Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 137

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Ngưng Hương không chịu nói muốn ăn món gì cho nên Lục Thành đành dừng xe lừa ở bên cạnh một quán bán cháo, cũng may quán bán cháo ở đầu đường cho nên xe lừa đậu trong ngõ hẻm bên cạnh, sẽ không gây trở ngại người đi đường hoặc các cửa hàng buôn bán khác.

Với lại bọn họ đến quá sớm mà quán bán cháo lại là cửa tiệm mở sớm nhất.

"Nàng ăn cháo gì?" Lục Thành ngồi đối diện Ngưng Hương, nhìn nàng hỏi.

Ngưng Hương cúi đầu nhìn bé trai nàng ôm trong lòng, "Ta ăn rồi, các người ăn đi."

Thật sự nàng đã ăn hai cái sủi cảo rồi, bây giờ cũng không đói lắm.

Lục Thành nhìn nàng trong chốc lát rồi nghiêng đầu hỏi muội muội.

A Đào không khách khí với ca ca, gọi cháo nấm hương thịt gà đắt tiền nhất. Tiểu nha đầu này lớn lên vừa lúc điều kiện của nhà Lục gia đã bắt đầu khá hơn, Lục Thành lại rất nuông chiều muội muội, cho nên cách ăn mặc của A Đào không thể so với các cô nhà giàu, nhưng cũng không giống với các bé gái nhà nông bình thường muốn mua gì cũng phải tính toán trong lòng một chút.

Lục Thành liền gọi phụ nhân bán cháo nấu bốn chén cháo nấm hương thịt gà.

Ngưng Hương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn, "Buổi sáng ta đã ăn hai cái sủi cảo, thực sự bây giờ không đói bụng."

"Hai canh giờ đã qua rồi sao lại không đói bụng được, nàng ăn đi, buổi trưa không cần ăn sớm ." Lục Thành không để nàng cự tuyệt, ăn hết cháo hắn cũng không đủ no lại gọi thêm bánh bao. Phụ nhân nói mấy thứ nhân bánh như cải trắng , củ cải , rau hẹ , còn có bánh nhân thịt.

"Đại ca cháu thích ăn bánh nhân rau hẹ!" A Đào quay đầu trả lời thay huynh trưởng, nàng thích ăn bánh nhân thịt, nhưng nàng ăn cháo đã đủ no rồi.

"Rượu!" A Nam bắt chước nói, bé biết phụ thân thích uống rượu.

Tiểu tử nói chữ rõ ràng, bộ dáng hướng về phía phụ nhân kêu lên đáng yêu cực kỳ, Ngưng Hương nhịn không được nhéo cánh tay mập của bé.

Nàng cúi đầu xuống, Lục Thành không muốn nàng suy nghĩ nhiều nên đành ho khan một tiếng, hướng về phía phụ nhân nói: "Cho cháu bốn cái bánh nhân thịt."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ăn xong rau hẹ mà nói chuyện thì quá khó ngửi rồi.

Liên quan đến miệng, Lục Thành len lén liếc nhìn môi nàng, môi đỏ hồng, trơn mượt ...

Vừa nghĩ tới tư vị kia thì cổ họng hắn liền sít lại.

Ánh mắt của nam nhân quá nóng bỏng, Ngưng Hương phát giác liếc hắn một cái thật nhanh, vừa hay nhìn thấy Lục Thành đang che dấu nghiêng đầu nhìn về phía khác.

Ngưng Hương yên lặng thu hồi tầm mắt.

Nàng là nha hoàn của Bùi Cảnh Hàn, bị khi dễ cũng không có chỗ trốn, nhất định phải đối mặt với hắn. Còn sau khi bị Lục Thành bắt nạt, nàng đã hạ quyết tâm không muốn gặp hắn nữa, đỡ cho gặp mặt thì lại nhớ tới chuyện khi đó, nhưng Lục Thành lại quá giảo hoạt, đều có thể nghĩ ra biện pháp làm cho nàng phải nghe theo hắn .

Vừa nghĩ tới nam nhân này bất cứ lúc nào cũng dùng loại ánh mắt đó quan sát mình, trong suy nghĩ đều muốn bắt nạt nàng, toàn thân Ngưng Hương liền cảm thấy khó chịu.

"Nương." A Nam đột nhiên ngẩng đầu lên, muốn ngồi đối diện với nương.

Ngưng Hương bế tiểu tử ngồi lên trên đùi nàng.

A Nam gối đầu lên cánh tay của nương, vừa nhấc mắt là có thể nhìn thấy nương, tiểu tử rất vui vẻ nhìn nương cười.

"Gọi cô cô." Ngưng Hương cố gắng uốn nắn cách xưng hô của bé.

A Nam nghiêng đầu nhìn phụ thân, lúc phụ thân dẫn bé đi xuỵt xuỵt đã nói hôm nay bé có thể gọi nàng là nương.

Động tác này của nhi tử rõ ràng chính là giấu đầu lòi đuôi mà, Lục Thành chỉ có thể làm bộ như không hiểu ý của nhi tử, "hết sức chăm chú" nói chuyện với muội muội.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù hắn có giả vờ thì cũng vô dụng, Ngưng Hương oán hận trừng mắt với hắn một cái, mặt nhăn nhó uy hiếp A Nam, "Gọi cô cô, nếu không cô cô sẽ không ôm con nữa."

A Nam nhìn nàng lập tức gọi cô cô.

Ngưng Hương vui mừng hớn hở.

Thấy nương cười, A Nam khanh khách cười theo.

Lục Thành trừng mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu tử thúi có nương liền quên cha, quyết định về nhà phải dạy lại nhi tử cho thật tốt mới được.

Bốn người chia nhau thành cặp nói chuyện một lát thì phụ nhân đem bốn chén sứ lớn đựng cháo nóng bưng lên, một chén đặt trước mặt A Nam.

Lục Thành chịu chi thì A Đào cũng không quan tâm tới tiền, Ngưng Hương lại không vui lắm, không phải là đau lòng thay Lục Thành mà chỉ là cảm thấy quá lãng phí, nàng nhìn A Đào rồi nhìn Lục Thành nói: "Ta với A Nam ăn một chén là đủ rồi, còn một chén..."

"Ăn không hết ta ăn giúp nàng." Lục Thành lập tức gạt đi băn khoăn của nàng, cười với nàng, suy nghĩ phải lấy người vợ đảm đang tiết kiệm như nàng.

Hắn tự cho là đúng cười cười, Ngưng Hương cũng trợn mắt nhìn hắn một cái.

Hắn muốn ăn cơm thừa nhưng Ngưng Hương đương nhiên sẽ không để cho hắn ăn chung chén cháo với nàng, nàng cùng A Nam ăn chung một chén, hai ngươi nương ăn một miếng con ăn một miếng.

Lục Thành thật sự ăn hai chén cháo lớn, bốn cái bánh bao thì A Đào ăn một cái, A Nam ăn nửa cái, còn dư lại thì đều vào bụng của Lục Thành.

Ngưng Hương trợn mắt há hốc mồm.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người ăn nhiều như vậy, không trách hắn lại cao to khỏe mạnh như vậy.

Nhưng thật là oan uổng cho Lục Thành mà, bình thường nhiều lắm Lục Thành cũng chỉ ăn một chén cháo và ba cái bánh bao, nhưng hôm nay có nàng nên hắn vui vẻ thì khẩu vị mới lớn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0