Chương 200
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Đại bá phụ và Đại bá mẫu đều không có ở nhà, cả nhà Đại Tráng ở sát vách cũng đi qua nhà Lưu gia ở thôn nam tham gia tiệc mừng, nghe tiếng đập cửa ở phía sau liên tục vang lên không ngừng, đột nhiên Ngưng Hương có chút sợ hãi.
Nàng cất kỹ giỏ may vá, lặng lẽ đứng lên, một tay phòng bị siết chặt cánh cửa phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta."
Một chữ trầm thấp nhưng lại có khí lực lớn, là giọng của Lục Thành.
Phòng bị của Ngưng Hương lập tức biến thành căng thẳng.
Hôm nay nhà Lưu gia đang có hỉ sự, hầu như tất cả mọi nhà đều tới đó tham dự tiệc rượu, trên đường nhất định đều là người đi đường, vậy sao hắn lại dám đến đây vào hôm nay?
Buồn bực hắn quá lỗ mãng, Ngưng Hương nhíu mày lại, còn chưa kịp nói gì thì nam nhân ngoài cửa giống như không kiên nhẫn đợi được lại tiếp tục gõ cửa.
Phía cuối con đường này, sát bốn hộ gia đình là căn nhà của mình, Ngưng Hương có tật giật mình sợ nhà khác thấy, nàng bước nhanh đến trước cửa sau, nhẹ giọng trách mắng: "Tại sao huynh lại đến đây, nhanh đi đi, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Cách một cánh cửa.
Nghe giọng nói của nàng tựa như con nợ đuổi chủ, Lục Thành bất đắc dĩ nói: "Hương Nhi, đã mười ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau."
Hắn biết, chỉ có mình hắn là nóng lòng mong mỏi, còn nàng thì có lẽ đang ước gì hắn vĩnh viễn cũng đừng tới đây nữa.
Đôi môi có độ dày mỏng thích hợp của hắn lại nhếch lên, bởi vì rất lâu đã không được gặp nàng lại khiến cho hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng lần này Lục Thành đã nghĩ oan cho Ngưng Hương rồi, Ngưng Hương hiểu rõ hai người đã vài ngày rồi vẫn chưa gặp nhau, nàng cũng không phải là không muốn gặp, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi thủ lễ, rất sợ loại bí mật gặp mặt này, càng sợ bị người khác phát hiện lại truyền đi nói bóng nói gió. Không nghe rõ ủy khuất nhàn nhạt trong giọng nói của nam nhân, Ngưng Hương cúi đầu thuyết phục hắn, "Mới mười ngày thôi mà, lúc ta còn chưa chuộc thân, huynh..."
Một tháng mới được gặp một lần, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, còn đây mới mười ngày thì tính là cái gì?
"Khi đó nàng ở Hầu phủ làm việc, ta sợ nếu như đột ngột đi tìm nàng sẽ khiến cho nàng gặp phiền toái." Lục Thành thấp giọng trả lời, nếu không phải sợ nàng chịu thiệt thì cho dù xa tới bốn mươi dặm đường, hắn cũng sẽ đi tìm nàng.
Hiểu nàng đang lo lắng chuyện gì, Lục Thành bước sát tới tấm ván gỗ cổ xưa vài phần hơn, còn thiếu chút nữa đã đem mặt mình dán lên, nhẹ giọng dặn dò: "Hương Nhi, hôm nay ta tới Lưu gia uống rượu mừng, thấy cả nhà bá phụ và bá mẫu đều đang ở đó, nhưng không thấy nàng nên ta biết nàng đang ở nhà, cho nên mới dám đến tìm nàng. Hơn nữa ta đi vòng từ thôn phía sau tới đây , bảo đảm không có bất cứ ai nhìn thấy, nàng nhanh mở cửa cho ta có được không? Ta khát nước, muốn uống nước."
Giọng nói hết sức thuần thuần thiện dụ.
Ngưng Hương không ngốc, ánh mắt xuyên qua phòng bếp nhìn cửa chính phía trước còn đang rộng mở, nàng không muốn mở cửa cho hắn vào, lại khuyên nhủ lần nữa: "Nếu đã đến uống rượu mừng, huynh nên qua đó sớm một chút đi, miễn cho nhà người ta trước khi khai tiệc còn phải đi tìm huynh."
"Thời điểm khai tiệc còn sớm, ta lại là một người ngoài thôn, ngoại trừ Lưu thúc thì còn ai tìm ta nữa? Nhưng mà bây giờ Lưu thúc cũng không rảnh mà quản ta nữa rồi." Lục Thành nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt hoàn toàn không chịu nổi một cước của hắn, lần cuối cùng nhẹ giọng cầu xin nàng, "Hương Nhi mở cửa đi, ta ngồi chút xíu lập tức đi liền."
Nếu nàng vẫn không mở cửa, hắn sẽ leo tường đi vào.
Thấy hắn đáng thương, biết hắn nhiệt tình lại thích quấn người Ngưng Hương cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, ngó ra cửa trước sau đó thấp giọng nói: "Vậy trước tiên huynh núp kĩ đi, ta đóng cửa trước lại thì lại đến đây mở cửa cho huynh."
Cảm thấy đã dụ được nàng, Lục Thành vội vàng ừ một tiếng.
Ngưng Hương liếc mắt nhìn cánh cửa, tâm hoảng ý loạn đi tới cửa cửa trước, trong chốc lát lại cảm giác mình phạm sai lầm, lẽ ra không nên đáp ứng hắn, trong chốc lát lại cảm thấy Lục Thành hao hết tâm tư đến một chuyến cũng không dễ dàng, đã đến trước cửa nhưng không được vào, như thế đối với hắn quá không có tình người. Suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát lại trở lại cửa sau, trong khoảnh khắc tay nàng đụng phải cánh cửa đóng kín kia, khuôn mặt Ngưng Hương vụt đỏ lên.
Nàng vậy mà lại dám ở riêng với hắn.
Nàng cất kỹ giỏ may vá, lặng lẽ đứng lên, một tay phòng bị siết chặt cánh cửa phòng bếp, nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"
"Là ta."
Một chữ trầm thấp nhưng lại có khí lực lớn, là giọng của Lục Thành.
Phòng bị của Ngưng Hương lập tức biến thành căng thẳng.
Hôm nay nhà Lưu gia đang có hỉ sự, hầu như tất cả mọi nhà đều tới đó tham dự tiệc rượu, trên đường nhất định đều là người đi đường, vậy sao hắn lại dám đến đây vào hôm nay?
Buồn bực hắn quá lỗ mãng, Ngưng Hương nhíu mày lại, còn chưa kịp nói gì thì nam nhân ngoài cửa giống như không kiên nhẫn đợi được lại tiếp tục gõ cửa.
Phía cuối con đường này, sát bốn hộ gia đình là căn nhà của mình, Ngưng Hương có tật giật mình sợ nhà khác thấy, nàng bước nhanh đến trước cửa sau, nhẹ giọng trách mắng: "Tại sao huynh lại đến đây, nhanh đi đi, đừng để cho người khác nhìn thấy."
Cách một cánh cửa.
Nghe giọng nói của nàng tựa như con nợ đuổi chủ, Lục Thành bất đắc dĩ nói: "Hương Nhi, đã mười ngày rồi chúng ta chưa gặp nhau."
Hắn biết, chỉ có mình hắn là nóng lòng mong mỏi, còn nàng thì có lẽ đang ước gì hắn vĩnh viễn cũng đừng tới đây nữa.
Đôi môi có độ dày mỏng thích hợp của hắn lại nhếch lên, bởi vì rất lâu đã không được gặp nàng lại khiến cho hắn bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng lần này Lục Thành đã nghĩ oan cho Ngưng Hương rồi, Ngưng Hương hiểu rõ hai người đã vài ngày rồi vẫn chưa gặp nhau, nàng cũng không phải là không muốn gặp, nhưng nàng chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi thủ lễ, rất sợ loại bí mật gặp mặt này, càng sợ bị người khác phát hiện lại truyền đi nói bóng nói gió. Không nghe rõ ủy khuất nhàn nhạt trong giọng nói của nam nhân, Ngưng Hương cúi đầu thuyết phục hắn, "Mới mười ngày thôi mà, lúc ta còn chưa chuộc thân, huynh..."
Một tháng mới được gặp một lần, hắn cũng có thể nhẫn nhịn, còn đây mới mười ngày thì tính là cái gì?
"Khi đó nàng ở Hầu phủ làm việc, ta sợ nếu như đột ngột đi tìm nàng sẽ khiến cho nàng gặp phiền toái." Lục Thành thấp giọng trả lời, nếu không phải sợ nàng chịu thiệt thì cho dù xa tới bốn mươi dặm đường, hắn cũng sẽ đi tìm nàng.
Hiểu nàng đang lo lắng chuyện gì, Lục Thành bước sát tới tấm ván gỗ cổ xưa vài phần hơn, còn thiếu chút nữa đã đem mặt mình dán lên, nhẹ giọng dặn dò: "Hương Nhi, hôm nay ta tới Lưu gia uống rượu mừng, thấy cả nhà bá phụ và bá mẫu đều đang ở đó, nhưng không thấy nàng nên ta biết nàng đang ở nhà, cho nên mới dám đến tìm nàng. Hơn nữa ta đi vòng từ thôn phía sau tới đây , bảo đảm không có bất cứ ai nhìn thấy, nàng nhanh mở cửa cho ta có được không? Ta khát nước, muốn uống nước."
Giọng nói hết sức thuần thuần thiện dụ.
Ngưng Hương không ngốc, ánh mắt xuyên qua phòng bếp nhìn cửa chính phía trước còn đang rộng mở, nàng không muốn mở cửa cho hắn vào, lại khuyên nhủ lần nữa: "Nếu đã đến uống rượu mừng, huynh nên qua đó sớm một chút đi, miễn cho nhà người ta trước khi khai tiệc còn phải đi tìm huynh."
"Thời điểm khai tiệc còn sớm, ta lại là một người ngoài thôn, ngoại trừ Lưu thúc thì còn ai tìm ta nữa? Nhưng mà bây giờ Lưu thúc cũng không rảnh mà quản ta nữa rồi." Lục Thành nhìn chằm chằm cánh cửa trước mặt hoàn toàn không chịu nổi một cước của hắn, lần cuối cùng nhẹ giọng cầu xin nàng, "Hương Nhi mở cửa đi, ta ngồi chút xíu lập tức đi liền."
Nếu nàng vẫn không mở cửa, hắn sẽ leo tường đi vào.
Thấy hắn đáng thương, biết hắn nhiệt tình lại thích quấn người Ngưng Hương cuối cùng cũng đành thỏa hiệp, ngó ra cửa trước sau đó thấp giọng nói: "Vậy trước tiên huynh núp kĩ đi, ta đóng cửa trước lại thì lại đến đây mở cửa cho huynh."
Cảm thấy đã dụ được nàng, Lục Thành vội vàng ừ một tiếng.
Ngưng Hương liếc mắt nhìn cánh cửa, tâm hoảng ý loạn đi tới cửa cửa trước, trong chốc lát lại cảm giác mình phạm sai lầm, lẽ ra không nên đáp ứng hắn, trong chốc lát lại cảm thấy Lục Thành hao hết tâm tư đến một chuyến cũng không dễ dàng, đã đến trước cửa nhưng không được vào, như thế đối với hắn quá không có tình người. Suy nghĩ vẩn vơ trong chốc lát lại trở lại cửa sau, trong khoảnh khắc tay nàng đụng phải cánh cửa đóng kín kia, khuôn mặt Ngưng Hương vụt đỏ lên.
Nàng vậy mà lại dám ở riêng với hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro