Chương 183
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Cuối cùng Ngưng Hương vẫn mua hai con ngỗng nhỏ lông vàng, mười lăm văn tiền một con.
Nuôi ngỗng ở cùng chuồng với gà thì dễ chăm sóc chúng hơn.
Ngón tay béo của A Nam bị ngỗng mổ một cái, nhưng con ngỗng "hung dữ" đó cũng không ngăn cản được sự yêu thích của tiểu tử đối với nương, bé vẫn dắt tay Ngưng Hương, nương đi chỗ nào thì bé theo chỗ đó. Ngưng Hương muốn mua ngỗng thì bé núp ở phía sau chân của nương, cảnh giác nhìn chằm chằm đám ngỗng đang ngoác cái miệng to trong giỏ.
Lục Thành cười chọc bé, "A Nam muốn mua không?"
A Nam lập tức lắc đầu, không cho hắn mua.
Lục Thành sờ đầu nhi tử, ánh mắt xẹt qua Ngưng Hương, xoay người nói chuyện với Lý thị đang đứng ở bên cạnh: "Bá mẫu đi bộ tới đây sao?"
Lý thị ừ một tiếng.
Lục Thành giống như nhân tiện nói: "Vậy bá mẫu ngồi xe của chúng cháu về đi, mọi người còn muốn mua gì nữa không, nếu không thì chúng ta cùng nhau lên xe ngồi chờ, nhị thẩm của cháu cũng sắp mua đồ xong rồi."
Lý thị nhìn cháu gái đang bị A Nam dính chặt lấy, khách khí hai câu liền đồng ý, ngồi nhờ xe thôi mà, vả lại cũng là người quen nên không cần phải thẹn thùng .
Lý thị đồng ý, Lục Thành không cần nhìn cũng biết người yêu đang xấu hổ, Ngưng Hương giúp hắn chăm sóc A Nam, hắn cũng liền ra vẻ nhận lấy rổ gà ngỗng trong tay Lý thị, tay kia dắt A Mộc đi ở phía trước dẫn đường. Chỗ bán súc vật tương đối ít người nên đường cũng rộng hơn, xe lừa cũng đang đậu ở gần đây.
Ngưng Hương ôm A Nam đi ở phía sau, nhìn thân ảnh Lục Thành cao lớn ở phía trước, nhìn hắn cúi đầu đùa giỡn với đệ đệ, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy yên ổn hẳn lên.
Một phút đồng hồ sau, Phan thị cũng dẫn ba cô nương Lục gia trở lại, nhìn thấy các nàng lại tránh không được khách sáo với nhau thêm một phen.
Đã hiểu qua nhau, mọi người cùng lên xe lừa.
A Nam lúc đến đây thì ngồi ở trong lòng nhị nãi nãi Phan thị, bây giờ đã có nương thì bé lại ngồi với Ngưng Hương, ai muốn ngồi chung với bé thì bé cũng không chịu.
Phan thị nhìn bé yêu thích Ngưng Hương như vậy bèn nói với Lý thị: "Sớm đã nghe A Đào nói A Nam dính Hương nhi lắm, quả nhiên là thực, tiểu tử thúi này ai đẹp mắt liền theo người đó, lớn lên cưới vợ nhất định là đòi hỏi cao. Bé cũng giống như nhị thúc bé vậy, nửa năm này có người tới đây đề cập cưới hỏi hắn hai lần, ai nói gì hắn cũng đều không chịu, nhìn cũng không thèm nhìn, hỏi hắn vì sao thì hắn nói cô nương thôn quê đều xấu, ánh mắt cao giống như mọc lên đỉnh đầu vậy."
Lúc nói chuyện lại đánh giá Ngưng Hương một cái.
Vị cô nương Từ gia này thật là đẹp, cháu trai thứ hai nhất định là sẽ thích, hơn nữa một người mười bốn một người mười bảy rất là phù hợp. Còn cháu trai lớn chắc là đã không lòng dạ nào lấy vợ mới nữa, dù sao hắn cũng có con trai rồi, Phan thị cũng không gấp, nên vừa gặp được cô nương nào vừa độ tuổi thì trước tiên bà sẽ nghĩ đến đứa cháu trai thứ hai.
