Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 162

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Cùng lúc đó ở Lục gia, Lục Thành vừa về đến đầu tiên là nhìn về phía Tam đệ Lục Định, bởi vì ngược chiều ánh sáng nên hắn khẽ nheo mắt lại.

Nhị ca Lục Ngôn đang nấu cơm, muội muội thì chạy qua nhà nhị thúc chơi, bởi vậy việc chăm sóc A Nam rơi xuống trên vai Lục Định. Thiếu niên đang ngồi xổm bên cạnh như đang chờ con dê tiết sữa cho cháu trai, lời ít ý nhiều dùng ánh mắt nhìn huynh trưởng, "Không nhìn thấy."

Lục Định cảm thấy đại ca của mình sắp điên rồi.

Từ cô nương nói tháng này sẽ chuộc thân, đại ca muốn đi nhưng công việc ở vườn trái cây khiến huynh ấy không có cách nào hằng ngày qua bên Từ gia được, như vậy nên đại ca sai hắn đi ngã ba cửa phía đông của thôn Liễu Khê chờ, một khi nhìn thấy Từ cô nương trở về thì hắn sẽ biết. Nhưng tính tới hôm nay, Lục Định đã đi liên tục bốn ngày, buổi trưa ăn cơm sớm hơn nửa canh giờ để xuất phát, chờ cho đến mặt trời ngã về tây rồi mới trở về, bất luận Từ cô nương buổi sáng hay buổi trưa chuộc thân cũng đều sẽ về đến nhà trong ngày.

Khó có được người đại ca yêu, Lục Định cũng cảm thấy rất hài lòng với người chị dâu này, hắn không có việc gì liền chịu mệt nhọc đi chờ. Nhị ca nói nếu xuất hiện quá rõ ràng bị Từ cô nương trông thấy sẽ không tốt, đành kêu hắn dắt dê đi, giả dạng làm người chăn dê. Lục Định cảm thấy có đạo lý, kết quả không đợi được Từ cô nương thì không biết thế nào bị một nha đầu ở cửa ngã ba đối diện thôn phát hiện hắn ngày ngày đi qua đây, vậy mà nàng ta cũng đến giao lộ đợi, trong tay còn dắt theo một con dê lông quăn.

Ngày hôm qua Lục Định nhịn, hôm nay nha đầu kia vậy mà còn dẫn theo tỷ muội đến, hai người thỉnh thoảng tụ lại một chỗ vừa nhìn hắn vừa cười trộm, Lục Định không chịu nổi nữa đành dắt dê sẽ trở về. Từ gia cách nhà hắn gần như vậy, Từ cô nương chuộc thân sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biết, nhiều lắm chỉ là muộn hai ngày mà thôi, chỉ là đại ca quá gấp.

Nhưng Lục Định không dám nói mình đã chuồn về sớm, chỉ nói không nhìn thấy.

Lục Thành có hơi thất vọng.

Ở ngay cửa phòng bếp, lão nhị Lục Ngôn nhìn hai người đang ở phía ngoài, khóe miệng vểnh lên cao, buổi tối trước khi ngủ mới làm bộ hỏi: "Hôm nay Tam đệ đi chỗ nào thả ưng vậy? Bắt được con thỏ nhỏ như vậy, ta đoán gần đó nhất định là có hang thỏ, ngày mai ta cũng qua bên đó thử vận may xem sao, nói không chừng còn có con thỏ khác."

Tướng quân có thể săn thú, chỉ là con mồi đều tương đối nhỏ, chỉ đủ mình nó ăn, dù sao cũng khiến cho ba huynh đệ bọn họ thoát khỏi việc bắt chim sẻ cùng chuột đút nó ăn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu giường đặt gần lò sưởi, Lục Thành đang dùng khăn chùi đít cho A Nam, nghe vậy động tác liền ngừng lại.

Lục Định đang muốn lên giường, lúc này lại không muốn lên nữa, quay đầu đi ra ngoài, "Ta đi nhà xí."

Nói xong liền bước nhanh ra phòng.

Lục Thành trầm mặt đem nhi tử đưa cho nhị đệ, liền mang giày đuổi theo.

Rất nhanh ngoài cửa sổ liền truyền đến một trận tiếng động mạnh, A Nam trần trụi đang nằm đùa nghịch, nghe được âm thanh tò mò xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ thì động tĩnh kia lại biến mất.

A Nam nhẹ nhàng a một tiếng, quay đầu lại nhìn nhị thúc thì thấy nhị thúc nhà mình che miệng, bả vai run lên một cái .

A Nam không biết vì sao nhị thúc cười, thấy nhị thúc cười, bé cũng nhếch miệng cười theo.

Hôm sau Lục Thành trước khi ra cửa nhìn ngắm hai người đệ đệ, cuối cùng vẫn chọn Tam đệ thành thật, trừng mắt nói với hắn: "Lại trốn về sớm nữa thử xem."

Lục Định như trứng chọi đá không thể không đi, lần này không dắt dê nữa mà đứng một chỗ xa xa thấy được cửa thành ở ngã ba chờ .

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0