Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Thật sự Lục Pho...

Nguyệt Không Đồng

2024-11-13 01:01:14

Tiếu Tiếu nghe vậy nhìn cô, khóe môi chậm rãi nặn ra một nụ cười, bờ môi màu xanh tím khẽ nhúc nhích, phun ra ba chữ cực nhẹ.

“Chị ơi…”

Mộc Ân nghe rõ, thanh âm của cô bé rất êm tai, thanh thúy mềm ngọt, nghe giọng là một đứa bé ngoan , đáng tiếc…

Ma nữ chỉ chấp nhất Lâm Dịch, dường như muốn nhìn chằm chằm thi thể của ông ta đến thủng một cái lỗ, chưa từng để ý đến cảm xúc của đứa bé.

Mộc Ân thở dài, nói: “Tôn Quý Tâm, tuy nói ước định ban đầu của chúng ta, là vào đêm trăng tròn mang người đến, nhưng chuyện Lâm Dịch đột nhiên bị hại, là ngoài ý muốn, cho dù như thế nào thì ông ta cũng đã chết.”

“Cũng coi như đại thù của chị đã báo, oán niệm tiêu tán, mang theo Tiếu Tiếu đầu thai đi thôi, hay là chị còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành nói cho tôi, tôi có thể giúp chị hoàn thành.”

Cô nhớ Trần Uyển Di từng nói, nếu như buông bỏ chấp niệm, thì người đó sẽ trở dáng vẻ khi còn sống, hồn phách nhàn nhạt dần tiêu tán hóa thành ánh sáng, đầu thai chuyển thế.

Nhưng ma nữ cùng con ma nhỏ này vẫn là bộ dáng trước khi chết, ma nữ hiển nhiên cũng không bởi vì nhìn thấy thi thể Lâm Dịch liền thoải mái, cô ấy chẳng lẽ còn có chấp niệm khác.

“Tôn Quý Tâm!” Không nhận được sự đáp lại, Mộc Ân lại kêu ma nữ một tiếng.

Ma nữ cuối cùng cũng quay đầu, trên khuôn mặt hiện lên một sự thê lương: “Là ai?”

“Cái gì?”

“Lâm Dịch vì sao lại chết? Là ai giết ông ta?” Ma nữ nghiêm nghị hỏi.

Bộ dạng này của cô ấy, nếu không phải Mộc Ân tận mắt nhìn thấy Lâm Dịch tàn nhẫn sát hại hai mẹ con này như thế nào, chỉ sợ còn cho rằng ma nữ đang đau khổ vì cái chết của Lâm Dịch.

“Cảnh sát nói là ngoài ý muốn, đương nhiên không có hung thủ, nhưng chị cảm thấy Lâm Dịch mới liên hệ vị tiên sinh kia không lâu, liền xảy ra chuyện, còn có thể là ai làm?” Cô hỏi ngược một câu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là người kia…” Ma nữ đứng lên, ở trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm thi thể Lâm Dịch trên mặt đất: “A Dịch, tôi đã sớm khuyên bảo ông, đừng lui tới với người kia, ông không chịu nghe tôi…”

Mộc Ân nhất thời bị mơ hồ, nhìn ma nữ: “Tôi sao lại có cảm giác, chị cũng không vui vẻ.”

“Vui vẻ?” Ma nữ cười nhạo: “Tại sao tôi phải vui ?”

“…” Mộc Ân: “Ông ta giết chị cùng Tiếu Tiếu, chị bảo tôi đưa ông ta tới chỗ này, chẳng lẽ không phải muốn giết ông ta.”

“Đúng, tôi vốn định muốn tự tay giết ông ta.” Ma nữ nói: “Bởi vì ông ta là người của tôi, sinh không do tôi làm chủ, nhưng chết phải do tôi quyết định.”

“…” Mộc Ân.

Lời này… Tại sao lại có cảm giác bá đạo thế nhỉ, ngay cả Lục Phong Miên cũng không hề bá đạo như vậy đâu.

“Nhưng tôi không hi vọng ông ta chết trên tay những người khác ngoại trừ tôi, bất kỳ người nào cũng đều không được!” Ma nữ nghiêm nghị quát.

“…” Mộc Ân bị cô ấy làm giật nảy mình, vô thức lui về sau hai bước.

Ma nữ lại giống như là tất cả cảm xúc đều tiêu tán sau tiếng hô này, yếu ớt thở dài, quay người bay tới phía trước cửa sổ, nhìn qua ngoài cửa sổ có ánh trăng tản ra âm khí.

“Cô không lý giải được thứ tình cảm này đâu…” Cô ấy nói.

“Mười sáu tuổi tôi được Lâm Dịch cho đi học, khi đó ông ấy tuổi trẻ, mặc đồ Tây vô cùng anh tuấn, tôi và ông ấy cùng nhau ăn một bữa cơm, tôi liền thích ông ấy…”

“Lúc ấy tôi biết ông ấy đã có vợ, nhưng tôi không tiếc bỏ học để ở bên cạnh ông ấy. Biết ông ấy muốn có con trai, tôi đã sảy thai ba lần, liều chết cũng phải sinh cho ông ấy, nhưng về sau bác sĩ nói cho tôi biết, nếu sảy thai thêm một lần thì tôi không thể sinh được nữa, tôi mới sinh hạ Tiếu Tiếu…”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Sau khi sinh Tiếu Tiếu, ông ấy bắt đầu ở bên ngoài tìm người đàn bà khác, tôi biết bởi vì thất vọng về bụng của tôi, nên tôi đều mở một con mắt nhắm một con mắt…”

“Tôi vẫn cho là, chỉ cần tôi là người hiểu chuyện biết quan tâm nhất trong một đám tình nhân của ông ấy, ông ấy sẽ biết được cái tốt của tôi, một ngày nào đó sẽ cưới tôi, nhưng tôi chờ vài chục năm, rốt cục đợi đến ngày mẹ của Lâm Hạ qua đời, ông ta lại muốn cưới người đàn bà họ Uyển kia, vì sao tôi…”

“Bởi vì chị là người đơn phương tình nguyện!” Mộc Ân thực sự nghe không vô, ngắt lời cô ấy.

Cô nhìn thoáng qua Tiếu Tiếu vẫn đang ngoan ngoãn đứng sau màn cửa, lần đầu tiên cảm thấy không đáng cho đứa bé.

“Ngay cả tôi cũng đều biết Lâm Dịch là hạng người gì, chị không biết sao? Chị có biết ông ta ngay cả anh trai ruột của mình cũng không buông tha, chẳng lẽ không rõ sự máu lạnh của ông ta, muốn ông ta cảm động về những gì chị đã làm.”

“Chị cũng đã hiểu hết, nhưng vẫn không cam tâm, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn ở lại bên cạnh ông ta.”

“Cô im miệng!” Ma nữ phẫn nộ đến cực điểm, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, tóc dài bay loạn, bay đến gần cô.

Mộc Ân lại không cảm thấy sợ, chỉ cảm thấy trước mắt chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Cô cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào gương mặt của ma nữ, mặt không đổi sắc hỏi: “Chị đã từng nghĩ cho Tiếu Tiếu sao? “

“…” Ma nữ giật mình.

“Lâm Dịch trọng nam khinh nữ không thích chị, chị cũng coi nhẹ nó, chị muốn ở bên Lâm Dịch là mong muốn đơn phương của chị, nhưng Tiếu Tiếu có gì sai? Dựa vào cái gì mà bị chị liên lụy? “

“Nếu như không phải chị nhất định chọc giận Lâm Dịch, nếu như không phải đã cận kề cái chết mà chị vẫn không chịu rời xa Lâm Dịch, Tiếu Tiếu sẽ bị Lâm Dịch giết sao? “

“Vốn dĩ chết rồi thì thôi, chị còn nguyện ý vì Lâm Dịch, đến chết cũng không đổi, đó là chị ngốc, nhưng bởi vì chấp niệm của chị, Tiếu Tiếu cũng không được đầu thai, chị từng nghĩ tới chưa? “

“Chấp niệm của chị là yêu hận, chấp niệm của Tiếu Tiếu lại là chị, bởi vì có chị ở đây, cô bé mới không đi đầu thai, chẳng lẽ chị muốn con bé cùng chị làm cô hồn dã quỷ cả đời, chết rồi cũng không bình yên sao? Trên đời này tại sao có thể có một người mẹ như chị vậy!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Cưng Chiều Bảo Bối

Số ký tự: 0