Ba tỷ muội A Đào không biết tâm tư của Phan thị, còn Lục Thành vừa nghe thím đề cập đến chuyện của nhị đệ lập tức cảm thấy không ổn, cố làm ra vẻ trấn định quở trách đệ đệ: "Nhị thẩm không cần để ý đến hắn làm gì, mắt hắn cao như vậy thì để hắn tự tìm."
Hôm nay theo thím đến đây chẳng qua chỉ là ngụy trang, không phải là để thím ghép đôi bậy bạ.
Phan thị mỉm cười, đưa tay xoa bóp khuôn mặt mập mạp của A Nam, không tiếp lời của cháu trai lớn đỡ khiến cho Lý thị nhìn ra ý định của bà.
Tất cả mọi người còn chưa quen thân với nhau luôn, muốn kết thân thì cứ từ từ cũng sẽ đến.
Nhưng người nói có tâm, mà người nghe cũng có ý.
Lý thị đã gặp qua Lục Ngôn, thiếu niên mười bảy tuổi bộ dáng rất tốt miệng cũng rất ngọt, giặt quần áo nấu cơm cái gì cũng làm được, vừa nhìn chính người yêu thương vợ.
Len lén liếc mắt nhìn cháu gái như hoa như ngọc bên cạnh, nghĩ đến hôm đó Lục Ngôn cũng gọi một tiếng thân mật "Hương nhi muội muội", Lý thị không khỏi động tâm, cười khen hai tỷ muội Lục Phù, "Lão nhị mở to mắt mà dám nói chuyện bịa đặt, nhìn A Phù và A Dung xem, so với các cô nương trong thành có điểm nào thua đâu kém?"
Lục Phù đỏ mặt rủ mắt không nói, Lục Dung còn nhỏ, thoải mái tiếp nhận lời khen.
"Cũng không đẹp bằng Hương nhi và Thu Nhi." Phan thị có đi có lại nói.
Các trưởng bối khen qua khen lại, các tiểu cô nương nhìn ngó lẫn nhau rồi cười, ngồi bên cạnh nhau tán gẫu đôi chút.
Nuôi ngỗng ở cùng chuồng với gà thì dễ chăm sóc chúng hơn.
Ngón tay béo của A Nam bị ngỗng mổ một cái, nhưng con ngỗng "hung dữ" đó cũng không ngăn cản được sự yêu thích của tiểu tử đối với nương, bé vẫn dắt tay Ngưng Hương, nương đi chỗ nào thì bé theo chỗ đó. Ngưng Hương muốn mua ngỗng thì bé núp ở phía sau chân của nương, cảnh giác nhìn chằm chằm đám ngỗng đang ngoác cái miệng to trong giỏ.
Lục Thành cười chọc bé, "A Nam muốn mua không?"
A Nam lập tức lắc đầu, không cho hắn mua.
Lục Thành sờ đầu nhi tử, ánh mắt xẹt qua Ngưng Hương, xoay người nói chuyện với Lý thị đang đứng ở bên cạnh: "Bá mẫu đi bộ tới đây sao?"
Lý thị ừ một tiếng.
Lục Thành giống như nhân tiện nói: "Vậy bá mẫu ngồi xe của chúng cháu về đi, mọi người còn muốn mua gì nữa không, nếu không thì chúng ta cùng nhau lên xe ngồi chờ, nhị thẩm của cháu cũng sắp mua đồ xong rồi."
Lý thị nhìn cháu gái đang bị A Nam dính chặt lấy, khách khí hai câu liền đồng ý, ngồi nhờ xe thôi mà, vả lại cũng là người quen nên không cần phải thẹn thùng .
Lý thị đồng ý, Lục Thành không cần nhìn cũng biết người yêu đang xấu hổ, Ngưng Hương giúp hắn chăm sóc A Nam, hắn cũng liền ra vẻ nhận lấy rổ gà ngỗng trong tay Lý thị, tay kia dắt A Mộc đi ở phía trước dẫn đường. Chỗ bán súc vật tương đối ít người nên đường cũng rộng hơn, xe lừa cũng đang đậu ở gần đây.
Ngưng Hương ôm A Nam đi ở phía sau, nhìn thân ảnh Lục Thành cao lớn ở phía trước, nhìn hắn cúi đầu đùa giỡn với đệ đệ, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy yên ổn hẳn lên.
Một phút đồng hồ sau, Phan thị cũng dẫn ba cô nương Lục gia trở lại, nhìn thấy các nàng lại tránh không được khách sáo với nhau thêm một phen.
Đã hiểu qua nhau, mọi người cùng lên xe lừa.
A Nam lúc đến đây thì ngồi ở trong lòng nhị nãi nãi Phan thị, bây giờ đã có nương thì bé lại ngồi với Ngưng Hương, ai muốn ngồi chung với bé thì bé cũng không chịu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phan thị nhìn bé yêu thích Ngưng Hương như vậy bèn nói với Lý thị: "Sớm đã nghe A Đào nói A Nam dính Hương nhi lắm, quả nhiên là thực, tiểu tử thúi này ai đẹp mắt liền theo người đó, lớn lên cưới vợ nhất định là đòi hỏi cao. Bé cũng giống như nhị thúc bé vậy, nửa năm này có người tới đây đề cập cưới hỏi hắn hai lần, ai nói gì hắn cũng đều không chịu, nhìn cũng không thèm nhìn, hỏi hắn vì sao thì hắn nói cô nương thôn quê đều xấu, ánh mắt cao giống như mọc lên đỉnh đầu vậy."
Lúc nói chuyện lại đánh giá Ngưng Hương một cái.
Vị cô nương Từ gia này thật là đẹp, cháu trai thứ hai nhất định là sẽ thích, hơn nữa một người mười bốn một người mười bảy rất là phù hợp. Còn cháu trai lớn chắc là đã không lòng dạ nào lấy vợ mới nữa, dù sao hắn cũng có con trai rồi, Phan thị cũng không gấp, nên vừa gặp được cô nương nào vừa độ tuổi thì trước tiên bà sẽ nghĩ đến đứa cháu trai thứ hai.
Ba tỷ muội A Đào không biết tâm tư của Phan thị, còn Lục Thành vừa nghe thím đề cập đến chuyện của nhị đệ lập tức cảm thấy không ổn, cố làm ra vẻ trấn định quở trách đệ đệ: "Nhị thẩm không cần để ý đến hắn làm gì, mắt hắn cao như vậy thì để hắn tự tìm."
Hôm nay theo thím đến đây chẳng qua chỉ là ngụy trang, không phải là để thím ghép đôi bậy bạ.
Phan thị mỉm cười, đưa tay xoa bóp khuôn mặt mập mạp của A Nam, không tiếp lời của cháu trai lớn đỡ khiến cho Lý thị nhìn ra ý định của bà.
Tất cả mọi người còn chưa quen thân với nhau luôn, muốn kết thân thì cứ từ từ cũng sẽ đến.
Nhưng người nói có tâm, mà người nghe cũng có ý.
Lý thị đã gặp qua Lục Ngôn, thiếu niên mười bảy tuổi bộ dáng rất tốt miệng cũng rất ngọt, giặt quần áo nấu cơm cái gì cũng làm được, vừa nhìn chính người yêu thương vợ.
Len lén liếc mắt nhìn cháu gái như hoa như ngọc bên cạnh, nghĩ đến hôm đó Lục Ngôn cũng gọi một tiếng thân mật "Hương nhi muội muội", Lý thị không khỏi động tâm, cười khen hai tỷ muội Lục Phù, "Lão nhị mở to mắt mà dám nói chuyện bịa đặt, nhìn A Phù và A Dung xem, so với các cô nương trong thành có điểm nào thua đâu kém?"
Lục Phù đỏ mặt rủ mắt không nói, Lục Dung còn nhỏ, thoải mái tiếp nhận lời khen.
"Cũng không đẹp bằng Hương nhi và Thu Nhi." Phan thị có đi có lại nói.
Các trưởng bối khen qua khen lại, các tiểu cô nương nhìn ngó lẫn nhau rồi cười, ngồi bên cạnh nhau tán gẫu đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro