Chương 108
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lục Thành lặng lẽ nghe Đậu chưởng quỹ bên kia nói chuyện.
"Thế tử, đây là năm con chim ưng cùng chung một ổ, tháng bảy năm ngoái ấp ra, bốn con này nuôi khỏe nhất, ngài nhìn một chút xem thích con nào?"
Đậu chưởng quỹ ra lệnh cho tiểu nhị mang ra một cái giá để chim đậu bằng gỗ vàng, phía trên dùng dây cột bốn con diều hâu có cùng cỡ với nhau, lông chim màu nâu sẫm, chỉ có dưới cổ một ít xám trắng loang lổ với nhau. Mỏ chim cứng rắn sắc bén như cái móc, thoạt nhìn rất hung hãn. Đừng nhìn chúng chỉ mới có mười tháng, chỉ cần vừa xuất hiện thì những con chim trong lồng gần đó đếu không thể sánh bằng.
Nghe Đậu chưởng quỹ nói tốt nhất chính là đút cho chúng ăn chuột sống, Ngưng Hương nhìn cái mỏ diều hâu sắc bén, nhịn không được né tránh sau lưng Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn cất tiếng cười vang, cẩn thận chu đáo một phen, chọn một con uy vũ khỏe mạnh nhất, tuyệt nhiên không hỏi giá tiền.
Đậu chưởng quỹ cũng không hỏi nữa, nhiệt tình dạy hắn phương pháp thuần ưng.
Bùi Cảnh Hàn hào hứng lắng nghe, cuối cùng để hắn mang diều hâu đưa đến Hầu phủ, còn hắn dẫn Ngưng Hương đi dạo nơi khác.
Ngưng Hương rủ mắt đi theo sau lưng hắn, từ đầu đến cuối không nhìn Lục Thành đang đứng bên kia nữa.
Lục Thành đưa mắt nhìn nàng ra cửa, nhìn thấy Đậu chưởng quỹ muốn đem ổ chim ưng cất trở về, gấp rút mở miệng hỏi: "Đậu chưởng quỹ, diều hâu này bán thế nào?"
Đậu chưởng quỹ liếc hắn một cái, trong mắt chợt lóe qua chút tiếc nuối, lại không có ý cười nhạo, hiền hòa nói: "Năm mươi lượng, tiểu huynh đệ chắc hẳn cũng thích loại chim diều hâu uy phong đúng không? Nhưng mà ta nói thật cho cháu biết, nuôi diều hâu trưởng thành không phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có những nhà đại phú đại quý nhàn hạ mới có thể nuôi được, những người tầm thường như chúng ta nuôi vẹt giết thời gian là được rồi, vừa thoải mái lại vừa giải sầu, rất tốt."
Cũng không hề đề nghị Lục Thành mua ưng.
Lục Thành xác thực cũng mua không nổi.
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của Bùi Cảnh Hàn, Lục Thành không cam lòng.
Lại liếc mắt nhìn bốn con ưng trên kệ, trong nội tâm Lục Thành khẽ động, nghi ngờ nói: "Mới vừa nghe Đậu chưởng quỹ nói là ổ này tổng cộng có năm con ưng, còn một con tại sao không lấy ra?"
Đậu chưởng quỹ cười nói: "Mỗi một ổ chim ưng bên trong đều có con chắc nhất, cũng có con yếu nhất, con kia cũng chỉ cái đầu nhỏ, nhưng so với mấy con còn lại hoàn toàn không so sánh được, hiện tại bản thân cũng không giết chết được vật còn sống, chỉ có thể ăn đồ ăn dư thừa của các huynh đệ còn, nếu như thuần dưỡng cũng không có cách nào mang ra ngoài săn bắn..."
"Vậy con đó thì bao nhiêu tiền?" Lục Thành chẳng những không có thất vọng, ngược lại sinh ra hy vọng, ưng chưa đủ tốt, giá tiền mới thấp.
Đậu chưởng quỹ nghe hiểu ý tứ của hắn, sờ sờ cái cằm, nói thẳng: "Mặc dù kia kém hơn rất nhiều nhưng nuôi lớn vẫn là có thể để trang trí trước mặt tiền cửa hàng, giá cả vẫn rất cao, nếu tiểu huynh đệ thật muốn mua, lại thấy cháu là khách hàng đầu tiên sáng nay, vậy đưa cho ta hai mươi lăm lượng đi."
Lục Thành dừng lại một chút, thành khẩn nói: "Đậu chưởng quỹ, cháu chỉ có thể xuất ra hai mươi lượng, người xem có thể bớt nữa hay không?"
"Không có tiền thì đừng mua, cứ cò kè mãi làm cái gì." Tên tiểu nhị đứng kế bên nhìn không được nữa, nho nhỏ nói thầm.
Lục Thành dường như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Đậu chưởng quỹ nói: "Đậu chưởng quỹ, thế tử là mua cho đệ đệ hắn, cháu mua diều hâu là muốn tặng cho con trai cháu, cháu cũng muốn trông mong tiểu tử kia khi trưởng thành cũng có tương lai, không giống như cháu cả đời chỉ biết làm ruộng. Ngài bớt cho cháu năm lượng nữa đi, còn nếu không cho cháu để lại phiếu nợ, chờ sau này cháu có tiền dư dả lại mang trả ngài được không?"
Đậu chưởng quỹ nghe xong, ngoài ý muốn nhíu mày, lần nữa tường tận quan sát Lục Thành một phen, sờ râu nói: "Mà thôi, sáng nay cháu cùng thế tử có duyên gặp mặt, có thể nghe thế tử nói cũng coi như là duyên phận, nếu cháu đã thành tâm muốn mua, ta sẽ bán cho cháu hai mươi lượng. Nhưng mà ta nói trước, mua ưng quý, nuôi ưng còn quý hơn, ngày nào đó cháu làm chết nó, cũng đừng đến chỗ của ta đòi bồi tiền đó."
Lục Thành vui mừng quá đỗi, vội hỏi: "Ngài yên tâm, Lục Thành cũng không phải là loại người không biết đúng sai, vừa mới nghe tiểu nhị nói vẹt huyền phượng này giá trị hai mươi lượng, hai lượng là có thể trị khỏi bệnh của nó, ngài xem ta đưa thêm cho ngài hai lượng bạc, sau đó dùng huyền phượng vẹt đổi kia con chim ưng kia được không?"
Bản thân cũng biết đề nghị của mình vô cùng hoang đường, Lục Thành cười xấu hổ, đôi mắt hoa đào lại chân thành nhìn qua lão giả trước mắt.
Vài tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cười trào phúng.
Đậu chưởng quỹ cũng cười, đưa tay chỉ chỉ Lục Thành, "Tiểu tử này, còn biết tính toán hơn cả ta, mà thôi, ta thấy cháu hợp ý, đành để cháu chiếm tiện nghi một lần vậy. Hai lượng bạc kia ta cũng không cần, chỉ hy vọng tương lai con trai của cháu thăng quan tiến chức thì đừng quên đến việc buôn bán của ta."
Cha nào con nấy, cha không cam lòng nghèo khó ôm chí lớn, con trai khẳng định cũng không kém được.
Đậu chưởng quỹ nhìn Lục Thành đầy thâm ý sâu xa, tự tin không nhìn lầm người.
Hơn nữa, cho dù nhìn lầm, thì khoản mua bán này ông cũng đã có chút lời, cũng không có thiệt thòi.
"Thế tử, đây là năm con chim ưng cùng chung một ổ, tháng bảy năm ngoái ấp ra, bốn con này nuôi khỏe nhất, ngài nhìn một chút xem thích con nào?"
Đậu chưởng quỹ ra lệnh cho tiểu nhị mang ra một cái giá để chim đậu bằng gỗ vàng, phía trên dùng dây cột bốn con diều hâu có cùng cỡ với nhau, lông chim màu nâu sẫm, chỉ có dưới cổ một ít xám trắng loang lổ với nhau. Mỏ chim cứng rắn sắc bén như cái móc, thoạt nhìn rất hung hãn. Đừng nhìn chúng chỉ mới có mười tháng, chỉ cần vừa xuất hiện thì những con chim trong lồng gần đó đếu không thể sánh bằng.
Nghe Đậu chưởng quỹ nói tốt nhất chính là đút cho chúng ăn chuột sống, Ngưng Hương nhìn cái mỏ diều hâu sắc bén, nhịn không được né tránh sau lưng Bùi Cảnh Hàn.
Bùi Cảnh Hàn cất tiếng cười vang, cẩn thận chu đáo một phen, chọn một con uy vũ khỏe mạnh nhất, tuyệt nhiên không hỏi giá tiền.
Đậu chưởng quỹ cũng không hỏi nữa, nhiệt tình dạy hắn phương pháp thuần ưng.
Bùi Cảnh Hàn hào hứng lắng nghe, cuối cùng để hắn mang diều hâu đưa đến Hầu phủ, còn hắn dẫn Ngưng Hương đi dạo nơi khác.
Ngưng Hương rủ mắt đi theo sau lưng hắn, từ đầu đến cuối không nhìn Lục Thành đang đứng bên kia nữa.
Lục Thành đưa mắt nhìn nàng ra cửa, nhìn thấy Đậu chưởng quỹ muốn đem ổ chim ưng cất trở về, gấp rút mở miệng hỏi: "Đậu chưởng quỹ, diều hâu này bán thế nào?"
Đậu chưởng quỹ liếc hắn một cái, trong mắt chợt lóe qua chút tiếc nuối, lại không có ý cười nhạo, hiền hòa nói: "Năm mươi lượng, tiểu huynh đệ chắc hẳn cũng thích loại chim diều hâu uy phong đúng không? Nhưng mà ta nói thật cho cháu biết, nuôi diều hâu trưởng thành không phải là chuyện dễ dàng, cũng chỉ có những nhà đại phú đại quý nhàn hạ mới có thể nuôi được, những người tầm thường như chúng ta nuôi vẹt giết thời gian là được rồi, vừa thoải mái lại vừa giải sầu, rất tốt."
Cũng không hề đề nghị Lục Thành mua ưng.
Lục Thành xác thực cũng mua không nổi.
Nhưng vừa nghĩ tới lời nói của Bùi Cảnh Hàn, Lục Thành không cam lòng.
Lại liếc mắt nhìn bốn con ưng trên kệ, trong nội tâm Lục Thành khẽ động, nghi ngờ nói: "Mới vừa nghe Đậu chưởng quỹ nói là ổ này tổng cộng có năm con ưng, còn một con tại sao không lấy ra?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đậu chưởng quỹ cười nói: "Mỗi một ổ chim ưng bên trong đều có con chắc nhất, cũng có con yếu nhất, con kia cũng chỉ cái đầu nhỏ, nhưng so với mấy con còn lại hoàn toàn không so sánh được, hiện tại bản thân cũng không giết chết được vật còn sống, chỉ có thể ăn đồ ăn dư thừa của các huynh đệ còn, nếu như thuần dưỡng cũng không có cách nào mang ra ngoài săn bắn..."
"Vậy con đó thì bao nhiêu tiền?" Lục Thành chẳng những không có thất vọng, ngược lại sinh ra hy vọng, ưng chưa đủ tốt, giá tiền mới thấp.
Đậu chưởng quỹ nghe hiểu ý tứ của hắn, sờ sờ cái cằm, nói thẳng: "Mặc dù kia kém hơn rất nhiều nhưng nuôi lớn vẫn là có thể để trang trí trước mặt tiền cửa hàng, giá cả vẫn rất cao, nếu tiểu huynh đệ thật muốn mua, lại thấy cháu là khách hàng đầu tiên sáng nay, vậy đưa cho ta hai mươi lăm lượng đi."
Lục Thành dừng lại một chút, thành khẩn nói: "Đậu chưởng quỹ, cháu chỉ có thể xuất ra hai mươi lượng, người xem có thể bớt nữa hay không?"
"Không có tiền thì đừng mua, cứ cò kè mãi làm cái gì." Tên tiểu nhị đứng kế bên nhìn không được nữa, nho nhỏ nói thầm.
Lục Thành dường như không nghe thấy, nhìn thẳng vào Đậu chưởng quỹ nói: "Đậu chưởng quỹ, thế tử là mua cho đệ đệ hắn, cháu mua diều hâu là muốn tặng cho con trai cháu, cháu cũng muốn trông mong tiểu tử kia khi trưởng thành cũng có tương lai, không giống như cháu cả đời chỉ biết làm ruộng. Ngài bớt cho cháu năm lượng nữa đi, còn nếu không cho cháu để lại phiếu nợ, chờ sau này cháu có tiền dư dả lại mang trả ngài được không?"
Đậu chưởng quỹ nghe xong, ngoài ý muốn nhíu mày, lần nữa tường tận quan sát Lục Thành một phen, sờ râu nói: "Mà thôi, sáng nay cháu cùng thế tử có duyên gặp mặt, có thể nghe thế tử nói cũng coi như là duyên phận, nếu cháu đã thành tâm muốn mua, ta sẽ bán cho cháu hai mươi lượng. Nhưng mà ta nói trước, mua ưng quý, nuôi ưng còn quý hơn, ngày nào đó cháu làm chết nó, cũng đừng đến chỗ của ta đòi bồi tiền đó."
Lục Thành vui mừng quá đỗi, vội hỏi: "Ngài yên tâm, Lục Thành cũng không phải là loại người không biết đúng sai, vừa mới nghe tiểu nhị nói vẹt huyền phượng này giá trị hai mươi lượng, hai lượng là có thể trị khỏi bệnh của nó, ngài xem ta đưa thêm cho ngài hai lượng bạc, sau đó dùng huyền phượng vẹt đổi kia con chim ưng kia được không?"
Bản thân cũng biết đề nghị của mình vô cùng hoang đường, Lục Thành cười xấu hổ, đôi mắt hoa đào lại chân thành nhìn qua lão giả trước mắt.
Vài tên tiểu nhị đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt cười trào phúng.
Đậu chưởng quỹ cũng cười, đưa tay chỉ chỉ Lục Thành, "Tiểu tử này, còn biết tính toán hơn cả ta, mà thôi, ta thấy cháu hợp ý, đành để cháu chiếm tiện nghi một lần vậy. Hai lượng bạc kia ta cũng không cần, chỉ hy vọng tương lai con trai của cháu thăng quan tiến chức thì đừng quên đến việc buôn bán của ta."
Cha nào con nấy, cha không cam lòng nghèo khó ôm chí lớn, con trai khẳng định cũng không kém được.
Đậu chưởng quỹ nhìn Lục Thành đầy thâm ý sâu xa, tự tin không nhìn lầm người.
Hơn nữa, cho dù nhìn lầm, thì khoản mua bán này ông cũng đã có chút lời, cũng không có thiệt thòi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro