Cậu mới là cháu...
Nguyệt Không Đồng
2024-11-13 01:01:14
“Công việc vừa vặn đi ngang qua nhà, vào thăm em.” Lục Phong Miên
giống như là nín cười, nhưng ép không được khóe môi, lại biểu hiện ra
một loại ôn nhu sinh động.
Mộc Ân cảm thấy mình thật sự thất thủ, nhìn Lục Phong Miên như vậy, trong suy nghĩ đều cảm thấy đẹp trai, muốn đi lên ôm ôm hôn hôn.
Cô áp chế bị sự mê trai Trần Uyển Di truyền nhiễm, lạnh lùng nói: “Vậy chú nhìn xong rồi, nhanh đi đi.”
“Ân Ân. . .” Lục Phong Miên tiến lên một bước.
Mộc Ân đặt mông ngồi xuống, nói: “Cháu muốn ăn cơm, chú đi mau lên!”
Dứt lời bưng bát che khuất mặt, sợ anh tới hỏi mình có thể chấp nhận những kiểu gì.
Cô xấu hổ thành như vậy, Lục Phong Miên cũng không trêu đùa nữa, nếu là đùa cho cô khóc, anh cũng không am hiểu dỗ dành.
Lưu luyến nhìn Mộc Ân một chút, anh quay người rời đi.
. . .
“Đều tại chị!” Phòng ăn trống rỗng, Mộc Ân dậm chân.
“Là chính em nói, em còn trách chị.” Lông mày Trần Uyển Di vặn thành chữ bát (八): “Chị ép em nói hả?”
“Nếu không phải chị nói những điều đó. . . Em cũng sẽ không nói những lời như thế kia!” Mộc Ân ngẫm lại lúc nãy, đều xấu hổ muốn chết, đưa tay che mặt.
Trần Uyển Di nói: “Nào có nói sai, lúc trước vốn là em đối với quân gia không tốt.”
“Thế nhưng. . . Thế nhưng. . .” Nhưng khi đó cô không hiểu rõ Lục Phong Miên, nhưng điều này không thể lấy làm lý do.
Mộc Ân nhìn thẳng vào từng sai lầm của mình: “Lúc trước em đối với chú Lục không tốt, tổn thương chú, về sau sẽ dùng càng nhiều sự yêu thương đền bù, ngoan ngoãn nghe lời chú ấy.”
Trần Uyển Di đạt được mục đích, không còn đùa cô, cười nói: “Cái này đúng, quân gia tốt bao nhiêu! Em cũng không cần nản chí, tiểu Dữu nào có đẹp bằng em, một bộ dáng bạch liên hoa, mới vừa buổi sáng mà đôi mắt hận không hề rời khỏi người của quân gia, nếu không phải cô ta cứ xông tới đụng vào người quân gia, quân gia cũng không nhất định dặn dò cô ta những lời kia.”
“. . .” Mộc Ân.
Tên tiểu yêu tinh này!
. . .
Sau bữa sáng, Mộc Ân gọi điện thoại cho Trình Bách Lý, nghiên cứu làm sao vận chuyển thi thể Lâm Dịch đến biệt thự, lại nói cho cậu ta biết Lục Phong Miên đồng ý chuyện cho cậu ta gia nhập quân doanh.
Trình Bách Lý nghe xong, hơi có chút không dám tin.
“Tôi vẫn luôn muốn đi lính, chỉ là bây giờ danh ngạch tòng quân thẩm tra nghiêm ngặt, không có quan hệ không có tiền rất khó trúng tuyển, nghe nói Cấm Nhất Quân là quân bảo vệ của ngài tổng thống, có quan hệ cũng khó vào! Người thủ trưởng kia đặc biệt lợi hại, là đại anh hùng Đế Đô rất nhiều người đều biết đến!”
Mộc Ân nghe cậu ta khen Lục Phong Miên, cảm giác tự hào hơn khen mình, nói: “Đó là đương nhiên, chú ấy là Lục Phong Miên mà.”
“Thật không ngờ cô lại là cháu của anh ta.” Trình Bách Lý hơi xúc động: “Cô yên tâm, ban đêm tôi sẽ tìm người, những năm này có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, chuyển một thi thể không là vấn đề.”
“Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Sau khi Mộc Ân cúp điện thoại, mới dần dần kịp phản ứng hiểu lầm của Trình Bách Lý đối với quan hệ của cô cùng Lục Phong Miên.
Phi, cậu mới là cháu của chú ấy! Tôi là vợ chú ấy đấy!
Mộc Ân cảm thấy mình thật sự thất thủ, nhìn Lục Phong Miên như vậy, trong suy nghĩ đều cảm thấy đẹp trai, muốn đi lên ôm ôm hôn hôn.
Cô áp chế bị sự mê trai Trần Uyển Di truyền nhiễm, lạnh lùng nói: “Vậy chú nhìn xong rồi, nhanh đi đi.”
“Ân Ân. . .” Lục Phong Miên tiến lên một bước.
Mộc Ân đặt mông ngồi xuống, nói: “Cháu muốn ăn cơm, chú đi mau lên!”
Dứt lời bưng bát che khuất mặt, sợ anh tới hỏi mình có thể chấp nhận những kiểu gì.
Cô xấu hổ thành như vậy, Lục Phong Miên cũng không trêu đùa nữa, nếu là đùa cho cô khóc, anh cũng không am hiểu dỗ dành.
Lưu luyến nhìn Mộc Ân một chút, anh quay người rời đi.
. . .
“Đều tại chị!” Phòng ăn trống rỗng, Mộc Ân dậm chân.
“Là chính em nói, em còn trách chị.” Lông mày Trần Uyển Di vặn thành chữ bát (八): “Chị ép em nói hả?”
“Nếu không phải chị nói những điều đó. . . Em cũng sẽ không nói những lời như thế kia!” Mộc Ân ngẫm lại lúc nãy, đều xấu hổ muốn chết, đưa tay che mặt.
Trần Uyển Di nói: “Nào có nói sai, lúc trước vốn là em đối với quân gia không tốt.”
“Thế nhưng. . . Thế nhưng. . .” Nhưng khi đó cô không hiểu rõ Lục Phong Miên, nhưng điều này không thể lấy làm lý do.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Ân nhìn thẳng vào từng sai lầm của mình: “Lúc trước em đối với chú Lục không tốt, tổn thương chú, về sau sẽ dùng càng nhiều sự yêu thương đền bù, ngoan ngoãn nghe lời chú ấy.”
Trần Uyển Di đạt được mục đích, không còn đùa cô, cười nói: “Cái này đúng, quân gia tốt bao nhiêu! Em cũng không cần nản chí, tiểu Dữu nào có đẹp bằng em, một bộ dáng bạch liên hoa, mới vừa buổi sáng mà đôi mắt hận không hề rời khỏi người của quân gia, nếu không phải cô ta cứ xông tới đụng vào người quân gia, quân gia cũng không nhất định dặn dò cô ta những lời kia.”
“. . .” Mộc Ân.
Tên tiểu yêu tinh này!
. . .
Sau bữa sáng, Mộc Ân gọi điện thoại cho Trình Bách Lý, nghiên cứu làm sao vận chuyển thi thể Lâm Dịch đến biệt thự, lại nói cho cậu ta biết Lục Phong Miên đồng ý chuyện cho cậu ta gia nhập quân doanh.
Trình Bách Lý nghe xong, hơi có chút không dám tin.
“Tôi vẫn luôn muốn đi lính, chỉ là bây giờ danh ngạch tòng quân thẩm tra nghiêm ngặt, không có quan hệ không có tiền rất khó trúng tuyển, nghe nói Cấm Nhất Quân là quân bảo vệ của ngài tổng thống, có quan hệ cũng khó vào! Người thủ trưởng kia đặc biệt lợi hại, là đại anh hùng Đế Đô rất nhiều người đều biết đến!”
Mộc Ân nghe cậu ta khen Lục Phong Miên, cảm giác tự hào hơn khen mình, nói: “Đó là đương nhiên, chú ấy là Lục Phong Miên mà.”
“Thật không ngờ cô lại là cháu của anh ta.” Trình Bách Lý hơi xúc động: “Cô yên tâm, ban đêm tôi sẽ tìm người, những năm này có tiền thì có thể sai khiến cả ma quỷ, chuyển một thi thể không là vấn đề.”
“Vậy cứ quyết định vậy đi.”
Sau khi Mộc Ân cúp điện thoại, mới dần dần kịp phản ứng hiểu lầm của Trình Bách Lý đối với quan hệ của cô cùng Lục Phong Miên.
Phi, cậu mới là cháu của chú ấy! Tôi là vợ chú ấy đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro