Nói sai một câu...
Nguyệt Không Đồng
2024-11-13 01:01:14
Edit: Mèo
Beta: Xiaoxi Gua
*Vạn kiếp bất phụ: muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Mất đi khả năng đi lại trong quán bar quả thật đáng sợ, đặc biệt là kiểu phụ nữ có vài phần tư sắc như Lâm Hạ.
Mộc Ân vừa rời khỏi chưa đầy năm phút đã thấy một người đàn ông mặc quần bó kiểu rách lại gần bắt chuyện.
Thân thể Lâm Hạ mềm mại, sắc mặt ửng hồng, người đàn ông kia nói gì đó, thấy cô ta không hề phản kháng, liền bế cô ta lên thẳng lầu hai.
Mục đích đã đạt được, Mộc Ân cũng không có ý định ở lại nơi bẩn thỉu này quá lâu, cô đến quầy bar tính tiền.
Nhưng mà cô được phục vụ cho biết là đã thanh toán xong.
“Là ai thanh toán?” Mộc Ân hỏi chủ quầy.
“Là tôi.” Một người đàn ông trung niên bước đến gần cô, đưa tay nâng cằm cô lên: “Người đẹp uống rượu làm sao có thể trả bằng tiền của chính mình chứ?”
Hắn chưa để cô nói gì đã bắt đầu động tay động chân, Mộc Ân lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Đi đâu vậy?” Hắn ta còn trơ tráo cười ha hả chặn đường cô: “Tiểu mỹ nữ muộn thế này còn đến đây một mình, chắc hẳn rất cô đơn đúng không? Để tôi đến bồi em làm một vài chuyện thú vị.”
Mộc Ân đập tay hắn một cái rồi đẩy tay hắn ra, giễu cợt nói: “Để tôi nói cho chú nghe, chú đã năm mươi, đầu cũng đã gần như hói rồi, còn ở quán bar đùa giỡn với cô gái, không cảm thấy có lỗi với vợ và con của chú ở nhà sao?
“…” Người đàn ông bị cô nói đến ngẩn ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên hết sức khó coi.
Mộc Ân lấy ra một xấp tiền lớn, đập vào người hắn: “Tiền tôi không thiếu, mấy gàn tệ này cũng đủ để mua tấm thân ông, cầm lấy rồi biến đi, chú?”
“Con m* mày!” Người đàn ông phát hỏa, hắn đưa tay đẩy cô một cái.
Mộc Ân không ngờ hắn ta sẽ đột nhiên động thủ, không kịp đề phòng nên bị đẩy lảo đảo về đằng sau, ngã vào lòng của một người.
“Cảm…” Cô quay đầu vốn định nói lời cảm ơn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Minh Tu, chữ “ơn”tiếp theo liền bị nuốt lại vào trong.
“Ân Ân, em không sao chứ?” Hắn bày ra vẻ mặt hư tình giả ý giả vờ quan tâm.
“Không sao.” Mộc Ân lạnh lùng đẩy hắn ra, bước hai bước đến quầy bar, bưng một ly Bloody Mary lên, đổ thẳng lên mặt người đàn ông vừa quấy rối cô.
Trong nháy mắt màu đỏ tươi của rượu ngấm vào màu tây trang màu trắng, cả kiểu tóc được chăm chuốt tỉ mỉ cũng bị phá hư, cả người đều ướt sũng, nhỏ từng giọt tanh tách.
“Cô đồ tiện nhân!” Người đàn ông vô cùng tức giận, tát một cái về phía Lâm Mộc Ân.
Nhưng lại chỉ tát đến giữa không trung, cổ tay kia bị một bàn tay khác giữ chặt như kìm.
Sau đó, một chân giày da quân đội đạp lên bụng người đàn ông, đá hắn bay ra, tất cả ghế ở phía sau đều bị đụng ngã.
Vẻ mặt Mộc Ân kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lục Phong Miên đang đứng ở phía sau.
Người anh cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ mím môi hết sức uy nghiêm..
Người xung quanh đều bị động tĩnh này làm cho kinh sợ, nhìn về phía bên này, thấy người ra tay chính là một vị sĩ quan anh tuấn đẹp trai, không ít dôi mắt của phụ nữ sáng lấp lánh.
Người đàn ông nằm trên đất căn bản không biết người đánh hắn là ai, tức đến xì khói tai, nhịn đau bò dậy, cầm theo cái ghế xông về phía Lục Phong Miên.
Phó Dũng ban đầu muốn tiến lên kiềm chế hắn, lại bị Lục Phong Miên đưa tay ngăn cản.
Anh nghiêng người né tránh người đàn ông đang tiến đánh, quay người lại một cước đá bay hắn ra ngoài.
“Oa, thật đẹp trai!” Đám quần chúng kinh ngạc hét to.
Lục Phong Miên đánh người quả thực soái vô cùng, động tác dứt khoát linh hoạt, tựa nước chảy mây trôi.
Chỉ là Giang Minh Tu không có tâm tình nào thưởng thức, ngược lại trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi.
May mà hắn không đồng ý lời đề nghị của Lâm Hạ, nếu không thì lúc này bị bắt tại trận, bị đem đi lột da rồi.
Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thủ trưởng Lục.”
“Xem ra tôi không nên thả cậu đi rồi.” Lục Phong Miên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Giang Minh Tu không tự chủ được mà co rút lại, sợ sẽ bị đánh giống tên kia.
Lục Phong Miên lại không màng để ý đến anh ta nữa, đưa tay kéo Mộc Ân lại, giọng nói lạnh như băng: “Về với tôi.”
Anh nắm tay cô có chút chặt, siết đến đau, Mộc Ân cũng không dám xin tha thứ. Cô rõ ràng là cảm giác được Lục Phong Miên đang tức giận.
Những lúc như thế này, nói sai một câu, vạn kiếp bất phục.
Beta: Xiaoxi Gua
*Vạn kiếp bất phụ: muôn đời muôn kiếp không trở lại được
Mất đi khả năng đi lại trong quán bar quả thật đáng sợ, đặc biệt là kiểu phụ nữ có vài phần tư sắc như Lâm Hạ.
Mộc Ân vừa rời khỏi chưa đầy năm phút đã thấy một người đàn ông mặc quần bó kiểu rách lại gần bắt chuyện.
Thân thể Lâm Hạ mềm mại, sắc mặt ửng hồng, người đàn ông kia nói gì đó, thấy cô ta không hề phản kháng, liền bế cô ta lên thẳng lầu hai.
Mục đích đã đạt được, Mộc Ân cũng không có ý định ở lại nơi bẩn thỉu này quá lâu, cô đến quầy bar tính tiền.
Nhưng mà cô được phục vụ cho biết là đã thanh toán xong.
“Là ai thanh toán?” Mộc Ân hỏi chủ quầy.
“Là tôi.” Một người đàn ông trung niên bước đến gần cô, đưa tay nâng cằm cô lên: “Người đẹp uống rượu làm sao có thể trả bằng tiền của chính mình chứ?”
Hắn chưa để cô nói gì đã bắt đầu động tay động chân, Mộc Ân lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”
“Đi đâu vậy?” Hắn ta còn trơ tráo cười ha hả chặn đường cô: “Tiểu mỹ nữ muộn thế này còn đến đây một mình, chắc hẳn rất cô đơn đúng không? Để tôi đến bồi em làm một vài chuyện thú vị.”
Mộc Ân đập tay hắn một cái rồi đẩy tay hắn ra, giễu cợt nói: “Để tôi nói cho chú nghe, chú đã năm mươi, đầu cũng đã gần như hói rồi, còn ở quán bar đùa giỡn với cô gái, không cảm thấy có lỗi với vợ và con của chú ở nhà sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…” Người đàn ông bị cô nói đến ngẩn ra, sắc mặt thoáng chốc trở nên hết sức khó coi.
Mộc Ân lấy ra một xấp tiền lớn, đập vào người hắn: “Tiền tôi không thiếu, mấy gàn tệ này cũng đủ để mua tấm thân ông, cầm lấy rồi biến đi, chú?”
“Con m* mày!” Người đàn ông phát hỏa, hắn đưa tay đẩy cô một cái.
Mộc Ân không ngờ hắn ta sẽ đột nhiên động thủ, không kịp đề phòng nên bị đẩy lảo đảo về đằng sau, ngã vào lòng của một người.
“Cảm…” Cô quay đầu vốn định nói lời cảm ơn, lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Giang Minh Tu, chữ “ơn”tiếp theo liền bị nuốt lại vào trong.
“Ân Ân, em không sao chứ?” Hắn bày ra vẻ mặt hư tình giả ý giả vờ quan tâm.
“Không sao.” Mộc Ân lạnh lùng đẩy hắn ra, bước hai bước đến quầy bar, bưng một ly Bloody Mary lên, đổ thẳng lên mặt người đàn ông vừa quấy rối cô.
Trong nháy mắt màu đỏ tươi của rượu ngấm vào màu tây trang màu trắng, cả kiểu tóc được chăm chuốt tỉ mỉ cũng bị phá hư, cả người đều ướt sũng, nhỏ từng giọt tanh tách.
“Cô đồ tiện nhân!” Người đàn ông vô cùng tức giận, tát một cái về phía Lâm Mộc Ân.
Nhưng lại chỉ tát đến giữa không trung, cổ tay kia bị một bàn tay khác giữ chặt như kìm.
Sau đó, một chân giày da quân đội đạp lên bụng người đàn ông, đá hắn bay ra, tất cả ghế ở phía sau đều bị đụng ngã.
Vẻ mặt Mộc Ân kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy Lục Phong Miên đang đứng ở phía sau.
Người anh cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị, dáng vẻ mím môi hết sức uy nghiêm..
Người xung quanh đều bị động tĩnh này làm cho kinh sợ, nhìn về phía bên này, thấy người ra tay chính là một vị sĩ quan anh tuấn đẹp trai, không ít dôi mắt của phụ nữ sáng lấp lánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông nằm trên đất căn bản không biết người đánh hắn là ai, tức đến xì khói tai, nhịn đau bò dậy, cầm theo cái ghế xông về phía Lục Phong Miên.
Phó Dũng ban đầu muốn tiến lên kiềm chế hắn, lại bị Lục Phong Miên đưa tay ngăn cản.
Anh nghiêng người né tránh người đàn ông đang tiến đánh, quay người lại một cước đá bay hắn ra ngoài.
“Oa, thật đẹp trai!” Đám quần chúng kinh ngạc hét to.
Lục Phong Miên đánh người quả thực soái vô cùng, động tác dứt khoát linh hoạt, tựa nước chảy mây trôi.
Chỉ là Giang Minh Tu không có tâm tình nào thưởng thức, ngược lại trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi.
May mà hắn không đồng ý lời đề nghị của Lâm Hạ, nếu không thì lúc này bị bắt tại trận, bị đem đi lột da rồi.
Hắn đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Thủ trưởng Lục.”
“Xem ra tôi không nên thả cậu đi rồi.” Lục Phong Miên lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
Giang Minh Tu không tự chủ được mà co rút lại, sợ sẽ bị đánh giống tên kia.
Lục Phong Miên lại không màng để ý đến anh ta nữa, đưa tay kéo Mộc Ân lại, giọng nói lạnh như băng: “Về với tôi.”
Anh nắm tay cô có chút chặt, siết đến đau, Mộc Ân cũng không dám xin tha thứ. Cô rõ ràng là cảm giác được Lục Phong Miên đang tức giận.
Những lúc như thế này, nói sai một câu, vạn kiếp bất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro