Chương 203
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Lông mi của tiểu cô nương run rẩy không ngừng, Lục Thành buồn cười đem trái cây nhét vào trong ngực nàng, kịp thời thu tay lại nói: "Ăn đi, ta đã rửa sạch rồi, nhìn nàng ăn xong ta liền đi."
Ngưng Hương vốn định giữ lại cho đệ đệ , nghe hắn nói vậy thì suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Ta ăn không hết, chúng ta mỗi người một nửa đi."
Lục Thành đưa tay cản nàng, ý bảo nàng ngồi xuống, "Nàng ăn đi, ta hầu như ngày nào cũng được ăn, sớm chán rồi."
Ngưng Hương không còn cách nào khác, đành phải lần nữa ngồi đối diện hắn, phát giác hắn thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, nàng đỏ mặt nghiêng đầu, nhè nhẹ cắn một cái.
"Cái này là ta trộm, cố ý vì nàng hái từ trên cây." Nhìn dấu răng nhỏ của nàng lưu trên trái cây, Lục Thành cười nói.
Mặt Ngưng Hương liền biến sắc.
Lục Thành thấp giọng cười thành tiếng, "Lừa nàng thôi, đều là nhặt dưới tàng cây."
Hắn không đứng đắn, Ngưng Hương sâu kín trừng mắt liếc hắn một cái, dứt khoát xoay qua chỗ khác, không đối diện với hắn ăn nữa.
"Nàng tin thật sao?" Lục Thành nhấc mông chuyển đến đứng gần phía cửa bắc, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, sống lưng miễn cưỡng dựa vào cánh cửa, mi mắt bởi rũ xuống, phối hợp với nụ cười trêu cợt bên môi, thấy thế nào cũng đều là du côn.
Ngưng Hương đột nhiên không muốn ăn, không phải là vì trái cây "không trong sạch", mà chính là phiền muộn hắn trêu cợt nàng.
Thấy nàng không muốn ăn nữa, Lục Thành vội vã ấn bả vai nàng xuống.
"Huynh ngồi đi!" Ngưng Hương nhìn chằm chằm móng vuốt hắn trách mắng.
Lục Thành lập tức ngoan ngoãn lui trở về, mềm giọng dụ dỗ nói: "Rồi rồi rồi, ta không đùa nàng nữa, đây đúng là ta hái từ trên cây, nhưng mà nhiều trái cây như vậy, thiếu một quả căn bản nhìn cũng không thấy, sư phụ ta cũng hái qua, ta đây là học theo ông ấy thôi, nàng không cần để ở trong lòng."
Ngưng Hương nhếch miệng, cúi đầu nhìn trái cây, "Về sau không được phép lại hái trên cây nữa."
Mặc dù hắn muốn đưa cho nàng quả tốt.
Trái cây quả thực rất chưa, nhưng nghĩ đến lúc hắn hái trái cây trong lòng đều suy nghĩ đến nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt.
Không nhìn hắn nữa, nàng ở trước mặt hắn, ngượng ngùng ăn từng chút từng chút cho hắn xem.
Hắn nghĩ cho nàng như vậy, cho hắn nhìn nhiều một chút cũng không sao, hắn nhìn đủ rồi thì mới có thể thành thật hơn, an tâm làm việc.
Nhưng mà hảo tâm của tiểu cô nương cũng khiên nam nhân không cảm kích, Ngưng Hương mới ăn một nửa, trái cây đột nhiên bị hắn đoạt đi, đoạt xong lại giống như con khỉ, cầm lấy trái cây liền nhảy ra ngoài cửa, động tác lưu loát liền mạch.
Ngưng Hương không tin được đứng lên.
"Nàng không để cho ta hôn, ta chỉ có thể làm như vậy đỡ thèm." Ngón cái và ngón trỏ của Lục Thành bóp quả trái cây, cố ý đối nếm qua chỗ nàng vừa cắn hôn một cái.
Hai tai Ngưng Hương đều đỏ lên, tức giận đi ra ngoài.
Lục Thành cho rằng người yêu muốn tới đoạt trái cây, ngoài ý muốn lui về phía sau, nhưng mà Ngưng Hương chỉ là cầm lấy cánh cửa, "bùm" một phát đóng cửa lại.
"Huynh mau đi đi!"
Giọng nói xấu hổ của tiểu cô nương xuyên qua cánh cửa truyền ra.
Lục Thành cười cười bước tới, dán cả thân người lên cánh cửa, giống như dụ hoặc nói: "Ta còn chưa ăn, còn dư lại một chút Hương Nhi còn muốn ăn không?"
Nói xong , hắn nghe được tiếng hô hấp mạnh mẽ của nàng.
Lục Thành sảng khoái tinh thần, dựa vào cánh cửa thảnh thơi ăn nửa quả còn dư lại, ăn xong mới rời đi.
Ngưng Hương vốn định giữ lại cho đệ đệ , nghe hắn nói vậy thì suy nghĩ một chút, đứng lên nói: "Ta ăn không hết, chúng ta mỗi người một nửa đi."
Lục Thành đưa tay cản nàng, ý bảo nàng ngồi xuống, "Nàng ăn đi, ta hầu như ngày nào cũng được ăn, sớm chán rồi."
Ngưng Hương không còn cách nào khác, đành phải lần nữa ngồi đối diện hắn, phát giác hắn thẳng tắp nhìn mình chằm chằm, nàng đỏ mặt nghiêng đầu, nhè nhẹ cắn một cái.
"Cái này là ta trộm, cố ý vì nàng hái từ trên cây." Nhìn dấu răng nhỏ của nàng lưu trên trái cây, Lục Thành cười nói.
Mặt Ngưng Hương liền biến sắc.
Lục Thành thấp giọng cười thành tiếng, "Lừa nàng thôi, đều là nhặt dưới tàng cây."
Hắn không đứng đắn, Ngưng Hương sâu kín trừng mắt liếc hắn một cái, dứt khoát xoay qua chỗ khác, không đối diện với hắn ăn nữa.
"Nàng tin thật sao?" Lục Thành nhấc mông chuyển đến đứng gần phía cửa bắc, tiếp tục nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, sống lưng miễn cưỡng dựa vào cánh cửa, mi mắt bởi rũ xuống, phối hợp với nụ cười trêu cợt bên môi, thấy thế nào cũng đều là du côn.
Ngưng Hương đột nhiên không muốn ăn, không phải là vì trái cây "không trong sạch", mà chính là phiền muộn hắn trêu cợt nàng.
Thấy nàng không muốn ăn nữa, Lục Thành vội vã ấn bả vai nàng xuống.
"Huynh ngồi đi!" Ngưng Hương nhìn chằm chằm móng vuốt hắn trách mắng.
Lục Thành lập tức ngoan ngoãn lui trở về, mềm giọng dụ dỗ nói: "Rồi rồi rồi, ta không đùa nàng nữa, đây đúng là ta hái từ trên cây, nhưng mà nhiều trái cây như vậy, thiếu một quả căn bản nhìn cũng không thấy, sư phụ ta cũng hái qua, ta đây là học theo ông ấy thôi, nàng không cần để ở trong lòng."
Ngưng Hương nhếch miệng, cúi đầu nhìn trái cây, "Về sau không được phép lại hái trên cây nữa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù hắn muốn đưa cho nàng quả tốt.
Trái cây quả thực rất chưa, nhưng nghĩ đến lúc hắn hái trái cây trong lòng đều suy nghĩ đến nàng, Ngưng Hương chỉ cảm thấy đầu lưỡi tràn ngập vị ngọt.
Không nhìn hắn nữa, nàng ở trước mặt hắn, ngượng ngùng ăn từng chút từng chút cho hắn xem.
Hắn nghĩ cho nàng như vậy, cho hắn nhìn nhiều một chút cũng không sao, hắn nhìn đủ rồi thì mới có thể thành thật hơn, an tâm làm việc.
Nhưng mà hảo tâm của tiểu cô nương cũng khiên nam nhân không cảm kích, Ngưng Hương mới ăn một nửa, trái cây đột nhiên bị hắn đoạt đi, đoạt xong lại giống như con khỉ, cầm lấy trái cây liền nhảy ra ngoài cửa, động tác lưu loát liền mạch.
Ngưng Hương không tin được đứng lên.
"Nàng không để cho ta hôn, ta chỉ có thể làm như vậy đỡ thèm." Ngón cái và ngón trỏ của Lục Thành bóp quả trái cây, cố ý đối nếm qua chỗ nàng vừa cắn hôn một cái.
Hai tai Ngưng Hương đều đỏ lên, tức giận đi ra ngoài.
Lục Thành cho rằng người yêu muốn tới đoạt trái cây, ngoài ý muốn lui về phía sau, nhưng mà Ngưng Hương chỉ là cầm lấy cánh cửa, "bùm" một phát đóng cửa lại.
"Huynh mau đi đi!"
Giọng nói xấu hổ của tiểu cô nương xuyên qua cánh cửa truyền ra.
Lục Thành cười cười bước tới, dán cả thân người lên cánh cửa, giống như dụ hoặc nói: "Ta còn chưa ăn, còn dư lại một chút Hương Nhi còn muốn ăn không?"
Nói xong , hắn nghe được tiếng hô hấp mạnh mẽ của nàng.
Lục Thành sảng khoái tinh thần, dựa vào cánh cửa thảnh thơi ăn nửa quả còn dư lại, ăn xong mới rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro