Chương 178
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Đại Tráng theo sát huynh trưởng.
Liễu Diệp đi cách ở phía sau vài bước, lúc gần tới cửa chính lại quay đầu nhìn Ngưng Hương, hất cằm lên hừ nói: "Ngươi về ngày nào? Chắc vẫn chưa nói cho cữu cữu ngươi biết đúng không, ngày mai ta về nhà, có cần ta nói lại giúp ngươi không? Cho ta năm văn tiền là được!"
Nhà nàng cùng cữu cữu của Ngưng Hương ở cùng một thôn, cách thôn Liễu Khê khoảng mười dặm.
"Cho ngươi một cái tát được không?" Thấy tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi mà nói năng như vậy, Từ Thu Nhi trừng mắt giáo huấn.
Thấy các nàng không chịu cho tiền, Liễu Diệp lại hừ một tiếng, chân bước nhẹ nhàng vào cửa chính nhà anh rể tương lai.
"Tỷ tỷ đừng để ý nàng ta." Từ Thu Nhi khoác tay Đường tỷ đi về hướng nhà mình, "Năm đó tỷ tỷ đi vay tiền bọn họ rõ ràng có nhưng lại không chịu cho mượn, họ hàng ruột thịt vậy mà thấy cháu ngoại trai sống chết cũng không quản, cữu cữu như hắn còn quan tâm làm cái khỉ gió gì? Dù sao nhiều năm như vậy cũng không còn liên lạc, coi như đoạn tuyệt cũng được."
Ngưng Hương rủ mắt không nói.
A Mộc ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói với tỷ tỷ: "Năm ngoái cữu cữu cho đệ tiền mừng tuổi."
Ngưng Hương biết cữu cữu lén lút đến cho đệ đệ hai lượng bạc liền đi, lúc nàng về nhà đệ đệ đã đem tiền đưa lại cho nàng.
Nàng cũng biết năm đó cữu cữu không phải là không muốn cho nàng vay tiền, mà là mợ đã mang theo bạc trở về nhà mẹ đẻ, cữu cữu đi tìm nhưng nói gì mợ cũng không chịu đưa, hai người tranh cãi ầm ĩ một hồi thì cữu cữu muốn đoạt lấy, mợ đang mang thai liền ôm bụng kêu đau bụng. Cữu cữu giống như Trương thúc nhà cách vách vậy, đều là người hiền lành chất phát, bình thường tức phụ nói cái gì thì nghe cái đó, có thể làm hành động như vậy cũng đã không dễ dàng gì, Ngưng Hương không muốn cữu cữu và mợ vì mình mà gây gổ với nhau nên liền đi tìm bà buôn người.
Nàng không hận cữu cữu, Đại bá phụ và Đại bá mẫu tức cữu cữu vô dụng nên không cho phép cữu cữu đến nhà mình, bên kia cữu cữu thì bị mợ theo dõi chặt chẽ nên chỉ có thể lén lút đến để đưa hai lượng bạc, cũng không biết cữu cữu trốn mợ được bao lâu.
Từ Thu Nhi nhìn thấy thần sắc đường tỷ ảm đạm, thức thời ngậm miệng lại.
Buổi sáng hôm sau Ngưng Hương dậy sớm mở cửa, ngoài ý muốn trông thấy Trương Bưu từ trên đường phía đông đang đi đến, mới sáng sớm không biết đi đâu.
"Trương đại ca." Ngưng Hương khách khí chào hỏi hắn.
Trương Bưu lưỡng lự, biểu muội vị hôn thê khi còn nhỏ ghét hắn đối tốt với hai tỷ muội Từ gia, lỡ như bây giờ lại bị nàng biết hắn giúp Ngưng Hương thì khẳng định lại tức giận với hắn. Nhìn thấy cô nương dịu dàng nhã nhặn lịch sự đứng trước cửa nhà, Trương Bưu vẫn đi từ từ vài bước về phía Ngưng Hương, lắp bắp nói: "Hương nhi, ta, ta ăn sáng xong sẽ đưa Liễu Diệp về nhà, muội, có cần ta giúp muội thông báo với cữu cữu của muội một tiếng hay không?"
Ngưng Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy việc chuộc thân cũng là chuyện lớn, nói cho cữu cữu biết cũng tốt, nàng liền cảm kích nói: "Làm phiền Trương đại ca, vậy huynh giúp muội nói một tiếng đi, nếu như không phải do công việc gấp rút đi không được thì cũng không muốn làm phiền huynh."
Trương Bưu ừ một tiếng, nhìn thoáng qua trong sân Từ gia, vừa đi vừa nói: "Vậy muội đi nhanh đi, ta đi về."
Ngưng Hương gật đầu đưa mắt nhìn Trương Bưu đi tới nhà cách vách, nàng liền xoay người đi múc nước rửa mặt.
Sau một buổi thì Trương Bưu trở về, nói cho nàng biết hắn đã nói với cữu cữu nàng rồi, lại thuật lại lời nói của cữu cữu với nàng, "Bác ấy nói có rảnh sẽ tới thăm muội."
Ngưng Hương cười cười tán gẫu vài câu với Trương Bưu, "Sắp tới hỉ sự của Trương đại ca rồi nhỉ, muội hình như vẫn chưa chúc mừng huynh."
Nàng biết Liễu Chi, tính tình nàng ta khi còn nhỏ khá giống với Liễu Diệp, không biết nhiều năm như vậy bộ dáng đã thay đổi bao nhiêu.
Nghe nàng đề cập tới vị hôn thê, Trương Bưu không hiểu sao lại chột dạ, mượn cớ vội vã về nhà.
Ngưng Hương cũng không đem việc này để ở trong lòng, đối với nàng hiểu cữu cữu nếu muốn đến đây khẳng định phải một thời gian nữa.
Liễu Diệp đi cách ở phía sau vài bước, lúc gần tới cửa chính lại quay đầu nhìn Ngưng Hương, hất cằm lên hừ nói: "Ngươi về ngày nào? Chắc vẫn chưa nói cho cữu cữu ngươi biết đúng không, ngày mai ta về nhà, có cần ta nói lại giúp ngươi không? Cho ta năm văn tiền là được!"
Nhà nàng cùng cữu cữu của Ngưng Hương ở cùng một thôn, cách thôn Liễu Khê khoảng mười dặm.
"Cho ngươi một cái tát được không?" Thấy tiểu nha đầu còn nhỏ tuổi mà nói năng như vậy, Từ Thu Nhi trừng mắt giáo huấn.
Thấy các nàng không chịu cho tiền, Liễu Diệp lại hừ một tiếng, chân bước nhẹ nhàng vào cửa chính nhà anh rể tương lai.
"Tỷ tỷ đừng để ý nàng ta." Từ Thu Nhi khoác tay Đường tỷ đi về hướng nhà mình, "Năm đó tỷ tỷ đi vay tiền bọn họ rõ ràng có nhưng lại không chịu cho mượn, họ hàng ruột thịt vậy mà thấy cháu ngoại trai sống chết cũng không quản, cữu cữu như hắn còn quan tâm làm cái khỉ gió gì? Dù sao nhiều năm như vậy cũng không còn liên lạc, coi như đoạn tuyệt cũng được."
Ngưng Hương rủ mắt không nói.
A Mộc ngẩng đầu lên nhỏ giọng nói với tỷ tỷ: "Năm ngoái cữu cữu cho đệ tiền mừng tuổi."
Ngưng Hương biết cữu cữu lén lút đến cho đệ đệ hai lượng bạc liền đi, lúc nàng về nhà đệ đệ đã đem tiền đưa lại cho nàng.
