Chương 187
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngưng Hương thay quần áo xong đang muốn đi tây phòng nói chuyện với đám người Phan thị, nghe thấy A Nam kêu nàng, nàng bèn quay lại đi về phía bên sân nhỏ bên kia.
A Nam đã được phụ thân thả xuống, tiểu tử lung la lung lay đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa gấp gáp gọi cô cô, cô cô.
Thấy bé con thích mình đến như vậy, Ngưng Hương sao có thể bỏ lại bé, cố gắng không nhìn nam nhân bụng đầy ý nghĩ xấu xa sau lưng A Nam, nàng cười đi ra phòng bếp, ngồi xổm xuống ôm A Nam, "A Nam đi chậm một chút khéo ngã."
"Cô cô!"
A Nam bổ nhào vào trong lòng nương, đầu tiên ôm mặt Ngưng Hương hôn lên một cái, sau đó mới níu tay nương, kéo nàng đi về phía cửa lớn bên kia.
Ngưng Hương cho rằng tiểu tử muốn dẫn nàng đi chỗ Lục Thành đang đứng, nàng luống cuống, tay ôm A Nam muốn đi vào nhà.
"Không, Tướng Quân!" A Nam sốt ruột, không muốn đi vào trong nhà nhị gia gia, nghiêng đầu chỉ hướng cửa, "Tướng Quân!"
A Mộc đứng ở một bên nghe rõ, chạy đến bên cạnh tỷ tỷ giải thích: "Tỷ tỷ, A Nam muốn dẫn chúng ta đi xem Tướng Quân."
Cách đó không xa, Lục Thành vì chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, hắn làm bộ đi tới chỗ luống rau bên trong nhà nhị thúc, khom lưng nhổ cỏ.
Nhưng chỗ luống rau chân vịt đã được chủ nhân xử lý sạch sẽ, căn bản không có cỏ dại!
Đã nếm qua nhiều thủ đoạn của Lục Thành, Ngưng Hương sao có thể không nhìn ra ý Lục Thành muốn lừa gạt nàng đi qua nhà hắn, mà đời này nàng đã có khả năng thành công tránh thoát nhiều lần khỏi Bùi Cảnh Hàn. Lục Thành là nam nhân, chờ mong tức phụ tới cửa nhà, nhưng Ngưng Hương là cô nương, lại cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy, nàng liền để A Nam xuống, cười dụ dỗ nói: "A Nam dẫn A Mộc đi đi, nhị nãi nãi cho cô cô mượn quần áo để mặc, cô cô phải đi cám ơn bà."
A Nam cảm thấy lời nói của nương rất có đạo lý, bé không nắm được chủ ý nên nghe ai, đành nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ.
Lục Thành vừa muốn hướng về nhi tử nháy mắt, liền thấy Ngưng Hương hung hăng trừng mắt với hắn một cái rồi trực tiếp xoay người đi tây phòng .
Hiểu được trò bịp của mình đã bị nàng vạch trần, đã vậy còn bị nàng trừng mắt, đột nhiên Lục Thành có chút bất an.
Không phải lại khiến cho nàng tức giận nữa chứ?
Ngưng Hương không có tức giận, chỉ là nàng muốn nhanh chóng về nhà, mặc dù hàng xóm Lục gia không biết quan hệ của nàng cùng Lục Thành, nhưng nàng lại có tật giật mình.
Quần áo ẩm ướt xếp lại rồi bỏ vào rổ, sau đó lại nói lời cảm ơn với nhà nhị thúc của Lục Thành, mấy người Ngưng Hương muốn đi.
Lục Thành cùng mẹ con Phan thị đứng ở ven đường tiễn các nàng.
"Nương, con phát hiện Từ tỷ tỷ mặc váy của người so với người còn đẹp hơn." Lục Phù trêu ghẹo mẫu thân nói.
Phan thị cười nói: "Từ tỷ tỷ của con bao nhiêu tuổi, còn nương bao nhiêu tuổi hả."
Sờ đầu nữ nhi xong lại quay sang gọi A Đào, "Đi, đến nhà Nhị thẩm chơi."
Trong nhà đều là ca ca, A Đào rất thích Đường tỷ trong nhà ở chung một chỗ, nàng liền cười đồng ý đi .
Lục Thành rầu rĩ không vui ôm nhi tử đi vào cửa sau nhà mình.
Lục Ngôn và Lục Định đều đang đứng ở trong phòng bếp, Lục Ngôn buồn bực hỏi huynh trưởng, "Sao đại ca không đánh xe lừa đưa tiễn bọn họ?"
Cơ hội nịnh bợ tốt như vậy mà huynh trưởng lại buông tha!
Lục Thành trầm mặc không nói.
Hắn ước gì được đưa bọn họ về, nhưng đi chỉ hai dặm đường, nếu hắn cố ý đưa mọi người một chuyến sẽ làm cho người khác hoài nghi, mà nàng khẳng định không muốn lòi đuôi sớm.
Không làm rõ quan hệ, làm cái gì cũng phải kiêng kỵ, Lục Thành sinh lòng bực bội.
Theo ý tứ của hắn, nàng tuổi còn nhỏ, thành thân có thể đợi, nhưng đính hôn thì phải càng sớm càng tốt, việc đã định rồi thì đỡ khiến cho người khác nghĩ rằng nàng là hoa không chủ. Đức hạnh của nhị đệ này đã dẫn bà mối đến đây nhiều chuyến, một khi tin tức Ngưng Hương thành công chuộc thân về nhà truyền ra, thì nam nhân để mắt tới nàng còn thiếu sao?
Nghĩ đến thời điểm hắn không biết lại có vô số kẻ lưu manh đang đánh chủ ý lên người nàng, Lục Thành nhíu mày, quyết định lần sau gặp mặt phải thương lượng rõ với nàng một chút. Nàng thích mềm không thích cứng, hắn sẽ dùng biện pháp nhẹ nhàng quấy rầy nàng, liên tục đến khi nàng phải đồng ý mới thôi.
Tức phụ thơm ngào ngạt như vậy, sớm định mới sớm yên tâm.
A Nam đã được phụ thân thả xuống, tiểu tử lung la lung lay đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa gấp gáp gọi cô cô, cô cô.
Thấy bé con thích mình đến như vậy, Ngưng Hương sao có thể bỏ lại bé, cố gắng không nhìn nam nhân bụng đầy ý nghĩ xấu xa sau lưng A Nam, nàng cười đi ra phòng bếp, ngồi xổm xuống ôm A Nam, "A Nam đi chậm một chút khéo ngã."
"Cô cô!"
A Nam bổ nhào vào trong lòng nương, đầu tiên ôm mặt Ngưng Hương hôn lên một cái, sau đó mới níu tay nương, kéo nàng đi về phía cửa lớn bên kia.
Ngưng Hương cho rằng tiểu tử muốn dẫn nàng đi chỗ Lục Thành đang đứng, nàng luống cuống, tay ôm A Nam muốn đi vào nhà.
"Không, Tướng Quân!" A Nam sốt ruột, không muốn đi vào trong nhà nhị gia gia, nghiêng đầu chỉ hướng cửa, "Tướng Quân!"
A Mộc đứng ở một bên nghe rõ, chạy đến bên cạnh tỷ tỷ giải thích: "Tỷ tỷ, A Nam muốn dẫn chúng ta đi xem Tướng Quân."
Cách đó không xa, Lục Thành vì chứng minh chuyện này không liên quan đến mình, hắn làm bộ đi tới chỗ luống rau bên trong nhà nhị thúc, khom lưng nhổ cỏ.
Nhưng chỗ luống rau chân vịt đã được chủ nhân xử lý sạch sẽ, căn bản không có cỏ dại!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã nếm qua nhiều thủ đoạn của Lục Thành, Ngưng Hương sao có thể không nhìn ra ý Lục Thành muốn lừa gạt nàng đi qua nhà hắn, mà đời này nàng đã có khả năng thành công tránh thoát nhiều lần khỏi Bùi Cảnh Hàn. Lục Thành là nam nhân, chờ mong tức phụ tới cửa nhà, nhưng Ngưng Hương là cô nương, lại cảm thấy xấu hổ khi làm như vậy, nàng liền để A Nam xuống, cười dụ dỗ nói: "A Nam dẫn A Mộc đi đi, nhị nãi nãi cho cô cô mượn quần áo để mặc, cô cô phải đi cám ơn bà."
A Nam cảm thấy lời nói của nương rất có đạo lý, bé không nắm được chủ ý nên nghe ai, đành nhìn về phía phụ thân xin giúp đỡ.
Lục Thành vừa muốn hướng về nhi tử nháy mắt, liền thấy Ngưng Hương hung hăng trừng mắt với hắn một cái rồi trực tiếp xoay người đi tây phòng .
Hiểu được trò bịp của mình đã bị nàng vạch trần, đã vậy còn bị nàng trừng mắt, đột nhiên Lục Thành có chút bất an.
Không phải lại khiến cho nàng tức giận nữa chứ?
Ngưng Hương không có tức giận, chỉ là nàng muốn nhanh chóng về nhà, mặc dù hàng xóm Lục gia không biết quan hệ của nàng cùng Lục Thành, nhưng nàng lại có tật giật mình.
Quần áo ẩm ướt xếp lại rồi bỏ vào rổ, sau đó lại nói lời cảm ơn với nhà nhị thúc của Lục Thành, mấy người Ngưng Hương muốn đi.
Lục Thành cùng mẹ con Phan thị đứng ở ven đường tiễn các nàng.
"Nương, con phát hiện Từ tỷ tỷ mặc váy của người so với người còn đẹp hơn." Lục Phù trêu ghẹo mẫu thân nói.
Phan thị cười nói: "Từ tỷ tỷ của con bao nhiêu tuổi, còn nương bao nhiêu tuổi hả."
Sờ đầu nữ nhi xong lại quay sang gọi A Đào, "Đi, đến nhà Nhị thẩm chơi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong nhà đều là ca ca, A Đào rất thích Đường tỷ trong nhà ở chung một chỗ, nàng liền cười đồng ý đi .
Lục Thành rầu rĩ không vui ôm nhi tử đi vào cửa sau nhà mình.
Lục Ngôn và Lục Định đều đang đứng ở trong phòng bếp, Lục Ngôn buồn bực hỏi huynh trưởng, "Sao đại ca không đánh xe lừa đưa tiễn bọn họ?"
Cơ hội nịnh bợ tốt như vậy mà huynh trưởng lại buông tha!
Lục Thành trầm mặc không nói.
Hắn ước gì được đưa bọn họ về, nhưng đi chỉ hai dặm đường, nếu hắn cố ý đưa mọi người một chuyến sẽ làm cho người khác hoài nghi, mà nàng khẳng định không muốn lòi đuôi sớm.
Không làm rõ quan hệ, làm cái gì cũng phải kiêng kỵ, Lục Thành sinh lòng bực bội.
Theo ý tứ của hắn, nàng tuổi còn nhỏ, thành thân có thể đợi, nhưng đính hôn thì phải càng sớm càng tốt, việc đã định rồi thì đỡ khiến cho người khác nghĩ rằng nàng là hoa không chủ. Đức hạnh của nhị đệ này đã dẫn bà mối đến đây nhiều chuyến, một khi tin tức Ngưng Hương thành công chuộc thân về nhà truyền ra, thì nam nhân để mắt tới nàng còn thiếu sao?
Nghĩ đến thời điểm hắn không biết lại có vô số kẻ lưu manh đang đánh chủ ý lên người nàng, Lục Thành nhíu mày, quyết định lần sau gặp mặt phải thương lượng rõ với nàng một chút. Nàng thích mềm không thích cứng, hắn sẽ dùng biện pháp nhẹ nhàng quấy rầy nàng, liên tục đến khi nàng phải đồng ý mới thôi.
Tức phụ thơm ngào ngạt như vậy, sớm định mới sớm yên tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro