Chương 111
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Mang theo mùi trà ấm áp phả trên mặt nàng, ngực Ngưng Hương căng thẳng phập phồng, nhìn vào ngực hắn cầu xin: "Thế tử, món ăn đã sắp tới ..."
Bùi Cảnh Hàn bật cười, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng rực nhẵn nhụi của nàng, cúi đầu đối mặt với nàng, nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng bởi vì hoảng sợ lại càng ướt át mênh mông hơn, lẩm bẩm nói: "Ngưng Hương chính là món ăn mà ta muốn đã lâu, từ lúc lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ở bên cạnh phu nhân thì đã ngóng trông ngày này."
Nói xong từ từ tiến tới gần, đôi mắt phượng thưởng thức vẻ thẹn thùng trốn tránh của nàng.
Ngưng Hương không muốn để cho hắn hôn, dùng tất cả khí lực đẩy hắn.
Không đẩy được, nhưng thành công dịch ra khoảng cách giữa hai người, cái cằm của nàng cũng tránh thoát được khỏi sự kiềm chế của hắn.
Đáng tiếc trong nháy mắt tiếp theo lại bị nam nhân lôi trở về, trong lòng biết tránh không thoát, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, khóc lóc cầu xin hắn, "Thế tử, ta cầu xin..."
Xuất phát từ cô nương hay ngượng ngùng cho nên Bùi Cảnh Hàn biết rõ nàng sẽ kháng cự, cho nên cũng không để ý tới sự ngượng ngùng của nàng mà muốn nếm thử, nữ nhân đều như vậy, chưa gặp phải chuyện này đều sợ hãi, nghĩ biện pháp tránh né, nhưng khi đã nếm được mùi vị thì sẽ từ từ thả lỏng.
Nhưng Bùi Cảnh Hàn không đoán được nàng sẽ khóc.
Động tác khó khăn lắm mới dừng lại được, nhìn thấy nước mắt của nàng dần dần lăn xuống, dục vọng trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn nhạt dần, hóa thành khó hiểu.
"Tại sao khóc?" Hắn buông cằm nàng ra, nhíu mày hỏi, "Sợ ta đến nỗi này sao?"
Nàng thích hắn, lại hay xấu hổ hắn đều hiểu, nhưng vì sao khi hắn muốn gần nàng thì nàng lại khóc?
Thấy hắn rời khỏi người nàng, Ngưng Hương trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, "Thế tử, em là nha hoàn của người, chỉ cần thuộc bổn phận của em thì em đều đều nguyện ý làm, nhưng em không muốn... Em không muốn bị người chỉ chỏ, nói em muốn làm di nương, thế tử, em..."
"Em sợ bị người khác nói xấu." Giọng nói của Bùi Cảnh Hàn dần lạnh xuống, lần nữa nắm lấy cái cằm của nàng, "Không muốn làm người của ta sao?"
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, Ngưng Hương như rơi vào trong hầm băng.
Đời trước hắn cũng đã từng hỏi nàng như vậy, nhưng sau khi nghe nàng trả lời hắn lại thẹn quá hoá giận, trực tiếp cưỡng bức nàng.
Nhưng nếu như không nói như vậy, Bùi Cảnh Hàn vẫn hiểu lầm nàng thích hắn, chỉ sợ lại cứ tiếp tục dây dưa với nàng sao?
Đang trong tình thế khó xử, đột nhiên bên ngoài nhã gian truyền đến giọng nói của Trường Thuận, "Thế tử, Cô phu nhân đã đến đây, phu nhân mời ngài lập tức qua đó."
Bùi Cảnh Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm Ngưng Hương, một hồi lâu mới nghiêng đầu sang hỏi, "Cô phu nhân?"
Trường Thuận trả lời: "Dạ, Cô phu nhân vừa tới , biểu cô nương cũng tới."
Trong đầu Bùi Cảnh Hàn lập tức hiện ra bộ dáng tiểu cô nương bảy tám tuổi, cô mẫu gả tới Kinh Châu, mỗi lần trở về cũng không dễ dàng gì, vậy nên cho tới bây giờ hắn chưa gặp được Thẩm biểu muội bao nhiêu lần, cũng không biết tiểu nha đầu lúc trước lớn lên thành bộ dáng gì rồi .
"Chuẩn bị xe."
Lạnh lùng nhìn Ngưng Hương một cái, Bùi Cảnh Hàn xoay người đi ra cửa.
Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Từ Từ rốt cuộc cũng đã tới rồi, ít nhất trong thời gian trước khi Thẩm Từ Từ rời đi, nàng cùng Tố Nguyệt đều an toàn.
Bùi Cảnh Hàn bật cười, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng rực nhẵn nhụi của nàng, cúi đầu đối mặt với nàng, nhìn vào đôi mắt hạnh của nàng bởi vì hoảng sợ lại càng ướt át mênh mông hơn, lẩm bẩm nói: "Ngưng Hương chính là món ăn mà ta muốn đã lâu, từ lúc lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ở bên cạnh phu nhân thì đã ngóng trông ngày này."
Nói xong từ từ tiến tới gần, đôi mắt phượng thưởng thức vẻ thẹn thùng trốn tránh của nàng.
Ngưng Hương không muốn để cho hắn hôn, dùng tất cả khí lực đẩy hắn.
Không đẩy được, nhưng thành công dịch ra khoảng cách giữa hai người, cái cằm của nàng cũng tránh thoát được khỏi sự kiềm chế của hắn.
Đáng tiếc trong nháy mắt tiếp theo lại bị nam nhân lôi trở về, trong lòng biết tránh không thoát, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, khóc lóc cầu xin hắn, "Thế tử, ta cầu xin..."
Xuất phát từ cô nương hay ngượng ngùng cho nên Bùi Cảnh Hàn biết rõ nàng sẽ kháng cự, cho nên cũng không để ý tới sự ngượng ngùng của nàng mà muốn nếm thử, nữ nhân đều như vậy, chưa gặp phải chuyện này đều sợ hãi, nghĩ biện pháp tránh né, nhưng khi đã nếm được mùi vị thì sẽ từ từ thả lỏng.
Nhưng Bùi Cảnh Hàn không đoán được nàng sẽ khóc.
Động tác khó khăn lắm mới dừng lại được, nhìn thấy nước mắt của nàng dần dần lăn xuống, dục vọng trong đôi mắt phượng của Bùi Cảnh Hàn nhạt dần, hóa thành khó hiểu.
"Tại sao khóc?" Hắn buông cằm nàng ra, nhíu mày hỏi, "Sợ ta đến nỗi này sao?"
Nàng thích hắn, lại hay xấu hổ hắn đều hiểu, nhưng vì sao khi hắn muốn gần nàng thì nàng lại khóc?
Thấy hắn rời khỏi người nàng, Ngưng Hương trong tuyệt vọng lại sinh ra hy vọng, đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn hắn, "Thế tử, em là nha hoàn của người, chỉ cần thuộc bổn phận của em thì em đều đều nguyện ý làm, nhưng em không muốn... Em không muốn bị người chỉ chỏ, nói em muốn làm di nương, thế tử, em..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em sợ bị người khác nói xấu." Giọng nói của Bùi Cảnh Hàn dần lạnh xuống, lần nữa nắm lấy cái cằm của nàng, "Không muốn làm người của ta sao?"
Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm của hắn, Ngưng Hương như rơi vào trong hầm băng.
Đời trước hắn cũng đã từng hỏi nàng như vậy, nhưng sau khi nghe nàng trả lời hắn lại thẹn quá hoá giận, trực tiếp cưỡng bức nàng.
Nhưng nếu như không nói như vậy, Bùi Cảnh Hàn vẫn hiểu lầm nàng thích hắn, chỉ sợ lại cứ tiếp tục dây dưa với nàng sao?
Đang trong tình thế khó xử, đột nhiên bên ngoài nhã gian truyền đến giọng nói của Trường Thuận, "Thế tử, Cô phu nhân đã đến đây, phu nhân mời ngài lập tức qua đó."
Bùi Cảnh Hàn tiếp tục nhìn chằm chằm Ngưng Hương, một hồi lâu mới nghiêng đầu sang hỏi, "Cô phu nhân?"
Trường Thuận trả lời: "Dạ, Cô phu nhân vừa tới , biểu cô nương cũng tới."
Trong đầu Bùi Cảnh Hàn lập tức hiện ra bộ dáng tiểu cô nương bảy tám tuổi, cô mẫu gả tới Kinh Châu, mỗi lần trở về cũng không dễ dàng gì, vậy nên cho tới bây giờ hắn chưa gặp được Thẩm biểu muội bao nhiêu lần, cũng không biết tiểu nha đầu lúc trước lớn lên thành bộ dáng gì rồi .
"Chuẩn bị xe."
Lạnh lùng nhìn Ngưng Hương một cái, Bùi Cảnh Hàn xoay người đi ra cửa.
Ngưng Hương thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Từ Từ rốt cuộc cũng đã tới rồi, ít nhất trong thời gian trước khi Thẩm Từ Từ rời đi, nàng cùng Tố Nguyệt đều an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro