Chương 172
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Mồ hôi thấm ướt áo thấm vào bộ ngực mềm mại đời này còn chưa bị người khác chạm qua, hô hấp nam nhân còn nặng nề thổi vào, thổi đến nỗi Ngưng Hương không khống chế được mà run sợ.
Nhìn nóc nhà gỗ màu nâu, lại cảm giác được sức nặng nam nhân trên thân thể mình, nước mắt Ngưng Hương tuôn như suối trào.
Ở Hầu phủ bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt, về nhà Lục Thành cũng dần dần không đếm xỉa tới trong sạch của nàng, vì sao bọn họ không để cho nàng qua sống yên ổn qua ngày đây?
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng lại khóc to hơn.
Lục Thành nghe thấy nàng khóc liền nhíu mi, chịu đựng đau đớn khàn giọng hỏi nàng, "Thiếu chút nữa người chết chính là ta, ta không khóc mà nàng khóc cái gì?"
Tiểu cô nương không thèm để ý tới hắn, khóc lại càng hăng say hơn, gò má hắn đè nặng trên bụng nàng run lên một cái.
Lục Thành không đành lòng thử ngồi thẳng lên, mới động một chút liền đau, không còn biện pháp chỉ đành phải tiếp tục đè nặng lên người nàng, xác định nàng không có ý thêm cho hắn một lần đầu gối nữa thì lúc này Lục Thành mới nâng tay phải lên, vỗ nhẹ nhàng vào eo nàng, "Được rồi được rồi, ta, ta chỉ là tức giận do nàng trốn tránh ta thôi, lần sau không như vậy nữa."
Hắn cũng phát hiện nàng đặc biệt kháng cự mỗi khi hắn muốn thân mật với nàng. Lúc nói chuyện hoặc là hù dọa thì khuôn mặt nhỏ nhắn nàng hoặc trắng bệch hoặc mắc cỡ đỏ ửng, mặc kệ như thế nào nhìn thấy cũng rất ngoan ngoãn, thực sự giống như con thỏ, mềm mại khiến người khác yêu thích, chỉ khi vừa đụng vào nàng thì nàng lập tức sẽ biến thành con thỏ bị người xách lên, lắc lắc thân thể lộ ra bốn cái móng vuốt cào người, không làm cho người kia đổ máu thì không gọi là thỏ.
"Lục đại ca, huynh thực yêu ta sao?" Ngưng Hương lấy tay áo che kín mắt, nghẹn ngào hỏi hắn.
"Không thích nàng thì mỗi ngày muốn gặp nàng làm gì?" Cơn tức Lục Thành lại vọt lên, chống giường thờ phì phò từ từ đứng lên, khom lưng xuống nhìn chằm chằm nàng, "Hương nhi, nàng thực sự nhìn không ra ta có thật tâm với nàng hay không ư?"
Ngưng Hương khóc thành tiếng, trước tiên từ từ ngồi dậy mới cúi đầu khóc lóc kể lể đạo lý, "Huynh thực yêu ta thì vì sao không suy nghĩ cho ta? Như huynh mỗi ngày đến thì hàng xóm sẽ nói ta thế nào? Huynh là nam nhân huynh không quan tâm nhưng ta quan tâm, chẳng lẽ huynh chỉ lo chính mình mà mặc kệ ta bị người khác chỉ chỏ nói nói bóng gió sao? Còn huynh nữa, huynh, chẳng lẽ huynh thích ai thì có thể không để ý tới suy nghĩ của nàng mà vẫn muốn bắt nạt nàng sao? Huynh coi ta là cái gì? Muốn nữ nhân như vậy vì sao huynh không đi vào trong thành đi? Bên trong thành có rất nhiều nơi..."
Nói đến đây lại không nói được nữa, bụm mặt khóc thút thít.
Lục Thành dựa vào cánh cửa ngơ ngác nhìn cô nương thương tâm khóc rống lên.
Nàng nói, giống như cũng có lý.
Mặc dù hắn lấy cớ thả ưng đón A Mộc thì lần một lần hai không có gì, nhưng nhiều hơn thì sao, người khác cũng không phải người ngu, sớm muộn gì cũng nhìn ra tâm ý của hắn đối với nàng. Chúng phụ nhân nhàn rỗi không chuyện gì làm thích nhất là nói hươu nói vượn, da mặt nàng mỏng như vậy làm sao chịu được? Về phần hôn nàng ôm nàng, chính hắn rõ ràng nhất, tức giận chỉ là cái cớ, cuối cùng chỉ là hắn muốn ôm nàng, hôn nàng.
Phần sau Lục Thành có thể chịu đựng sửa, chỉ là phía trước ...
"Vậy nàng nói nàng không thích ta, ta nếu theo quy củ không tới tìm nàng chẳng phải là đời này đều không có cách để nàng yêu ta sao?" Lục Thành cũng có chút ủy khuất nói, "Nàng da mặt mỏng, ta tuyệt đối không trông cậy nàng chủ động tiến gần ta, Hương Nhi nàng dạy ta đi, ta ngoại trừ tới tìm nàng thì còn biện pháp gì khác không?"
Ngưng Hương nghẹn lại , một hồi lâu lại rầu rĩ cầu khẩn nói: "Huynh không thể đổi người thích được sao?" Nàng lại không có cách nào đáp ứng hắn.
Lục Thành cười nhạt một tiếng, "Nàng không thích ta ta liền quay đầu đi thích người khác, vậy cũng gọi là thích sao?"
Đã nói đến nước này đã không còn lời nào để nói nữa, Ngưng Hương lau nước mắt, cam chịu nhìn về phía hắn, "Được, vậy huynh cứ tiếp tục đến đi, cùng lắm thì danh tiếng hỏng bét thì ta chết được chưa?"
Hiện tại ai thích ai còn quan trọng không? Hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là không thể để người trong thôn nói bậy khiến Bùi Cảnh Hàn biết. Trong tháng tám Bùi Cảnh Hàn trở về nhất định sẽ đến tìm nàng, chẳng qua chỉ là vì trừng phạt nàng phụ lòng tốt của hắn rồi cũng sẽ qua, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng là vì hắn coi nàng là đồ đạc của hắn, nhưng một khi để hắn biết Lục Thành muốn cướp người của hắn, Bùi Cảnh Hàn sẽ không nhỏ nhen tức giận đối phó với một đứa nha hoàn như nàng, nhưng hắn sẽ đối xử với Lục Thành như thế nào?
Ngưng Hương không muốn thấy Lục Thành vì thích nàng mà gặp nạn.
Nàng cũng không thể đem tình hình thực tế nói cho Lục Thành, bởi vì có nói cũng vô dụng, Lục Thành tâm khí cao ngạo như vậy, chỉ vì câu nói của Bùi Cảnh Hàn liền mua chim ưng cho A Nam, nếu để cho Lục Thành biết hắn hoàn toàn đấu không lại thế tử Hầu phủ cướp người, Lục Thành sẽ nghĩ sao? Tiếp tục tranh đoạt sao, tranh đoạt như vậy còn có thể có thể liên lụy tới người nhà, biết khó mà lui thì hắn có hận sự bất lực của mình không?
Ngưng Hương không muốn Lục Thành chịu loại thất bại này, lấy điều kiện của hắn ở trong thôn là người rất nổi bật, hoàn toàn có thể cơm áo không lo.
Biết rõ người này đối với mình là thật tâm nhưng lại không thể không nói lời khó nghe đuổi hắn đi, trong lòng Ngưng Hương cũng rất khổ sở, nàng nhắm mắt lại, nước mắt như hạt trân châu đứt dây rơi xuống.
Lục Thành không hiểu nỗi khó xử của nàng, hắn chỉ là muốn yêu thương nàng.
Hắn dè dặt giơ tay lên, thử giúp nàng lau nước mắt, mới đụng phải mặt nàng thì tiểu cô nương liền mạnh mẽ quay đầu đi.
Lục Thành vội vàng thức thời thả tay xuống.
Nhìn nóc nhà gỗ màu nâu, lại cảm giác được sức nặng nam nhân trên thân thể mình, nước mắt Ngưng Hương tuôn như suối trào.
Ở Hầu phủ bị Bùi Cảnh Hàn bắt nạt, về nhà Lục Thành cũng dần dần không đếm xỉa tới trong sạch của nàng, vì sao bọn họ không để cho nàng qua sống yên ổn qua ngày đây?
Càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, nàng lại khóc to hơn.
Lục Thành nghe thấy nàng khóc liền nhíu mi, chịu đựng đau đớn khàn giọng hỏi nàng, "Thiếu chút nữa người chết chính là ta, ta không khóc mà nàng khóc cái gì?"
Tiểu cô nương không thèm để ý tới hắn, khóc lại càng hăng say hơn, gò má hắn đè nặng trên bụng nàng run lên một cái.
Lục Thành không đành lòng thử ngồi thẳng lên, mới động một chút liền đau, không còn biện pháp chỉ đành phải tiếp tục đè nặng lên người nàng, xác định nàng không có ý thêm cho hắn một lần đầu gối nữa thì lúc này Lục Thành mới nâng tay phải lên, vỗ nhẹ nhàng vào eo nàng, "Được rồi được rồi, ta, ta chỉ là tức giận do nàng trốn tránh ta thôi, lần sau không như vậy nữa."
Hắn cũng phát hiện nàng đặc biệt kháng cự mỗi khi hắn muốn thân mật với nàng. Lúc nói chuyện hoặc là hù dọa thì khuôn mặt nhỏ nhắn nàng hoặc trắng bệch hoặc mắc cỡ đỏ ửng, mặc kệ như thế nào nhìn thấy cũng rất ngoan ngoãn, thực sự giống như con thỏ, mềm mại khiến người khác yêu thích, chỉ khi vừa đụng vào nàng thì nàng lập tức sẽ biến thành con thỏ bị người xách lên, lắc lắc thân thể lộ ra bốn cái móng vuốt cào người, không làm cho người kia đổ máu thì không gọi là thỏ.
"Lục đại ca, huynh thực yêu ta sao?" Ngưng Hương lấy tay áo che kín mắt, nghẹn ngào hỏi hắn.
"Không thích nàng thì mỗi ngày muốn gặp nàng làm gì?" Cơn tức Lục Thành lại vọt lên, chống giường thờ phì phò từ từ đứng lên, khom lưng xuống nhìn chằm chằm nàng, "Hương nhi, nàng thực sự nhìn không ra ta có thật tâm với nàng hay không ư?"
Ngưng Hương khóc thành tiếng, trước tiên từ từ ngồi dậy mới cúi đầu khóc lóc kể lể đạo lý, "Huynh thực yêu ta thì vì sao không suy nghĩ cho ta? Như huynh mỗi ngày đến thì hàng xóm sẽ nói ta thế nào? Huynh là nam nhân huynh không quan tâm nhưng ta quan tâm, chẳng lẽ huynh chỉ lo chính mình mà mặc kệ ta bị người khác chỉ chỏ nói nói bóng gió sao? Còn huynh nữa, huynh, chẳng lẽ huynh thích ai thì có thể không để ý tới suy nghĩ của nàng mà vẫn muốn bắt nạt nàng sao? Huynh coi ta là cái gì? Muốn nữ nhân như vậy vì sao huynh không đi vào trong thành đi? Bên trong thành có rất nhiều nơi..."
Nói đến đây lại không nói được nữa, bụm mặt khóc thút thít.
Lục Thành dựa vào cánh cửa ngơ ngác nhìn cô nương thương tâm khóc rống lên.
Nàng nói, giống như cũng có lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù hắn lấy cớ thả ưng đón A Mộc thì lần một lần hai không có gì, nhưng nhiều hơn thì sao, người khác cũng không phải người ngu, sớm muộn gì cũng nhìn ra tâm ý của hắn đối với nàng. Chúng phụ nhân nhàn rỗi không chuyện gì làm thích nhất là nói hươu nói vượn, da mặt nàng mỏng như vậy làm sao chịu được? Về phần hôn nàng ôm nàng, chính hắn rõ ràng nhất, tức giận chỉ là cái cớ, cuối cùng chỉ là hắn muốn ôm nàng, hôn nàng.
Phần sau Lục Thành có thể chịu đựng sửa, chỉ là phía trước ...
"Vậy nàng nói nàng không thích ta, ta nếu theo quy củ không tới tìm nàng chẳng phải là đời này đều không có cách để nàng yêu ta sao?" Lục Thành cũng có chút ủy khuất nói, "Nàng da mặt mỏng, ta tuyệt đối không trông cậy nàng chủ động tiến gần ta, Hương Nhi nàng dạy ta đi, ta ngoại trừ tới tìm nàng thì còn biện pháp gì khác không?"
Ngưng Hương nghẹn lại , một hồi lâu lại rầu rĩ cầu khẩn nói: "Huynh không thể đổi người thích được sao?" Nàng lại không có cách nào đáp ứng hắn.
Lục Thành cười nhạt một tiếng, "Nàng không thích ta ta liền quay đầu đi thích người khác, vậy cũng gọi là thích sao?"
Đã nói đến nước này đã không còn lời nào để nói nữa, Ngưng Hương lau nước mắt, cam chịu nhìn về phía hắn, "Được, vậy huynh cứ tiếp tục đến đi, cùng lắm thì danh tiếng hỏng bét thì ta chết được chưa?"
Hiện tại ai thích ai còn quan trọng không? Hoàn toàn không quan trọng, quan trọng là không thể để người trong thôn nói bậy khiến Bùi Cảnh Hàn biết. Trong tháng tám Bùi Cảnh Hàn trở về nhất định sẽ đến tìm nàng, chẳng qua chỉ là vì trừng phạt nàng phụ lòng tốt của hắn rồi cũng sẽ qua, Bùi Cảnh Hàn tìm đến nàng là vì hắn coi nàng là đồ đạc của hắn, nhưng một khi để hắn biết Lục Thành muốn cướp người của hắn, Bùi Cảnh Hàn sẽ không nhỏ nhen tức giận đối phó với một đứa nha hoàn như nàng, nhưng hắn sẽ đối xử với Lục Thành như thế nào?
Ngưng Hương không muốn thấy Lục Thành vì thích nàng mà gặp nạn.
Nàng cũng không thể đem tình hình thực tế nói cho Lục Thành, bởi vì có nói cũng vô dụng, Lục Thành tâm khí cao ngạo như vậy, chỉ vì câu nói của Bùi Cảnh Hàn liền mua chim ưng cho A Nam, nếu để cho Lục Thành biết hắn hoàn toàn đấu không lại thế tử Hầu phủ cướp người, Lục Thành sẽ nghĩ sao? Tiếp tục tranh đoạt sao, tranh đoạt như vậy còn có thể có thể liên lụy tới người nhà, biết khó mà lui thì hắn có hận sự bất lực của mình không?
Ngưng Hương không muốn Lục Thành chịu loại thất bại này, lấy điều kiện của hắn ở trong thôn là người rất nổi bật, hoàn toàn có thể cơm áo không lo.
Biết rõ người này đối với mình là thật tâm nhưng lại không thể không nói lời khó nghe đuổi hắn đi, trong lòng Ngưng Hương cũng rất khổ sở, nàng nhắm mắt lại, nước mắt như hạt trân châu đứt dây rơi xuống.
Lục Thành không hiểu nỗi khó xử của nàng, hắn chỉ là muốn yêu thương nàng.
Hắn dè dặt giơ tay lên, thử giúp nàng lau nước mắt, mới đụng phải mặt nàng thì tiểu cô nương liền mạnh mẽ quay đầu đi.
Lục Thành vội vàng thức thời thả tay xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro