Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 207

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Móng tay A Nam hơi dài, tiểu tử đang lúc nổi nóng cào một phát, lập tức trên mặt non mịn của Đại Tráng lưu lại một dấu vết dài nhỏ.

Đại Tráng là đứa trẻ có tính trẻ con của người thôn bắc, đó là chỉ việc hắn được bắt nạt người khác còn người khác không được phép bắt nạt hắn, hiện tại lại bị một đứa trẻ hai tuổi hung hăng cào một cái, cơn tức của hắn cũng lập tức nổi lên, đưa tay đánh về phía A Nam.

"Đại Tráng!" Từ lúc A Nam giơ tay lên Ngưng Hương đã phát hiện không đúng, lúc này nàng đã kịp thời leo lên giường, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy cảnh Đại Tráng vung cánh tay lên, nàng vội vàng bắt lấy tay Đại Tráng kéo về phía mình. Lúc đầu gối nàng chạm vào giường thì cũng là lúc Đại Tráng nửa nằm ở trên giường, trong lòng hắn tức giận, biết Ngưng Hương kéo hắn là vì A Nam ở bên kia, trong cơn tức giận đánh không tới A Nam hắn liền chuyển sang trên người Ngưng Hương, hắn bị kéo đến bên cạnh Ngưng Hương, tay cũng nhanh chóng hướng về khuôn mặt của Ngưng Hương.

Ngưng Hương sao có thể đoán được Đại Tráng lại không hiểu chuyện như thế, nàng né chậm nên chỉ tránh được khuôn mặt, còn trên cổ thì đã bị Đại Tráng cào một cái. Khí lực Đại Tráng lớn gấp bốn năm lần A Nam, Ngưng Hương đau đến hít một ngụm khí lớn, thấy Đại Tráng dường như đã nổi điên như con nghé nhỏ còn muốn đạp nàng, sắc mặt Ngưng Hương lạnh xuống, một tay đè Đại Tráng xuống giường, một tay dùng sức ấn vào lưng hắn, hung hăng đánh vào mông hắn mấy cái, "Ngươi thử cào ta thêm một cái nữa thử xem!"

"Ai bảo hắn cào đệ trước!" Đại Tráng vặn vẹo muốn thoát khỏi Ngưng Hương, chợt cái mông bị người khác đánh, hắn ô ô khóc lên, "Đệ méc nương đệ cho tỷ xem!"

"Méc đi, để cho bà ấy biết chuyện ngươi muốn ăn cắp tiền của A Nam, để xem bà ta có đánh ngươi hay không!"

Ngưng Hương đã trông thấy vừa rồi Đại Tráng nhào tới lúc đồng tiền bị rớt xuống, lại thấy A Nam giơ tay lên, nàng sợ Đại Tráng đột nhiên đánh trả làm bị thương A Nam đang sững sờ, trước tiên Ngưng Hương đem Đại Tráng đang gào khóc kéo xuống đất, lại nghe thấy động tĩnh đám Lục Phù đang ở bên ngoài chạy tới, Ngưng Hương mặt lạnh nhỏ giọng khiển trách Đại Tráng, "Chỉ có tặc nhân mới trộm tiền người khác, nếu để cho người khác biết ngươi là tặc nhân thì sau này không ai thèm chơi với ngươi nữa đâu."

Tiếng khóc của Đại Tráng đột nhiên ngừng lại, trong mắt lộ ra sợ hãi.

Dù sao chỉ mới là đứa trẻ năm tuổi, Ngưng Hương nguyện ý cho Đại Tráng thêm một cơ hội, thấp giọng nói: "Chỉ cần về sau ngươi đừng trộm tiền cướp tiền người khác nữa thì chuyện ngươi ăn cắp tiền của A Nam ta sẽ không nói cho người khác biết, nếu ngươi không nghe lời vậy thì sẽ nói cho cha ngươi biết, để xem ông ấy có trừng trị ngươi không."

Đại Tráng sợ bị đánh, cúi đầu lau nước mắt, không nói tiếng nào, có thể là do nước mắt chảy qua vết thương bị A Nam cào, nam oa ủy khuất ngẩng đầu, "A Nam cào đệ!"

Ngưng Hương nghiêng cái cổ cho hắn xem, "Vậy ngươi còn cào lại ta cơ mà, nhìn xem, đã chảy máu luôn rồi, còn ngươi có chảy máu sao?"

Đại Tráng sờ mặt của mình, phát hiện mình không chảy máu, cuối cùng cũng chột dạ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên trong phòng bếp truyền đến động tĩnh, Ngưng Hương trước tiên đóng kín cửa phòng, kéo Đại Tráng sang một bên, ngồi xổm xuống dụ dỗ hắn: "Đại Tráng nhớ kỹ, trẻ con mà trộm đồ không phải là đứa bé ngoan, sau này Đại Tráng không được ăn trộm nữa thì ta sẽ vẫn thích đệ, mua đồ ăn ngon cũng sẽ chia cho đệ, nhưng nếu đệ lại ăn trộm nữa, vậy thì cái gì ta cũng sẽ không cho đệ, cũng không cho đệ đến tìm A Mộc chơi nữa."

Hai mắt Đại Tráng rưng rưng, nhìn ngó tỷ tỷ xinh đẹp nhà bên cạnh, sợ hãi nói: "Đệ không ăn trộm nữa đâu, vậy nương đệ nhìn thấy mặt đệ như vậy thì làm sao bây giờ?"

Mỗi lần hắn cùng người khác đánh nhau bị thương về nhà, nương nhìn thấy đều mắng hắn không có tiền đồ, để cho người khác đánh.

Ngưng Hương đã nghe qua nương Đại Tráng mắng chửi người khác, nàng giúp Đại Tráng lau nước mắt, dịu dàng nói: "Đại Tráng tự nói là bản thân bắt muỗi không ngờ lại tự cào trúng mặt, chỉ cần đệ nói như vậy thì nương đệ sẽ tin, ta cũng sẽ nói như vậy với đại bá mẫu của ta, như vậy hai chúng ta bất cứ ai cũng sẽ không bị mắng."

Đại Tráng nhìn vết máu trên cần cổ nàng một chút, đột nhiên lại khóc lên.

Trong sân truyền đến giọng nói Trương Bưu đè nén lửa giận, "Đại Tráng lại đánh A Mộc phải không hả?"

Hai đứa bé thời điểm tốt thì chơi với nhau rất tốt, nhưng hầu như mỗi ngày đều sẽ giận dỗi với nhau, phần lớn đều là do Đại Tráng bắt nạt A Mộc.

Đại Tráng là nhị đệ sợ nhất chính là huynh trưởng, nghe thấy giọng nói huynh trưởng khiến hắn bị hù dọa sợ run cả người.

Ngưng Hương nhỏ giọng trấn an hai câu, an bày "mưu kế" tốt rồi, nàng cất giọng trả lời: "Không phải vậy đâu, Đại Tráng mới vừa từ trên giường té xuống thôi."

Nói xong liền mở cửa phòng, để Đại Tráng cùng huynh trưởng trở về, nàng chỉ lộ nửa gương mặt, không bước ra cửa.

Trương Bưu thấy bên trong trong phòng bếp tất cả lớn nhỏ có bốn vị cô nương bao gồm cả Từ Thu Nhi đang vây quanh, mặc dù trong nội tâm hoài nghi nhưng hắn không có ý muốn đi vào, hắn vừa dắt đệ đệ về vừa chất vấn Đại Tráng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0