Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 211

Tiếu Giai Nhân

2024-11-21 12:09:41

Chương Vân Khê không nghĩ tới tiểu nha đầu này lại ngang ngược như vậy, vừa muốn cãi nhau thì Hãn Lâm đang đứng bên cạnh đột nhiên dùng sức đánh A Đào một cái, "Không cho ngươi trừng tỷ tỷ ta!"

Hãn Lâm bốn tuổi tuy không mạnh mẽ như Đại Tráng, nhưng sức lực cũng không nhỏ, ăn một toàn thân đều là thịt nên khí lực cũng rất lớn. Xiêm y mùa hè lại mỏng manh, cho nên cánh tay A Đào bị hắn đánh đau, trong cơn tức giận cũng muốn đánh trả.

"Ngươi còn muốn đánh người sao?" Chương Vân Khê tay mắt lanh lẹ nắm lấy cánh tay A Đào.

Hãn Lâm thừa dịp này lại đánh A Đào thêm một cái, đánh xong thì trốn ra phía sau tỷ tỷ.

Từ Thu Nhi dùng một tay níu hắn lại, sau lại dùng cả hai tay đánh thẳng vào cái mông của hắn, "Ai cho ngươi đánh khách của nhà chúng ta hả? Muốn giỡn thì về nhà của các ngươi mà đùa giỡn đi!"

Đánh xong lập tức đem A Đào và A Mộc bảo hộ ở sau lưng, ngẩng đầu trừng mắt cùng Chương Vân Khê.

Bên kia A Nam vừa được Ngưng Hương ôm từ nhà xí ra, vừa hay nhìn thấy cô cô bị Hãn Lâm đánh, tiểu tử bực tức, từ xa vung quả đấm nhỏ như muốn đánh Hãn Lâm, trong miệng kêu loạn xạ.

Cái mông Hãn Lâm bị Từ Thu Nhi đánh đau nên gào khóc lên.

Chương Mãn cùng Chương Hồng Lâm vội vàng chạy ra.

"Phụ thân, nàng ta đánh Hãn Lâm!" Chương Vân Khê giận dữ cáo trạng.

Từ Thu Nhi không chịu thua, hừ nói: "Hắn động thủ trước, mắt ngươi mù nên không nhìn thấy sao?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chương Mãn biết rõ tính tình của tiểu nhi tử nhà mình, trầm mặt ngăn cản giữa hai vị cô nương, cúi đầu khiển trách Hãn Lâm, "Còn nhớ tới chuyện con đang đến nhà biểu tỷ làm khách không hả? Không nhớ thì ta đưa con trở về!"

Hãn Lâm thường ngày nhìn thấy mẫu thân khiển trách phụ thân, cho nên người hắn không sợ nhất chính là phụ thân, thấy cha mình lại hướng về người ngoài mà khiển trách hắn, nam oa bốn tuổi vừa khóc vừa lớn tiếng cãi lại: "Ta cũng không muốn đến nhà biểu tỷ nữa!" Nói xong liền dắt lấy tay Chương Vân Khê ý muốn tỷ tỷ đi cùng hắn.

Chương Vân Khê trừng mắt với Ngưng Hương ở phía xa xa đang xem náo nhiệt, sau đó bước đi theo Hãn Lâm.

"Vân Khê!" Chương Hồng Lâm nhíu mày trách mắng.

Chương Vân Khê cười lạnh, quay đầu lại nói: "Ca ca không thấy sao? Bọn họ căn bản là xem chúng ta như kẻ thù, thà rằng giúp người ngoài cũng không thèm giúp người thân như chúng ta, vậy chúng ta còn ở lại đây làm gì? Tự rước lấy nhục sao?"

Bởi vì từ đáy lòng xem thường tỷ đệ Từ gia, cho nên việc Chương Vân Khê phải ủy khuất chính mình đi theo huynh trưởng cầu xin Ngưng Hương vốn cũng không có bao nhiêu thành ý, bây giờ lại phát hiện Ngưng Hương cũng không phải là nữ nhân ngốc dễ lừa gạt như lời của huynh trưởng, nếu không thì tỷ ta sẽ không đứng ở đàng xa xem náo nhiệt, hiển nhiên là lười diễn trò, nếu đã vậy thì nguyện vọng của huynh trưởng thì tự hắn cầu xin đi.

Vừa dứt lời thì Chương Vân Khê dẫn đệ đệ bước nhanh ra cửa chính.

Ngưng Hương đưa mắt nhìn hai người tỷ đệ bọn họ đi ngang qua mình, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, nàng ôm A Nam đi đến bên cạnh cữu cữu, thấp giọng nói: "Cữu cữu, biểu tỷ biểu đệ đều không thích chúng ta, lần sau ngài muốn tốt cho chúng cháu thì người tự đi, dưa hái xanh không ngọt, cần gì phải để bọn họ ủy khuất?"

Nghe hiểu ý tứ của cháu gái ngoại, Chương Mãn xấu hổ vô cùng.

Ngày đó hắn nghe thấy thê tử cùng trưởng tử khắc khẩu, trưởng tử trách cứ thê tử không nên cầu xin cháu gái ngoại làm gì, thê tử mắng trưởng tử không hiểu nỗi khổ tâm của nàng, nữ nhi cũng đứng phía bên trưởng tử. Cho nên hai đứa bé đề ra muốn tới chỗ cháu gái ngoại để nâng cao tình cảm, hắn vui mừng không thôi, ai ngờ lúc này mới vừa tiến vào sân nhỏ còn chưa kịp nói gì thì nữ nhi đã vừa châm chọc vừa khiêu khích như vậy rồi?

Chương Hồng Lâm trong lòng phiền sợ chuyện xấu do muộn muội muội điêu ngoa tùy hứng, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ khó xử tự trách, thành khẩn nói với Ngưng Hương: "Hương Nhi, Hãn Lâm bị chúng ta làm hư mất rồi, trở về ta sẽ dạy bảo hắn thật tốt, không để cho hắn lại đi bắt nạt người khác nữa. Còn biểu tỷ của muội... Tính khí nóng nảy của nó đã như vậy rồi, nếu như sớm biết muội ấy không hiểu lễ như thế, ta cùng phụ thân tuyệt sẽ không mang nàng đến."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong lại hướng về A Đào bồi tội, ân cần nhìn cánh tay A Đào, "Còn đau không?"

Giong nói của thư sinh ôn nhu rõ ràng, không giống với những người nam nhân khác trong thôn A Đào thường gặp.

Tiểu cô nương bảy tuổi thận trọng, thăm dò nhìn về phía Ngưng Hương, muốn nhìn xem trong ánh mắt Từ tỷ tỷ phán đoán người này tốt hay xấu.

"A Đào có đau không?" Ngưng Hương lúc này lại quan tâm A Đào, nhỏ giọng hỏi.

A Đào dõng dạc trả lời: "Mới vừa rồi vẫn có chút đau, bây giờ thì không đau nữa rồi."

"Vậy là tốt rồi, trở về ta sẽ dạy bảo Hãn Lâm." Chương Hồng Lâm tiếp lời, sau lại nhìn sang Ngưng Hương rồi nói với Chương Mãn: "Phụ thân, trong nhà biểu muội có khách, hay là chúng ta đi về trước đi."

Chương Mãn cũng không còn mặt mũi ở lại chỗ này nữa, ông hướng về cháu gái ngoại gật gật đầu, tỏ ý đi trước.

Chương Hồng Lâm cố ý đi chậm lại ở phía sau, ánh mắt quét qua Từ Thu Nhi, nghiêm nghị nói với Ngưng Hương: "Hương Nhi, ta biết rõ hai nhà chúng ta có hiểu lầm, nhưng ta thật sự muốn đền bù lỗi lầm nương ta phạm phải trước kia, đền bù thật tốt cho những tổn thất muội cùng A Mộc đã trải qua, hy vọng muội có thể từ buông bỏ phòng bị, xem ta như biểu ca."

Ngưng Hương trước sau vẫn không nhìn hắn, nàng nhìn chằm chằm hắn nói: "Biểu ca quá lo lắng rồi, ta tin biểu ca, chỉ là tháng tám biểu ca sẽ phải đi thi rồi, hai tháng này huynh vẫn nên ở nhà an tâm đọc sách đi, không cần lo lắng cho muội cùng với A Mộc đâu. Mợ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho biểu ca, chờ biểu ca dựa vào thực lực của mình đậu tú tài, mợ nhất định sẽ rất cao hứng, tất nhiên sẽ quên chuyện không vui ngày đó."

"Hương Nhi nói đúng lắm, vậy vi huynh mượn lời chúc tốt lành của muội." Chương Hồng Lâm cười sáng sủa, chắp tay cáo từ, không nhanh không chậm rời đi.

Ngưng Hương kêu đệ đệ đưa tiễn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Số ký tự: 0