Nàng cũng biết năm đó cữu cữu không phải là không muốn cho nàng vay tiền, mà là mợ đã mang theo bạc trở về nhà mẹ đẻ, cữu cữu đi tìm nhưng nói gì mợ cũng không chịu đưa, hai người tranh cãi ầm ĩ một hồi thì cữu cữu muốn đoạt lấy, mợ đang mang thai liền ôm bụng kêu đau bụng. Cữu cữu giống như Trương thúc nhà cách vách vậy, đều là người hiền lành chất phát, bình thường tức phụ nói cái gì thì nghe cái đó, có thể làm hành động như vậy cũng đã không dễ dàng gì, Ngưng Hương không muốn cữu cữu và mợ vì mình mà gây gổ với nhau nên liền đi tìm bà buôn người.
Nàng không hận cữu cữu, Đại bá phụ và Đại bá mẫu tức cữu cữu vô dụng nên không cho phép cữu cữu đến nhà mình, bên kia cữu cữu thì bị mợ theo dõi chặt chẽ nên chỉ có thể lén lút đến để đưa hai lượng bạc, cũng không biết cữu cữu trốn mợ được bao lâu.
Từ Thu Nhi nhìn thấy thần sắc đường tỷ ảm đạm, thức thời ngậm miệng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Buổi sáng hôm sau Ngưng Hương dậy sớm mở cửa, ngoài ý muốn trông thấy Trương Bưu từ trên đường phía đông đang đi đến, mới sáng sớm không biết đi đâu.
"Trương đại ca." Ngưng Hương khách khí chào hỏi hắn.
Trương Bưu lưỡng lự, biểu muội vị hôn thê khi còn nhỏ ghét hắn đối tốt với hai tỷ muội Từ gia, lỡ như bây giờ lại bị nàng biết hắn giúp Ngưng Hương thì khẳng định lại tức giận với hắn. Nhìn thấy cô nương dịu dàng nhã nhặn lịch sự đứng trước cửa nhà, Trương Bưu vẫn đi từ từ vài bước về phía Ngưng Hương, lắp bắp nói: "Hương nhi, ta, ta ăn sáng xong sẽ đưa Liễu Diệp về nhà, muội, có cần ta giúp muội thông báo với cữu cữu của muội một tiếng hay không?"
Ngưng Hương suy nghĩ một chút, cảm thấy việc chuộc thân cũng là chuyện lớn, nói cho cữu cữu biết cũng tốt, nàng liền cảm kích nói: "Làm phiền Trương đại ca, vậy huynh giúp muội nói một tiếng đi, nếu như không phải do công việc gấp rút đi không được thì cũng không muốn làm phiền huynh."
Trương Bưu ừ một tiếng, nhìn thoáng qua trong sân Từ gia, vừa đi vừa nói: "Vậy muội đi nhanh đi, ta đi về."
Ngưng Hương gật đầu đưa mắt nhìn Trương Bưu đi tới nhà cách vách, nàng liền xoay người đi múc nước rửa mặt.
Sau một buổi thì Trương Bưu trở về, nói cho nàng biết hắn đã nói với cữu cữu nàng rồi, lại thuật lại lời nói của cữu cữu với nàng, "Bác ấy nói có rảnh sẽ tới thăm muội."
Ngưng Hương cười cười tán gẫu vài câu với Trương Bưu, "Sắp tới hỉ sự của Trương đại ca rồi nhỉ, muội hình như vẫn chưa chúc mừng huynh."
Nàng biết Liễu Chi, tính tình nàng ta khi còn nhỏ khá giống với Liễu Diệp, không biết nhiều năm như vậy bộ dáng đã thay đổi bao nhiêu.
Nghe nàng đề cập tới vị hôn thê, Trương Bưu không hiểu sao lại chột dạ, mượn cớ vội vã về nhà.
Ngưng Hương cũng không đem việc này để ở trong lòng, đối với nàng hiểu cữu cữu nếu muốn đến đây khẳng định phải một thời gian nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro