Có thể trước cũ...
Nguyệt Không Đồng
2024-11-13 01:01:14
Edit: Xiaoxi Gua
Rời khỏi phòng Lâm Như Uyên, Mộc Ân và Lục Phong Miên cùng nhau xuống dưới lầu ăn bữa sáng, trong bữa ăn nghe Thẩm Kế thổi phồng cô, cả bữa cơm đều cảm thấy lâng lâng.
Sau bữa ăn, cô lên lầu đến thư phòng cắt người giấy giống hệt Trần Uyển Di bây giờ, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp, đổi lại Trần Uyển Di từ chỗ anh trai.
Cô cũng không phải không tin rằng anh trai không chăm sóc được cho Trần Uyển Di, chỉ là xế chiều hôm nay, bọn họ phải rời khỏi nhà họ Thẩm.
Về sau phần lớn thời gian anh trai cũng sẽ ở studio, hồn phách Trần Uyển Di nếu như không có âm khí của cô nuôi, không thể ở mãi trong giấy, nên cũng chỉ có thể đổi lại.
Đoán chừng hoa si kia sẽ còn lưu luyến không rời.
Mộc Ân nghĩ đến dáng vẻ Trần Uyển Di như vậy, liền không nhịn được muốn cười, nhỏ giọng cười hai tiếng.
“Đang cười cái gì?” Lục Phong Miên đột nhiên từ bên ngoài tiến đến.
Mộc Ân cất người giấy đã cắt xong lại, đứng lên nói: “Không có gì, chính là nghĩ đến một chút chuyện thú vị, một lát nữa chú Lục có chuyện gì không, nếu không thì đi cùng cháu đến một nơi?”
“Được.” Lục Phong Miên cũng không hỏi là chỗ nào, liền đồng ý.
Mộc Ân nghĩ anh thật đúng là sủng mình, đi đến hôn trên mặt anh một cái, kéo tay của anh: “Đi thôi.”
Người yêu khi còn sống của Trình Tuyết, làm nhân viên phục vụ tại một nhà quán cà phê.
Mộc Ân cùng Lục Phong Miên dựa theo địa chỉ tìm tới quán cà phê này, vào cửa chọn vị trí bắt mắt nhất.
Một nhân viên phục vụ cầm menu tới, bị Mộc Ân pass, chỉ vào nam sinh trắng nõn ở quầy bar giống như người lúc trước Trình Tuyết hình dung, nói: “Tôi muốn nhân viên phục vụ kia đến hỗ trợ.”
“…” Nhân viên phục vụ bị pass giật mình.
Ánh mắt Lục Phong Miên nhìn Mộc Ân cũng có chút ảm đạm khó hiểu.
Mộc Ân ngược lại không có chú ý, giải thích với nhân viên phục vụ: “Không phải nói bạn không tốt, chỉ là người kia là bạn của bạn tôi.”
“Dạ.” Nhân viên phục vụ đã hiểu, nguyên tắc tôn trọng ý của khách hàng, đổi Tôn Vũ Sơn tới.
Trước mắt là một cô gái xinh đẹp và người đàn ông uy nghiêm, Tôn Vũ Sơn cũng không có ấn tượng, nghĩ đến một câu “bạn của bạn” của người đồn nghiệp vừa nói, cố gắng nhớ lại mình đã từng giao lưu bạn bè với hai người này lúc nào, vừa mỉm cười vừa đem menu đưa tới: “Hai vị mời chọn món.”
Mộc Ân đưa tay nhận, tùy ý chọn cà phê cùng món điểm tâm ngọt, đem menu đặt lên bàn: “Những thứ này đi.”
“Được.” Tôn Vũ Sơn có chút gật đầu, chuyển hướng phía Lục Phong Miên: “Tiên sinh cần gì?”
“Tôi giống như cô ấy.” Lục Phong Miên nói.
“Chờ một lát.” Tôn Vũ Sơn cầm menu lui xuống.
Toàn bộ hành trình, hai người này đều không tìm hỏi cậu cái gì, cũng không có bắt chuyện với cậu ta, nghĩ đến đồng nghiệp, cậu ta có chút hoài nghi có phải đang nói đùa hay không.
Món điểm tâm ngọt cùng cà phê được làm rất nhanh, Tôn Vũ Sơn bưng khay đưa bữa ăn, còn chưa đi gần liền phát hiện Mộc Ân đang cầm điện thoại chụp cậu ta.
Nhân viên phục vụ trong quán đẹp trai ngời ngời, Mộc Ân cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy, Tôn Vũ Sơn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, chỉ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lục Phong Miên, âm thầm tính toán một chút hai người này là quan hệ như thế nào.
Người yêu?
Vậy cô gái này còn dám quang minh chính đại chụp ảnh cậu ta như thế?
Bạn bè?
Tuổi tác dường như cũng không phải rất đúng.
Người thân?
Như thế tương đối đáng tin cậy, người đàn ông làm trưởng bối lo lắng tiểu bối yêu sớm, sắc mặt mới khó coi.
Trong lúc suy tư, đi đến trước bàn, Tôn Vũ Sơn đặt cà phê cùng món điểm tâm ngọt lên trên bàn xong: “Hai vị từ từ dùng.”
“Cảm ơn.” Mộc Ân gật đầu ra hiệu, cất điện thoại di động vào.
Tôn Vũ Sơn cầm khay lên, rời đi.
Đưa mắt nhìn cậu ta biến mất đằng sau quầy bar, Mộc Ân thu tầm mắt lại, chỉ chỉ cà phê trên bàn: “Chú Lục nếm thử, nghe nói cà phê ở đây cũng không tệ lắm.”
Lục Phong Miên bưng lên uống một ngụm, nhẹ nhàng buông xuống: “Bình thường.”
“Khẳng định không ngon bằng cà phê bình thường chú uống.” Mộc Ân cũng bưng lên uống một ngụm, mấp máy: “Cháu lại cảm thấy cũng không tệ lắm, cháu thích uống ngọt một chút.”
“Ừm.” Lục Phong Miên có chút gật đầu, không nói gì nữa.
Mộc Ân cảm thấy hôm nay anh dường như không đúng lắm, lạnh lùng với cô hơn bình thường chút, ngẫm lại quán cà phê này và những nơi Lục Phong Miên bình thường hay đến, liền cảm giác có thể là anh ngại nơi này quá đơn sơ.
Lúc sắp ăn xong, Tôn Vũ Sơn vừa vặn đưa thức ăn ở bàn bên cạnh.
Mộc Ân muốn chụp hai tấm ảnh cho Trình Tuyết xem, lại cầm điện thoại di động lên, phóng đại khoảng cách chụp hai phát.
Tôn Vũ Sơn cảm giác được, quay đầu nhìn về cô cười một tiếng, bởi vậy mà cô có thể chụp nét mặt tươi cười chính diện, vui vẻ cất điện thoại di động.
Quay đầu, phát hiện Lục Phong Miên đang nhìn chằm chằm cô, mắt sắc thật thâm trầm.
Mộc Ân giật mình, bất giác phát hiện hành động liên tục nãy giờ của mình, giống như tương đương làm cho người ta hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Nhân viên phục vụ đó là bạn trai của bạn học cháu, bọn họ chia tay, bạn học của cháu muốn cháu chụp mấy tấm hình cho cô ấy làm kỷ niệm, cô ấy không chịu tới.”
Biểu cảm Lục Phong Miên hoà hoãn lại, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần, cháu đã chụp xong rồi, chúng ta trở về đi chú Lục.” Mộc Ân đứng lên.
Lục Phong Miên ngoắc nhân viên phục vụ tới trả tiền, cùng cô rời đi.
Hai người lượn một vòng, trở lại nhà họ Thẩm, Lục Phong Miên có việc nên phải đi đến quân đội, Mộc Ân lên tới lầu bốn, cẩn thận tìm tới ma nữ ở phòng đã ước định.
Đây là lần dầu tiên Mộc Ân nhìn thấy cô ấy vào ban ngày, hết thảy giống tối hôm qua, chỉ là không thấy thai linh bên cạnh cố ấy.
“Đứa bé đâu?” Mộc Ân hỏi, sợ cô ấy trông nom không kỹ, thai linh kia lại làm chuyện ác ở nhà họ Thẩm.
Nghe Trần Uyển Di nói, vật kia là sẽ làm người bị thương, mặc dù sẽ không đến nỗi chết, nhưng âm khí xâm nhập thân thể sinh ra bệnh nặng cũng không phải chuyện gì tốt.
“Đi ngủ mà thôi, cô không cần căng thẳng như vậy.” Ma nữ nói: “Chuyện mà tôi đồng ý với cô tôi sẽ không nuốt lời, chuyện cô đồng ý với tôi làm thế nào rồi?”
“Tiền đã đưa đi, ảnh chụp cũng chụp xong, chuyện siêu độ thì một lát nữa tôi và Uyển Di bắt đầu xử lý, cô yên tâm đi.” Mộc Ân nói xong lấy di động từ trong túi ra, ấn mở hình ảnh Tôn Vũ Sơn đã chụp trước đó cho ma nữ nhìn.
“Anh ta còn làm việc tại quán cà phê kia, nhìn cũng không tồi, nếu cô thích, về sau tôi rửa ảnh ra, dán thêm ở chỗ cô hay ở.”
“Không cần…….” Ánh mắt ma nữ triền miên ai oán vuốt ve người yêu quen thuộc trên màn hình, nhắm mắt lại, chảy xuống một giọt nước mắt: “Không bao lâu, tôi sẽ vĩnh viễn rời đi.”
Mộc Ân có chút thương cảm, bất đắc dĩ thở dài.
Cho ma nữ xem hết ảnh chụp, cô xuống lầu đến phòng Lâm Như Uyên , thừa dịp anh bơi lội ở lầu một, thay thế người giấy bình thường vào chỗ đổi lấy Trần Uyển Di.
Về sau, cô dựa theo chỉ dẫn của Trần Uyển Di, chuẩn bị một chút đồ vật, siêu độ thai linh.
Sau khi làm xong những việc này, đã nhanh đến thời gian cơm chiều, theo mặt trời từng chút lặn về phía tây, Mộc Ân cảm giác sự lạnh lẽo thấu xương kia lại hiện lên.
Cô nhớ tới tối hôm qua định nói chuyện này với Trần Uyển Di, đứng lên khỏi bồ đoàn, hỏi: “Uyển Di, tại sao em lại cảm thấy lạnh quá vậy? Là do đến ban đêm sao? Nhưng mà trước đây cũng không có cảm thấy như thế.
Rời khỏi phòng Lâm Như Uyên, Mộc Ân và Lục Phong Miên cùng nhau xuống dưới lầu ăn bữa sáng, trong bữa ăn nghe Thẩm Kế thổi phồng cô, cả bữa cơm đều cảm thấy lâng lâng.
Sau bữa ăn, cô lên lầu đến thư phòng cắt người giấy giống hệt Trần Uyển Di bây giờ, chuẩn bị chờ thời cơ thích hợp, đổi lại Trần Uyển Di từ chỗ anh trai.
Cô cũng không phải không tin rằng anh trai không chăm sóc được cho Trần Uyển Di, chỉ là xế chiều hôm nay, bọn họ phải rời khỏi nhà họ Thẩm.
Về sau phần lớn thời gian anh trai cũng sẽ ở studio, hồn phách Trần Uyển Di nếu như không có âm khí của cô nuôi, không thể ở mãi trong giấy, nên cũng chỉ có thể đổi lại.
Đoán chừng hoa si kia sẽ còn lưu luyến không rời.
Mộc Ân nghĩ đến dáng vẻ Trần Uyển Di như vậy, liền không nhịn được muốn cười, nhỏ giọng cười hai tiếng.
“Đang cười cái gì?” Lục Phong Miên đột nhiên từ bên ngoài tiến đến.
Mộc Ân cất người giấy đã cắt xong lại, đứng lên nói: “Không có gì, chính là nghĩ đến một chút chuyện thú vị, một lát nữa chú Lục có chuyện gì không, nếu không thì đi cùng cháu đến một nơi?”
“Được.” Lục Phong Miên cũng không hỏi là chỗ nào, liền đồng ý.
Mộc Ân nghĩ anh thật đúng là sủng mình, đi đến hôn trên mặt anh một cái, kéo tay của anh: “Đi thôi.”
Người yêu khi còn sống của Trình Tuyết, làm nhân viên phục vụ tại một nhà quán cà phê.
Mộc Ân cùng Lục Phong Miên dựa theo địa chỉ tìm tới quán cà phê này, vào cửa chọn vị trí bắt mắt nhất.
Một nhân viên phục vụ cầm menu tới, bị Mộc Ân pass, chỉ vào nam sinh trắng nõn ở quầy bar giống như người lúc trước Trình Tuyết hình dung, nói: “Tôi muốn nhân viên phục vụ kia đến hỗ trợ.”
“…” Nhân viên phục vụ bị pass giật mình.
Ánh mắt Lục Phong Miên nhìn Mộc Ân cũng có chút ảm đạm khó hiểu.
Mộc Ân ngược lại không có chú ý, giải thích với nhân viên phục vụ: “Không phải nói bạn không tốt, chỉ là người kia là bạn của bạn tôi.”
“Dạ.” Nhân viên phục vụ đã hiểu, nguyên tắc tôn trọng ý của khách hàng, đổi Tôn Vũ Sơn tới.
Trước mắt là một cô gái xinh đẹp và người đàn ông uy nghiêm, Tôn Vũ Sơn cũng không có ấn tượng, nghĩ đến một câu “bạn của bạn” của người đồn nghiệp vừa nói, cố gắng nhớ lại mình đã từng giao lưu bạn bè với hai người này lúc nào, vừa mỉm cười vừa đem menu đưa tới: “Hai vị mời chọn món.”
Mộc Ân đưa tay nhận, tùy ý chọn cà phê cùng món điểm tâm ngọt, đem menu đặt lên bàn: “Những thứ này đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Tôn Vũ Sơn có chút gật đầu, chuyển hướng phía Lục Phong Miên: “Tiên sinh cần gì?”
“Tôi giống như cô ấy.” Lục Phong Miên nói.
“Chờ một lát.” Tôn Vũ Sơn cầm menu lui xuống.
Toàn bộ hành trình, hai người này đều không tìm hỏi cậu cái gì, cũng không có bắt chuyện với cậu ta, nghĩ đến đồng nghiệp, cậu ta có chút hoài nghi có phải đang nói đùa hay không.
Món điểm tâm ngọt cùng cà phê được làm rất nhanh, Tôn Vũ Sơn bưng khay đưa bữa ăn, còn chưa đi gần liền phát hiện Mộc Ân đang cầm điện thoại chụp cậu ta.
Nhân viên phục vụ trong quán đẹp trai ngời ngời, Mộc Ân cũng không phải là người đầu tiên làm như vậy, Tôn Vũ Sơn cũng không cảm thấy có cái gì kỳ quái, chỉ nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Lục Phong Miên, âm thầm tính toán một chút hai người này là quan hệ như thế nào.
Người yêu?
Vậy cô gái này còn dám quang minh chính đại chụp ảnh cậu ta như thế?
Bạn bè?
Tuổi tác dường như cũng không phải rất đúng.
Người thân?
Như thế tương đối đáng tin cậy, người đàn ông làm trưởng bối lo lắng tiểu bối yêu sớm, sắc mặt mới khó coi.
Trong lúc suy tư, đi đến trước bàn, Tôn Vũ Sơn đặt cà phê cùng món điểm tâm ngọt lên trên bàn xong: “Hai vị từ từ dùng.”
“Cảm ơn.” Mộc Ân gật đầu ra hiệu, cất điện thoại di động vào.
Tôn Vũ Sơn cầm khay lên, rời đi.
Đưa mắt nhìn cậu ta biến mất đằng sau quầy bar, Mộc Ân thu tầm mắt lại, chỉ chỉ cà phê trên bàn: “Chú Lục nếm thử, nghe nói cà phê ở đây cũng không tệ lắm.”
Lục Phong Miên bưng lên uống một ngụm, nhẹ nhàng buông xuống: “Bình thường.”
“Khẳng định không ngon bằng cà phê bình thường chú uống.” Mộc Ân cũng bưng lên uống một ngụm, mấp máy: “Cháu lại cảm thấy cũng không tệ lắm, cháu thích uống ngọt một chút.”
“Ừm.” Lục Phong Miên có chút gật đầu, không nói gì nữa.
Mộc Ân cảm thấy hôm nay anh dường như không đúng lắm, lạnh lùng với cô hơn bình thường chút, ngẫm lại quán cà phê này và những nơi Lục Phong Miên bình thường hay đến, liền cảm giác có thể là anh ngại nơi này quá đơn sơ.
Lúc sắp ăn xong, Tôn Vũ Sơn vừa vặn đưa thức ăn ở bàn bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mộc Ân muốn chụp hai tấm ảnh cho Trình Tuyết xem, lại cầm điện thoại di động lên, phóng đại khoảng cách chụp hai phát.
Tôn Vũ Sơn cảm giác được, quay đầu nhìn về cô cười một tiếng, bởi vậy mà cô có thể chụp nét mặt tươi cười chính diện, vui vẻ cất điện thoại di động.
Quay đầu, phát hiện Lục Phong Miên đang nhìn chằm chằm cô, mắt sắc thật thâm trầm.
Mộc Ân giật mình, bất giác phát hiện hành động liên tục nãy giờ của mình, giống như tương đương làm cho người ta hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: “Nhân viên phục vụ đó là bạn trai của bạn học cháu, bọn họ chia tay, bạn học của cháu muốn cháu chụp mấy tấm hình cho cô ấy làm kỷ niệm, cô ấy không chịu tới.”
Biểu cảm Lục Phong Miên hoà hoãn lại, hỏi: “Cần tôi giúp không?”
“Không cần, cháu đã chụp xong rồi, chúng ta trở về đi chú Lục.” Mộc Ân đứng lên.
Lục Phong Miên ngoắc nhân viên phục vụ tới trả tiền, cùng cô rời đi.
Hai người lượn một vòng, trở lại nhà họ Thẩm, Lục Phong Miên có việc nên phải đi đến quân đội, Mộc Ân lên tới lầu bốn, cẩn thận tìm tới ma nữ ở phòng đã ước định.
Đây là lần dầu tiên Mộc Ân nhìn thấy cô ấy vào ban ngày, hết thảy giống tối hôm qua, chỉ là không thấy thai linh bên cạnh cố ấy.
“Đứa bé đâu?” Mộc Ân hỏi, sợ cô ấy trông nom không kỹ, thai linh kia lại làm chuyện ác ở nhà họ Thẩm.
Nghe Trần Uyển Di nói, vật kia là sẽ làm người bị thương, mặc dù sẽ không đến nỗi chết, nhưng âm khí xâm nhập thân thể sinh ra bệnh nặng cũng không phải chuyện gì tốt.
“Đi ngủ mà thôi, cô không cần căng thẳng như vậy.” Ma nữ nói: “Chuyện mà tôi đồng ý với cô tôi sẽ không nuốt lời, chuyện cô đồng ý với tôi làm thế nào rồi?”
“Tiền đã đưa đi, ảnh chụp cũng chụp xong, chuyện siêu độ thì một lát nữa tôi và Uyển Di bắt đầu xử lý, cô yên tâm đi.” Mộc Ân nói xong lấy di động từ trong túi ra, ấn mở hình ảnh Tôn Vũ Sơn đã chụp trước đó cho ma nữ nhìn.
“Anh ta còn làm việc tại quán cà phê kia, nhìn cũng không tồi, nếu cô thích, về sau tôi rửa ảnh ra, dán thêm ở chỗ cô hay ở.”
“Không cần…….” Ánh mắt ma nữ triền miên ai oán vuốt ve người yêu quen thuộc trên màn hình, nhắm mắt lại, chảy xuống một giọt nước mắt: “Không bao lâu, tôi sẽ vĩnh viễn rời đi.”
Mộc Ân có chút thương cảm, bất đắc dĩ thở dài.
Cho ma nữ xem hết ảnh chụp, cô xuống lầu đến phòng Lâm Như Uyên , thừa dịp anh bơi lội ở lầu một, thay thế người giấy bình thường vào chỗ đổi lấy Trần Uyển Di.
Về sau, cô dựa theo chỉ dẫn của Trần Uyển Di, chuẩn bị một chút đồ vật, siêu độ thai linh.
Sau khi làm xong những việc này, đã nhanh đến thời gian cơm chiều, theo mặt trời từng chút lặn về phía tây, Mộc Ân cảm giác sự lạnh lẽo thấu xương kia lại hiện lên.
Cô nhớ tới tối hôm qua định nói chuyện này với Trần Uyển Di, đứng lên khỏi bồ đoàn, hỏi: “Uyển Di, tại sao em lại cảm thấy lạnh quá vậy? Là do đến ban đêm sao? Nhưng mà trước đây cũng không có cảm thấy như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro