Chương 128
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lục Thành nhìn xem đôi mắt nàng lấp lánh ánh nước, trầm mặc một lát mới nói: "Đúng, ta đã hứa với Phùng cô nương sẽ nuôi dưỡng A Nam trưởng thành, ngươi có ghét bỏ ta nuôi dưỡng hài tử của người khác không?"
Trước khi gặp được nàng, hắn không có người trong lòng, không biết được việc kết hôn đó sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của các cô nương khác đối với hắn. Bây giờ nàng lại nói đến, Lục Thành liền đoán ra được điều nàng băn khoăn trong lòng, nàng sẽ bằng lòng chăm sóc con trai của người khác sao? Bằng lòng tương lai dùng tiền của mình cưới vợ cho A Nam không?
Lần đầu tiên trong lòng Lục Thành cảm thấy hoang mang.
Lần thứ hai,
Hắn có thể bám nàng thật chặt cho đến khi nàng thích mình, nhưng hắn không thể ép buộc nàng nuôi dưỡng hài tử của người khác, mà hắn cũng không thể vứt bỏ A Nam không chăm sóc. Nếu như nàng vì chuyện này mà ghét bỏ hắn, hắn nên làm gì bây giờ?
Ngưng Hương một chút cũng không cảm thấy Lục Thành làm như vậy là có lỗi ngược lại lại hết sức kính nể Lục Thành, giữ vững lời hứa đối với ân nhân.
Mà vấn đề Lục Thành đang muốn hỏi nàng, Ngưng Hương đã lý giải thành Lục Thành đang hỏi nàng có phải cảm thấy hắn ngốc hay không, nàng rủ mắt, tự đáy lòng khen: "Lục đại ca coi trọng lời hứa với ân nhân, đối với A Nam như con trai thân sinh, là người tốt chân chính..."
Đáy lòng Lục Thành đang thấp thỏm đột nhiên nhảy lên mừng rỡ như điên, hắn xúc động cầm lấy tay nàng. Ngưng Hương sợ hết hồn, mới định mắng hắn thì Lục Thành lại mở miệng trước hưng phấn nói: "Hương nhi, ngươi thực sự bằng lòng cùng ta nuôi dưỡng A Nam sao?"
Đôi mắt hoa đào của hắn quá mức sáng ngời, lời nói ra cũng không đầu không đuôi, Ngưng Hương sững sờ trong chốc lát mới hiểu được sai ở đâu, vừa rút tay về vừa nhìn ngực hắn lúng túng giải thích: "Ta không phải là có ý đó, ý ta là ngươi chăm sóc A Nam xuất phát từ lời hứa, chỉ cần ngươi nói ra tình hình thực tế thì sẽ không có ai hiểu lầm nữa ngươi bạc tình nữa... Lục đại ca, ngươi đừng như vậy..."
Đôi tay nam nhân giống như cái kềm, Ngưng Hương đổ toàn thân mồ hôi cũng không thoát khỏi, nàng vừa thẹn vừa vội, biết hắn là người tốt đội trời đạp đất, không phải giống như Bùi Cảnh Hàn cao cao tại thượng không để nha hoàn như bọn họ vào trong mắt, nàng mềm giọng cầu xin hắn.
Bàn tay tiểu cô nương vừa nhỏ lại vừa trơn, so với bàn tay mập của A Nam còn mềm mại hơn, Lục Thành luyến tiếc không muốn buông ra, lại bởi vì nàng không còn cự tuyệt quyết liệt giống như trước, cho nên lá gan Lục Thành cũng to hơn, cúi đầu nhìn nàng đang nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nói, "Hương nhi, người khác hiểu lầm hay không ta không quan tâm, ta chỉ để ý suy nghĩ của ngươi mà thôi, hiện tại chúng ta đều đã nói rõ với nhau như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết còn chỗ nào không thích ta sao?"
Khuôn mặt hắn dựa vào quá gần nàng, mang theo hơi thở mùi hương anh đào phả vào trên mặt nàng, tâm ý Ngưng Hương hoảng loạn, trong lúc nhất thời căn bản không thể nghĩ ra được hắn còn có khuyết điểm gì, nhưng không phải là không có khuyết điểm thì có nghĩa là nàng nhất định phải thích hắn chứ?
"Ngươi, ngươi buông tay ra trước đã..." Nàng cúi đầu càng thấp hơn, cố gắng nghiêng về bên một bên đẩy hắn ra.
Nhưng vừa mới nhích được một chút thì bên con đường lớn đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo lảnh lót, kèm theo tiếng cười không đứng đắn của các nam nhân, thậm chí còn có người lớn tiếng nói, "Tiểu tử trong rừng cây kia, muốn ôm vợ về nhà ôm đi, ban ngày ở bên ngoài muốn làm chuyện gì đó!"
Trong đầu lập tức nổ oanh một tiếng, Ngưng Hương vội vàng lùi về phía sau thân cây, xấu hổ và giận dữ đều tới, nước mắt lập tức rơi xuống, "Đều tại ngươi..."
Hại nàng bị người khác trông thấy, về sau còn sống thế nào được?
Cô nương tự nhìn người nhìn mình tuyệt vọng khóc lên.
"Yên tâm, bọn họ cách khá xa, nhiều nhất chỉ thấy chân chúng ta mà thôi, tuyệt đối sẽ không thấy mặt." Lục Thành là một đại nam nhân, da mặt dày, không quan tâm bị người khác trêu chọc, nhưng hắn biết nàng da mặt mỏng, mắt thấy Quách lão tam đánh xe la còn cố ý thả lỏng tốc độ, Lục Thành nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài che đầu hai người lại giống như cái lồng.
Một tay siết chặt tà áo chống đỡ ở trên thân cây, một tay kéo vạt áo phía dưới, đem nàng che chắn bên trái thân thể không lọt được một khe hở, Lục Thành cúi đầu, giọng nói khàn khàn vào lỗ tai: "Như vậy thì bọn họ sẽ không nhìn thấy, ngày mai đổi y phục khác thì cho dù có gặp lại bọn họ cũng sẽ không nhận ra ngươi."
Ngưng Hương đã sớm choáng váng rồi rồi.
Toàn thân cứng ngắc.
Bởi vì Lục Thành cởi áo ra để bao lại bọn họ cho nên nàng nhìn không thấy tình hình phía sau lưng hắn, ngược lại lại thấy được lồng ngực của hắn lộ ra, màu da giống như màu lúa mạch, da thịt rắn chắc căng cứng, so với Bùi Cảnh Hàn còn khiếp người hơn, bởi vì tư thế của nàng hầu như muốn áp vào ngực hắn. Ngưng Hương đành hoảng loạn nhìn xuống đất,nhưng lại đối mặt với cơ bụng của hắn rắn chắc như hai hòn đá nhỏ, phía dưới rốn lại có một đường chỉ đen nhánh nhẹ nhàng lại hết sức rõ ràng, liên tục phập phồng...
Ngưng Hương nhắm mắt lại, hô hấp đột nhiên dồn dập lên, tay phải lặng lẽ níu chặt cái áo hắn đang chống đỡ ở trên thân cây, hận không thể để một tia sáng cũng không chiếu vào được, hận không thể vừa rồi không có mở to mắt nhìn hắn, cũng không thể nhìn thấy gì hết.
Nhưng hô hấp của nàng thổi vào ngực hắn.
Bên trong chật hẹp mờ tối, tiếng tim đập thùng thùng của Lục Thành rõ ràng có thể nghe.
Hắn thật sâu nhìn nàng đang khép chặt đôi mắt, đôi mắt hoa đào của hắn vào lúc này giống như biến thành đôi mắt ưng sắc bén, thấy rõ ràng bộ dáng nàng căng thẳng ngượng ngùng.
"Huynh đệ che che lấp lấp làm gì vậy, có khí phách thì cho chúng ta nhìn một chút!"
"Hắn có bắt nạt đệ muội không, có cần chúng ta giúp muội dạy hắn một bài học không?"
Trên đường lớn, xe la Quách lão tam từ từ đi tới đối diện bọn họ, các nam nhân không cần biết đã cưới vợ hay chưa cưới, đều huýt sáo ồn ào theo, lời nói hết sức thô tục, nhưng không hẳn mang theo ác ý. Đại hán nông dân có mấy người chưa từng cười đùa giỡn như vậy?
