Chưa từng thấy...
Nguyệt Không Đồng
2024-11-13 01:01:14
Edit: Xiaoxi Gua
Những đứa con còn lại của nhà họ Thẩm, lớn nhất vừa đầy hai mươi mốt, nhỏ thì như Thẩm Gia Minh, đều bị một màn này hù không nhẹ, không có gì ngoài đi toilet nôn, đều bị hù trở về phòng.
Lâm Như Uyên lo lắng Mộc Ân sợ hãi, thấy bộ dáng cô không có tinh thần gì, đưa cô kéo vào trong ngực, vỗ vỗ trên lưng cô: “Không sao, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Mộc Ân nhỏ giọng trả lời, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Lục Phong Miên ôm Thẩm Thanh Thanh rời đi, trong lòng ê ẩm khó chịu.
Cô biết rõ Lục Phong Miên không phải là người không chung thủy, cũng biết anh sẽ không phải là người yêu một người rồi yêu thêm một người khác nữa, nhưng kiếp trước sống chung nhiều năm như vậy, còn không có thấy anh để ý người con gái nào như vậy, cô khống chế không nổi sự khó chịu.
“Chúng ta cũng đừng ở chỗ này, một hồi hẳn là sẽ có người đến xử lý thi thể, trở về phòng với anh trước đi.” Lâm Như Uyên kéo cô về gian phòng.
Mộc Ân nhắm mắt theo đuôi, mãi đến khi vào phòng, sự lộn xộn trong đầu cuối cùng cũng có lại sự thanh tĩnh, nghĩ đến đêm nay xảy ra đủ chuyện, mỗi chuyện đều có sự kỳ lạ, cảm thấy nên trò chuyện với Trần Uyển Di một chút.
Cô nhìn người giấy nhỏ được anh trai đặt vào trong túi áo com lê, vươn tay về phía Lâm Như Uyên: “Anh, anh lại bỏ người giấy vào trong túi, em xem một chút, anh có cất giữ cẩn thận không?”
Lâm Như Uyên không nghĩ tới lúc này Mộc Ân còn có tâm tình quan tâm người giấy, nhưng cũng đỡ hơn là trong lòng cô luôn tồn tại sự sợ hãi, anh cười rút người giấy từ trong túi áo ra, đưa cho Mộc Ân nói: Em đá nói không cho phép anh xé, đốt, làm ướt, anh sợ để lại trong phòng bị người hầu dọn dẹp phòng vứt đi, liền mang theo bên người.”
“Dạ.” Mộc Ân nhận lấy, cười cười với Lâm Như Uyên: “Anh ơi, em muốn nước uống chanh, anh có thể xuống lầu giúp em pha một ly không?”
“Nước chanh? Được.” Mặc dù Lâm Như Uyên có chút kỳ lạ với yêu cầu này của cô, nhưng vẫn là rất sủng em gái, nói: “Vậy em ở trong phòng chờ đi, không nên chạy lung tung, anh đi nhanh về nhanh.”
“Anh không cần phải gấp, bây giờ nhà họ Thẩm khắp nơi đều có người, em không có việc gì.” Mộc Ân nhìn anh cười cười: “Tự em cũng sẽ cẩn thận.”
“Được.” Lâm Như Uyên quay người rời đi, đi xuống lầu pha nước chanh.
Người giấy đứng thẳng trong lòng bàn tay Mộc Ân, nhìn theo bóng lưng của anh, thích đến nỗi thở dài: “Tiểu Như Uyên thật là một người ôn nhu, không chỉ ôn nhu với Ân Ân, đối với chị cũng cực kỳ ôn nhu.”
Mộc Ân nghĩ thầm cô ấy thật đúng không lúc nào quên mê trai, lại nghĩ Trần Uyển Di đã là ma, sống hai trăm năm, đối với sự sống và cái chết cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, nhà họ Thẩm chết mấy người đối với cô ấy mà nói cũng không tính gì cả.
Cô nói: “Uyển Di, chuyện tối nay có chút kỳ lạ, lúc đầu em nghe thấy giọng nói nên đi ra ngoài, không biết làm sao, liền rơi vào trong ảo giác, trong ảo giác đó em thấy một chú Lục giả, xém chút bị vây chặt trong đó, nếu không phải chú Lục kịp thời tới cứu em, em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ảo giác?” Trần Uyển Di lo nghĩ, mi tâm nhíu lên, hai cánh tay bằng giấy thật mỏng ôm lại với nhau: “Vậy xem ra con mà này cũng còn rất oán hận, ma tạo ra ảo giác cũng không kỳ quái, tựa như mọi người thường sẽ gặp phải Quỷ Đả Tường, nhưng mà dương khí trên người quân gia rất nặng, bởi vậy cậu ta chỉ cần đụng vào em, liền có thể phá hư ảo giác quỷ chế tạo, tự nhiên em có thể thoát.”
*Quỷ đả tường: cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
“Vậy nếu như chú Lục không đến, em sẽ bị nhốt mãi, sẽ chết sao?” Mộc Ân hỏi.
“Trên lý luận sẽ không.” Trần Uyển Di nói: “Bởi vì quân gia kiểu gì cũng sẽ tỉnh, tỉnh thì sẽ cứu em ra, nếu con ma kia không bám vào người em, cũng không có cách nào giết chết em, nhiều nhất chỉ là chỉ vây em trong ảo giác thôi, đương nhiên, nếu như người nhát gan có thể sẽ bị hù chết luôn, vậy thì chẳng còn cách nào khác.”
Những đứa con còn lại của nhà họ Thẩm, lớn nhất vừa đầy hai mươi mốt, nhỏ thì như Thẩm Gia Minh, đều bị một màn này hù không nhẹ, không có gì ngoài đi toilet nôn, đều bị hù trở về phòng.
Lâm Như Uyên lo lắng Mộc Ân sợ hãi, thấy bộ dáng cô không có tinh thần gì, đưa cô kéo vào trong ngực, vỗ vỗ trên lưng cô: “Không sao, đừng sợ.”
“Em không sợ.” Mộc Ân nhỏ giọng trả lời, trong đầu tất cả đều là hình ảnh Lục Phong Miên ôm Thẩm Thanh Thanh rời đi, trong lòng ê ẩm khó chịu.
Cô biết rõ Lục Phong Miên không phải là người không chung thủy, cũng biết anh sẽ không phải là người yêu một người rồi yêu thêm một người khác nữa, nhưng kiếp trước sống chung nhiều năm như vậy, còn không có thấy anh để ý người con gái nào như vậy, cô khống chế không nổi sự khó chịu.
“Chúng ta cũng đừng ở chỗ này, một hồi hẳn là sẽ có người đến xử lý thi thể, trở về phòng với anh trước đi.” Lâm Như Uyên kéo cô về gian phòng.
Mộc Ân nhắm mắt theo đuôi, mãi đến khi vào phòng, sự lộn xộn trong đầu cuối cùng cũng có lại sự thanh tĩnh, nghĩ đến đêm nay xảy ra đủ chuyện, mỗi chuyện đều có sự kỳ lạ, cảm thấy nên trò chuyện với Trần Uyển Di một chút.
Cô nhìn người giấy nhỏ được anh trai đặt vào trong túi áo com lê, vươn tay về phía Lâm Như Uyên: “Anh, anh lại bỏ người giấy vào trong túi, em xem một chút, anh có cất giữ cẩn thận không?”
Lâm Như Uyên không nghĩ tới lúc này Mộc Ân còn có tâm tình quan tâm người giấy, nhưng cũng đỡ hơn là trong lòng cô luôn tồn tại sự sợ hãi, anh cười rút người giấy từ trong túi áo ra, đưa cho Mộc Ân nói: Em đá nói không cho phép anh xé, đốt, làm ướt, anh sợ để lại trong phòng bị người hầu dọn dẹp phòng vứt đi, liền mang theo bên người.”
“Dạ.” Mộc Ân nhận lấy, cười cười với Lâm Như Uyên: “Anh ơi, em muốn nước uống chanh, anh có thể xuống lầu giúp em pha một ly không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nước chanh? Được.” Mặc dù Lâm Như Uyên có chút kỳ lạ với yêu cầu này của cô, nhưng vẫn là rất sủng em gái, nói: “Vậy em ở trong phòng chờ đi, không nên chạy lung tung, anh đi nhanh về nhanh.”
“Anh không cần phải gấp, bây giờ nhà họ Thẩm khắp nơi đều có người, em không có việc gì.” Mộc Ân nhìn anh cười cười: “Tự em cũng sẽ cẩn thận.”
“Được.” Lâm Như Uyên quay người rời đi, đi xuống lầu pha nước chanh.
Người giấy đứng thẳng trong lòng bàn tay Mộc Ân, nhìn theo bóng lưng của anh, thích đến nỗi thở dài: “Tiểu Như Uyên thật là một người ôn nhu, không chỉ ôn nhu với Ân Ân, đối với chị cũng cực kỳ ôn nhu.”
Mộc Ân nghĩ thầm cô ấy thật đúng không lúc nào quên mê trai, lại nghĩ Trần Uyển Di đã là ma, sống hai trăm năm, đối với sự sống và cái chết cũng không cảm thấy lạ lẫm gì, nhà họ Thẩm chết mấy người đối với cô ấy mà nói cũng không tính gì cả.
Cô nói: “Uyển Di, chuyện tối nay có chút kỳ lạ, lúc đầu em nghe thấy giọng nói nên đi ra ngoài, không biết làm sao, liền rơi vào trong ảo giác, trong ảo giác đó em thấy một chú Lục giả, xém chút bị vây chặt trong đó, nếu không phải chú Lục kịp thời tới cứu em, em cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
“Ảo giác?” Trần Uyển Di lo nghĩ, mi tâm nhíu lên, hai cánh tay bằng giấy thật mỏng ôm lại với nhau: “Vậy xem ra con mà này cũng còn rất oán hận, ma tạo ra ảo giác cũng không kỳ quái, tựa như mọi người thường sẽ gặp phải Quỷ Đả Tường, nhưng mà dương khí trên người quân gia rất nặng, bởi vậy cậu ta chỉ cần đụng vào em, liền có thể phá hư ảo giác quỷ chế tạo, tự nhiên em có thể thoát.”
*Quỷ đả tường: cái gọi là Quỷ Đả Tường, chính là lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, bị khoanh trong một vòng tròn không thoát ra được. Hiện tượng này trước hết là có thật. Đã có nhiều người gặp phải.
“Vậy nếu như chú Lục không đến, em sẽ bị nhốt mãi, sẽ chết sao?” Mộc Ân hỏi.
“Trên lý luận sẽ không.” Trần Uyển Di nói: “Bởi vì quân gia kiểu gì cũng sẽ tỉnh, tỉnh thì sẽ cứu em ra, nếu con ma kia không bám vào người em, cũng không có cách nào giết chết em, nhiều nhất chỉ là chỉ vây em trong ảo giác thôi, đương nhiên, nếu như người nhát gan có thể sẽ bị hù chết luôn, vậy thì chẳng còn cách nào khác.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro