguyên cũng không như ý muốn mà nói theo lời cô, không để ý mà phất phất tay: “Yên tâm đi, Tư bản Ngôn Sơn ra tay, còn có thể có mấy người dám chen vào, trước mắt có thể đàm phán với Ngôn Sơn.”

Giang Ảnh nghe cô nhắc tới Ngôn Sơn, chợt có dự cảm xấu.

Quả nhiên, Tư Nguyên nhiều chuyện giật giật lông mi, vừa nhìn là biết nhắc tới Tư bản Ngôn Sơn là giả, muốn hỏi Trác Thành mới là thật, không đợi cô mở miệng, Giang Ảnh giơ tay ra hiệu tạm dừng, lôi kéo Tư Nguyên vào văn phòng, sau khi đóng cửa mới nói: “Thật ra cũng không có gì, chỉ là trước đây khi còn dạy học trùng hợp quen biết.”

Tư Nguyên vươn tay cầm đồ ăn vặt trên bàn trà lên, bưng ly nước tới, tư thế sẵn sàng ngồi nghe chuyện xưa.

Giang Ảnh dở khóc dở cười, kể sơ lược chuyện cứu Trác Thành ở thôn Tiên Quả.

“Sau đó có gặp qua vài lần ở thành phố B, nhưng cũng chỉ là hoàn toàn trùng hợp gặp được ở hội nghị. Trước đó mình cũng không biết anh ấy làm gì.”

Tư Nguyên nghe vậy ánh mắt sáng như đèn pha ô tô: “Trời ơi, lãng mạn quá đi. Hơn nữa! Cậu thế này còn không phải là….. Đang đi trên đường, trên trời đột nhiên rơi xuống một cái đùi lớn cho mà ôm sao!”

“…”

“À.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lúc Em Tới Có Mưa

Số ký tự: 0