Đánh xe la chạy ngang qua nhìn náo nhiệt, Quách lão tam nhìn chằm chằm tiểu nương tử làn váy xanh đứng sau gốc cây, vui tươi hớn hở đánh con la một roi, mang theo các nam nhân trên xe đang cười thô lỗ dần dần đi xa.
Thế nhưng chút ít âm thanh vẫn còn xoay quanh ở bên tai Lục Thành.
Ôm vợ, hôn vợ, bắt nạt nàng...
Có dũng khí sao?
Lục Thành hắn có dũng khí không?
Hô hấp càng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng, Lục Thành cố gắng che dấu bản thân nuốt xuống. Mồ hôi trên trán lăn xuống rơi vào hai bên tóc mai của hắn.
Ngưng Hương đã sớm nhận ra hắn có chỗ không thích hợp, mặc dù vẫn còn sợ hãi tiếng nói chuyện trên chiếc xe lừa đã đi xa, nhưng Ngưng Hương lại càng sợ nam nhân đang ở trước mắt hơn, nàng nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, run sợ nhắc nhở hắn, "Lục đại ca, bọn họ đi rồi, chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân trên đỉnh đầu giống như phát ra một tiếng rên khó chịu, Ngưng Hương theo bản năng lui về phía trái trốn, lại bị hắn mãnh liệt đẩy dựa vào tàng cây.
"Lục..."
Khó khăn lắm mới phát ra một âm thanh thì môi đã bị hắn chặn lại, như con sói cực đói, trực tiếp xông vào, thô lỗ lại ngang ngược.
Ngưng Hương ô ô giãy giụa, móng tay ở trên người hắn ấn xuống.
Lục Thành hoàn toàn không để ý, đầu gối đè lại chân nàng đang muốn thoát thân, toàn tâm toàn ý hưởng thụ chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Quả nhiên còn mềm mại hơn, còn trơn hơn cả đậu phụ vừa mới ra lò.
Trước khi gặp được nàng, hắn không có người trong lòng, không biết được việc kết hôn đó sẽ ảnh hưởng tới cái nhìn của các cô nương khác đối với hắn. Bây giờ nàng lại nói đến, Lục Thành liền đoán ra được điều nàng băn khoăn trong lòng, nàng sẽ bằng lòng chăm sóc con trai của người khác sao? Bằng lòng tương lai dùng tiền của mình cưới vợ cho A Nam không?
Lần đầu tiên trong lòng Lục Thành cảm thấy hoang mang.
Lần thứ hai,
Hắn có thể bám nàng thật chặt cho đến khi nàng thích mình, nhưng hắn không thể ép buộc nàng nuôi dưỡng hài tử của người khác, mà hắn cũng không thể vứt bỏ A Nam không chăm sóc. Nếu như nàng vì chuyện này mà ghét bỏ hắn, hắn nên làm gì bây giờ?
Ngưng Hương một chút cũng không cảm thấy Lục Thành làm như vậy là có lỗi ngược lại lại hết sức kính nể Lục Thành, giữ vững lời hứa đối với ân nhân.
Mà vấn đề Lục Thành đang muốn hỏi nàng, Ngưng Hương đã lý giải thành Lục Thành đang hỏi nàng có phải cảm thấy hắn ngốc hay không, nàng rủ mắt, tự đáy lòng khen: "Lục đại ca coi trọng lời hứa với ân nhân, đối với A Nam như con trai thân sinh, là người tốt chân chính..."
Đáy lòng Lục Thành đang thấp thỏm đột nhiên nhảy lên mừng rỡ như điên, hắn xúc động cầm lấy tay nàng. Ngưng Hương sợ hết hồn, mới định mắng hắn thì Lục Thành lại mở miệng trước hưng phấn nói: "Hương nhi, ngươi thực sự bằng lòng cùng ta nuôi dưỡng A Nam sao?"
Đôi mắt hoa đào của hắn quá mức sáng ngời, lời nói ra cũng không đầu không đuôi, Ngưng Hương sững sờ trong chốc lát mới hiểu được sai ở đâu, vừa rút tay về vừa nhìn ngực hắn lúng túng giải thích: "Ta không phải là có ý đó, ý ta là ngươi chăm sóc A Nam xuất phát từ lời hứa, chỉ cần ngươi nói ra tình hình thực tế thì sẽ không có ai hiểu lầm nữa ngươi bạc tình nữa... Lục đại ca, ngươi đừng như vậy..."
Đôi tay nam nhân giống như cái kềm, Ngưng Hương đổ toàn thân mồ hôi cũng không thoát khỏi, nàng vừa thẹn vừa vội, biết hắn là người tốt đội trời đạp đất, không phải giống như Bùi Cảnh Hàn cao cao tại thượng không để nha hoàn như bọn họ vào trong mắt, nàng mềm giọng cầu xin hắn.
Bàn tay tiểu cô nương vừa nhỏ lại vừa trơn, so với bàn tay mập của A Nam còn mềm mại hơn, Lục Thành luyến tiếc không muốn buông ra, lại bởi vì nàng không còn cự tuyệt quyết liệt giống như trước, cho nên lá gan Lục Thành cũng to hơn, cúi đầu nhìn nàng đang nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng nói, "Hương nhi, người khác hiểu lầm hay không ta không quan tâm, ta chỉ để ý suy nghĩ của ngươi mà thôi, hiện tại chúng ta đều đã nói rõ với nhau như vậy, vậy ngươi nói cho ta biết còn chỗ nào không thích ta sao?"
Khuôn mặt hắn dựa vào quá gần nàng, mang theo hơi thở mùi hương anh đào phả vào trên mặt nàng, tâm ý Ngưng Hương hoảng loạn, trong lúc nhất thời căn bản không thể nghĩ ra được hắn còn có khuyết điểm gì, nhưng không phải là không có khuyết điểm thì có nghĩa là nàng nhất định phải thích hắn chứ?
"Ngươi, ngươi buông tay ra trước đã..." Nàng cúi đầu càng thấp hơn, cố gắng nghiêng về bên một bên đẩy hắn ra.
Nhưng vừa mới nhích được một chút thì bên con đường lớn đột nhiên truyền đến vài tiếng huýt sáo lảnh lót, kèm theo tiếng cười không đứng đắn của các nam nhân, thậm chí còn có người lớn tiếng nói, "Tiểu tử trong rừng cây kia, muốn ôm vợ về nhà ôm đi, ban ngày ở bên ngoài muốn làm chuyện gì đó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong đầu lập tức nổ oanh một tiếng, Ngưng Hương vội vàng lùi về phía sau thân cây, xấu hổ và giận dữ đều tới, nước mắt lập tức rơi xuống, "Đều tại ngươi..."
Hại nàng bị người khác trông thấy, về sau còn sống thế nào được?
Cô nương tự nhìn người nhìn mình tuyệt vọng khóc lên.
"Yên tâm, bọn họ cách khá xa, nhiều nhất chỉ thấy chân chúng ta mà thôi, tuyệt đối sẽ không thấy mặt." Lục Thành là một đại nam nhân, da mặt dày, không quan tâm bị người khác trêu chọc, nhưng hắn biết nàng da mặt mỏng, mắt thấy Quách lão tam đánh xe la còn cố ý thả lỏng tốc độ, Lục Thành nhanh chóng cởi bỏ áo ngoài che đầu hai người lại giống như cái lồng.
Một tay siết chặt tà áo chống đỡ ở trên thân cây, một tay kéo vạt áo phía dưới, đem nàng che chắn bên trái thân thể không lọt được một khe hở, Lục Thành cúi đầu, giọng nói khàn khàn vào lỗ tai: "Như vậy thì bọn họ sẽ không nhìn thấy, ngày mai đổi y phục khác thì cho dù có gặp lại bọn họ cũng sẽ không nhận ra ngươi."
Ngưng Hương đã sớm choáng váng rồi rồi.
Toàn thân cứng ngắc.
Bởi vì Lục Thành cởi áo ra để bao lại bọn họ cho nên nàng nhìn không thấy tình hình phía sau lưng hắn, ngược lại lại thấy được lồng ngực của hắn lộ ra, màu da giống như màu lúa mạch, da thịt rắn chắc căng cứng, so với Bùi Cảnh Hàn còn khiếp người hơn, bởi vì tư thế của nàng hầu như muốn áp vào ngực hắn. Ngưng Hương đành hoảng loạn nhìn xuống đất,nhưng lại đối mặt với cơ bụng của hắn rắn chắc như hai hòn đá nhỏ, phía dưới rốn lại có một đường chỉ đen nhánh nhẹ nhàng lại hết sức rõ ràng, liên tục phập phồng...
Ngưng Hương nhắm mắt lại, hô hấp đột nhiên dồn dập lên, tay phải lặng lẽ níu chặt cái áo hắn đang chống đỡ ở trên thân cây, hận không thể để một tia sáng cũng không chiếu vào được, hận không thể vừa rồi không có mở to mắt nhìn hắn, cũng không thể nhìn thấy gì hết.
Nhưng hô hấp của nàng thổi vào ngực hắn.
Bên trong chật hẹp mờ tối, tiếng tim đập thùng thùng của Lục Thành rõ ràng có thể nghe.
Hắn thật sâu nhìn nàng đang khép chặt đôi mắt, đôi mắt hoa đào của hắn vào lúc này giống như biến thành đôi mắt ưng sắc bén, thấy rõ ràng bộ dáng nàng căng thẳng ngượng ngùng.
"Huynh đệ che che lấp lấp làm gì vậy, có khí phách thì cho chúng ta nhìn một chút!"
"Hắn có bắt nạt đệ muội không, có cần chúng ta giúp muội dạy hắn một bài học không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường lớn, xe la Quách lão tam từ từ đi tới đối diện bọn họ, các nam nhân không cần biết đã cưới vợ hay chưa cưới, đều huýt sáo ồn ào theo, lời nói hết sức thô tục, nhưng không hẳn mang theo ác ý. Đại hán nông dân có mấy người chưa từng cười đùa giỡn như vậy?
Đánh xe la chạy ngang qua nhìn náo nhiệt, Quách lão tam nhìn chằm chằm tiểu nương tử làn váy xanh đứng sau gốc cây, vui tươi hớn hở đánh con la một roi, mang theo các nam nhân trên xe đang cười thô lỗ dần dần đi xa.
Thế nhưng chút ít âm thanh vẫn còn xoay quanh ở bên tai Lục Thành.
Ôm vợ, hôn vợ, bắt nạt nàng...
Có dũng khí sao?
Lục Thành hắn có dũng khí không?
Hô hấp càng ngày càng nặng, càng ngày càng nóng, Lục Thành cố gắng che dấu bản thân nuốt xuống. Mồ hôi trên trán lăn xuống rơi vào hai bên tóc mai của hắn.
Ngưng Hương đã sớm nhận ra hắn có chỗ không thích hợp, mặc dù vẫn còn sợ hãi tiếng nói chuyện trên chiếc xe lừa đã đi xa, nhưng Ngưng Hương lại càng sợ nam nhân đang ở trước mắt hơn, nàng nhẹ nhàng buông lỏng tay ra, run sợ nhắc nhở hắn, "Lục đại ca, bọn họ đi rồi, chúng ta..."
Lời còn chưa dứt, nam nhân trên đỉnh đầu giống như phát ra một tiếng rên khó chịu, Ngưng Hương theo bản năng lui về phía trái trốn, lại bị hắn mãnh liệt đẩy dựa vào tàng cây.
"Lục..."
Khó khăn lắm mới phát ra một âm thanh thì môi đã bị hắn chặn lại, như con sói cực đói, trực tiếp xông vào, thô lỗ lại ngang ngược.
Ngưng Hương ô ô giãy giụa, móng tay ở trên người hắn ấn xuống.
Lục Thành hoàn toàn không để ý, đầu gối đè lại chân nàng đang muốn thoát thân, toàn tâm toàn ý hưởng thụ chiếc lưỡi đinh hương của nàng.
Quả nhiên còn mềm mại hơn, còn trơn hơn cả đậu phụ vừa mới ra lò.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro