Chương 147
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Sáng sớm hôm sau, trong lúc Ngưng Hương giải thích diệu kế của mình cho Tố Nguyệt nghe thì Bùi Cảnh Hàn lại gọi Trường Thuận phân phó một chút.
Chạng vạng Bùi Cảnh Hàn mới từ quân doanh trở về, Trường Thuận nghênh đón trước tiên, xa xa hướng về phía Bùi Cảnh Hàn gật đầu, thần sắc nghiêm trọng.
Bùi Cảnh Hàn liền biết Liễu di nương quả thật đã mang thai, nhưng lại giấu giếm không báo, không phải là muốn ở ngày vui khiến cho mẫu thân ấm ức thì là cái gì?
Khóe môi trào phúng nhếch lên, Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía sân nhỏ của Liễu di nương, mắt phượng như sói.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho sự việc như Ngưng Hương mơ phát triển thành sự thật.
~Thấm thoắt đã đến ngày mười hai tháng sáu, là ngày đại thọ của lão phu nhân.
Trên dưới Hầu phủ đều vui mừng, mà Bùi Cảnh Hàn cũng thật cao hứng, buổi sáng trước khi xuất phát còn sờ soạng nhẹ nhàng vài cái trên khuôn mặt của Ngưng Hương...
Nhưng Ngưng Hương lại không có tâm trạng tốt như hắn.
Nghĩ tới mấy ngày nay mặc dù Bùi Cảnh Hàn không động tới nàng nhưng ngoài miệng vẫn trêu ghẹo nàng mấy lần, giống như trở lại trước đây khi hai người nói rõ sự tình, trong lòng Ngưng Hương vừa hoang mang vừa tức giận, làm hết công việc nàng lặng lẽ đi hỏi Tố Nguyệt, " Có phải Thế tử không coi trọng lời nói của ngươi không?"
Sẽ nhanh chóng phải chia tay, Tố Nguyệt rất luyến tiếc Ngưng Hương, nhưng càng luyến tiếc càng thích trêu chọc nàng, thích nhìn bộ dáng lo lắng ngốc nghếch của nàng, cố ý nói: "Coi trọng mới là lạ, ai sẽ tin giấc mộng vớ vẩn của ngươi đây? Ngươi cho rằng thế tử cũng ngốc giống như mình à."
Ngưng Hương lập tức ỉu xìu, nhưng so với kế nhỏ của nàng thì lúc này Ngưng Hương thực sự lo lắng thay phu nhân Đỗ thị, thấp thỏm hỏi Tố Nguyệt, "Vạn nhất, lỡ đâu chuyện xảy ra đêm nay giống như trong giấc mộng của muội thì làm sao bây giờ?"
Có Lý ma ma giúp đỡ, nàng cùng với Tố Nguyệt ở cạnh phu nhân hầu hạ cũng một thời gian, về sau mới được điều đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn. Đỗ thị nhã nhặn lịch sự như nước, khoan dung với hạ nhân, Ngưng Hương không nỡ để người phụ nữ tốt như vậy lại bị trượng phu ái thiếp diệt thê đánh, quan trọng là Đỗ thị không có hại đứa bé trong bụng của Liễu di nương. Đời trước nàng không biết chuyện, nhưng đời này...
"Ta đi nhắc nhở phu nhân một tiếng được không?" Ngưng Hương nhịn không được thương lượng với Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, xác thực nên nói qua với phu nhân, vậy ngươi lặng lẽ đi đi, cứ dựa theo lời ngươi nói với thế tử mà nói lại y như vậy, thuận tiện nói ra thái độ thế tử đối với ngươi luôn, như vậy trong tương lai chúng ta muốn chuộc thân thì có lẽ phu nhân cũng sẽ giúp chúng ta cầu tình."
Vậy mà để nha đầu ngốc này chó ngáp phải ruồi, trước tiên cung cấp tin tức cho Đỗ thị thì chuyện chuộc thân cũng sẽ dễ dàng hơn .
Được tỷ muội tốt khích lệ, Ngưng Hương chuẩn bị một chút rồi đi . Dầu gì cũng đã là nha hoàn vài năm, nàng sẽ không hại người, cầu kiến phu nhân nói chuyện rõ ràng vẫn có thể làm được, rất nhanh nàng gặp được Đỗ thị.
Đỗ thị thật thích tiểu nha hoàn xinh đẹp lại an phận là nàng, nghe nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bà liền phân phó đại nha hoàn bên cạnh đứng ở trong sân canh gác, không được cho phép thì không ai được đi vào.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngưng Hương quỳ gối trước mặt Đỗ thị, thấp giọng thuật lại những chuyện trong mộng của mình.
Đỗ thị trầm mặc rất lâu.
"Ngươi thực không muốn lưu lại bên cạnh thế tử sao?" Bà bất ngờ hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, thành khẩn nói: "Nô tỳ chỉ muốn tích góp tiền chuộc thân, về nhà chăm sóc đệ đệ."
Đỗ thị cũng hiểu hoàn cảnh của Từ gia, khe khẽ thở dài, "Nếu như ngươi còn ở bên cạnh ta, ta sẽ thả ngươi, nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh hầu hạ thế tử, tính tình của hắn ta lại không quản được, ngươi muốn ra ngoài phủ thì vẫn phải xem hắn có nguyện ý thả người không."
Nhi tử phong lưu, chuyện nữ nhân của hắn, nàng không muốn xen vào.
Ngưng Hương cũng không trông cậy vào Đỗ thị chịu giúp đỡ, vội hỏi: "Nô tỳ hiểu, hôm nay nô tỳ đến chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân một tiếng. Những chuyện trong mộng rốt cuộc có xảy ra hay không thì nô tỳ quả thực cũng không có dám chắc, chỉ hy vọng phu nhân có thể, có thể..."
Đột nhiên nàng không biết nên nói như thế nào .
"Phòng ngừa chu đáo?" Đỗ thị cười nói tiếp.
Ngưng Hương chính là có ý này, đỏ mặt gật đầu.
Đỗ thị ừ một tiếng, dịu đang nói: "Ý tốt của ngươi ta nhận, ta sẽ đề phòng , được rồi, mau trở về đi, hôm nay đều phải gấp rút làm việc thôi."
Ngưng Hương đứng dậy cáo từ.
Đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn đi khuất, Đỗ thị tiếp tục ngồi một lát, ánh mắt nhìn tới cây san hô màu đỏ trong phòng.
Uống một ngụm trà, Đỗ thị gọi tiểu nha hoàn tới, để cho các nàng tạm thời đem san hô cất đi.
Liễu di nương thích lăn qua lăn lại như thế nào thì thế đó, nàng không quan tâm, nàng cùng trượng phu vốn là cũng không có nhiều tình cảm, hắn một năm không đến nàng cũng không thèm để ý, nàng chỉ để ý bản thân cùng hai đứa con trai. Cất cây san hô đi thì như vậy đêm nay sẽ không gặp chuyện nữa, không làm trưởng tử tức giận nữa, hắn cũng sẽ không tự tiện thay người mẹ này ra mặt.
Nhưng mà Đỗ thị đã đánh giá thấp sự bảo vệ của trưởng tử đối với nàng.
Tại buổi tối trên lễ thọ yến, trong lúc mọi người trong Hầu phủ đắm chìm trong tiếng đàn hát như suối của Thẩm Từ Từ, thì đột nhiên trong hoa viên truyền đến một vụ tai tiếng, là Liễu di nương được Hầu gia sủng ái nhất đang cùng một gã sai vặt tầm hoan, vừa lúc bị một bà tử quản sự bắt được.
Chạng vạng Bùi Cảnh Hàn mới từ quân doanh trở về, Trường Thuận nghênh đón trước tiên, xa xa hướng về phía Bùi Cảnh Hàn gật đầu, thần sắc nghiêm trọng.
Bùi Cảnh Hàn liền biết Liễu di nương quả thật đã mang thai, nhưng lại giấu giếm không báo, không phải là muốn ở ngày vui khiến cho mẫu thân ấm ức thì là cái gì?
Khóe môi trào phúng nhếch lên, Bùi Cảnh Hàn nhìn về phía sân nhỏ của Liễu di nương, mắt phượng như sói.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho sự việc như Ngưng Hương mơ phát triển thành sự thật.
~Thấm thoắt đã đến ngày mười hai tháng sáu, là ngày đại thọ của lão phu nhân.
Trên dưới Hầu phủ đều vui mừng, mà Bùi Cảnh Hàn cũng thật cao hứng, buổi sáng trước khi xuất phát còn sờ soạng nhẹ nhàng vài cái trên khuôn mặt của Ngưng Hương...
Nhưng Ngưng Hương lại không có tâm trạng tốt như hắn.
Nghĩ tới mấy ngày nay mặc dù Bùi Cảnh Hàn không động tới nàng nhưng ngoài miệng vẫn trêu ghẹo nàng mấy lần, giống như trở lại trước đây khi hai người nói rõ sự tình, trong lòng Ngưng Hương vừa hoang mang vừa tức giận, làm hết công việc nàng lặng lẽ đi hỏi Tố Nguyệt, " Có phải Thế tử không coi trọng lời nói của ngươi không?"
Sẽ nhanh chóng phải chia tay, Tố Nguyệt rất luyến tiếc Ngưng Hương, nhưng càng luyến tiếc càng thích trêu chọc nàng, thích nhìn bộ dáng lo lắng ngốc nghếch của nàng, cố ý nói: "Coi trọng mới là lạ, ai sẽ tin giấc mộng vớ vẩn của ngươi đây? Ngươi cho rằng thế tử cũng ngốc giống như mình à."
Ngưng Hương lập tức ỉu xìu, nhưng so với kế nhỏ của nàng thì lúc này Ngưng Hương thực sự lo lắng thay phu nhân Đỗ thị, thấp thỏm hỏi Tố Nguyệt, "Vạn nhất, lỡ đâu chuyện xảy ra đêm nay giống như trong giấc mộng của muội thì làm sao bây giờ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có Lý ma ma giúp đỡ, nàng cùng với Tố Nguyệt ở cạnh phu nhân hầu hạ cũng một thời gian, về sau mới được điều đến bên cạnh Bùi Cảnh Hàn. Đỗ thị nhã nhặn lịch sự như nước, khoan dung với hạ nhân, Ngưng Hương không nỡ để người phụ nữ tốt như vậy lại bị trượng phu ái thiếp diệt thê đánh, quan trọng là Đỗ thị không có hại đứa bé trong bụng của Liễu di nương. Đời trước nàng không biết chuyện, nhưng đời này...
"Ta đi nhắc nhở phu nhân một tiếng được không?" Ngưng Hương nhịn không được thương lượng với Tố Nguyệt.
Tố Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: "Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, xác thực nên nói qua với phu nhân, vậy ngươi lặng lẽ đi đi, cứ dựa theo lời ngươi nói với thế tử mà nói lại y như vậy, thuận tiện nói ra thái độ thế tử đối với ngươi luôn, như vậy trong tương lai chúng ta muốn chuộc thân thì có lẽ phu nhân cũng sẽ giúp chúng ta cầu tình."
Vậy mà để nha đầu ngốc này chó ngáp phải ruồi, trước tiên cung cấp tin tức cho Đỗ thị thì chuyện chuộc thân cũng sẽ dễ dàng hơn .
Được tỷ muội tốt khích lệ, Ngưng Hương chuẩn bị một chút rồi đi . Dầu gì cũng đã là nha hoàn vài năm, nàng sẽ không hại người, cầu kiến phu nhân nói chuyện rõ ràng vẫn có thể làm được, rất nhanh nàng gặp được Đỗ thị.
Đỗ thị thật thích tiểu nha hoàn xinh đẹp lại an phận là nàng, nghe nàng có chuyện quan trọng bẩm báo bà liền phân phó đại nha hoàn bên cạnh đứng ở trong sân canh gác, không được cho phép thì không ai được đi vào.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ngưng Hương quỳ gối trước mặt Đỗ thị, thấp giọng thuật lại những chuyện trong mộng của mình.
Đỗ thị trầm mặc rất lâu.
"Ngươi thực không muốn lưu lại bên cạnh thế tử sao?" Bà bất ngờ hỏi.
Ngưng Hương gật đầu, thành khẩn nói: "Nô tỳ chỉ muốn tích góp tiền chuộc thân, về nhà chăm sóc đệ đệ."
Đỗ thị cũng hiểu hoàn cảnh của Từ gia, khe khẽ thở dài, "Nếu như ngươi còn ở bên cạnh ta, ta sẽ thả ngươi, nhưng bây giờ ngươi ở bên cạnh hầu hạ thế tử, tính tình của hắn ta lại không quản được, ngươi muốn ra ngoài phủ thì vẫn phải xem hắn có nguyện ý thả người không."
Nhi tử phong lưu, chuyện nữ nhân của hắn, nàng không muốn xen vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương cũng không trông cậy vào Đỗ thị chịu giúp đỡ, vội hỏi: "Nô tỳ hiểu, hôm nay nô tỳ đến chỉ là muốn nhắc nhở phu nhân một tiếng. Những chuyện trong mộng rốt cuộc có xảy ra hay không thì nô tỳ quả thực cũng không có dám chắc, chỉ hy vọng phu nhân có thể, có thể..."
Đột nhiên nàng không biết nên nói như thế nào .
"Phòng ngừa chu đáo?" Đỗ thị cười nói tiếp.
Ngưng Hương chính là có ý này, đỏ mặt gật đầu.
Đỗ thị ừ một tiếng, dịu đang nói: "Ý tốt của ngươi ta nhận, ta sẽ đề phòng , được rồi, mau trở về đi, hôm nay đều phải gấp rút làm việc thôi."
Ngưng Hương đứng dậy cáo từ.
Đưa mắt nhìn tiểu nha hoàn đi khuất, Đỗ thị tiếp tục ngồi một lát, ánh mắt nhìn tới cây san hô màu đỏ trong phòng.
Uống một ngụm trà, Đỗ thị gọi tiểu nha hoàn tới, để cho các nàng tạm thời đem san hô cất đi.
Liễu di nương thích lăn qua lăn lại như thế nào thì thế đó, nàng không quan tâm, nàng cùng trượng phu vốn là cũng không có nhiều tình cảm, hắn một năm không đến nàng cũng không thèm để ý, nàng chỉ để ý bản thân cùng hai đứa con trai. Cất cây san hô đi thì như vậy đêm nay sẽ không gặp chuyện nữa, không làm trưởng tử tức giận nữa, hắn cũng sẽ không tự tiện thay người mẹ này ra mặt.
Nhưng mà Đỗ thị đã đánh giá thấp sự bảo vệ của trưởng tử đối với nàng.
Tại buổi tối trên lễ thọ yến, trong lúc mọi người trong Hầu phủ đắm chìm trong tiếng đàn hát như suối của Thẩm Từ Từ, thì đột nhiên trong hoa viên truyền đến một vụ tai tiếng, là Liễu di nương được Hầu gia sủng ái nhất đang cùng một gã sai vặt tầm hoan, vừa lúc bị một bà tử quản sự bắt được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro