Chương 224
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nhìn chiếc hộp sứ nhỏ trong tay, Ngưng Hương nhịn không được trong lòng quở trách Lục Thành tiêu tiền bậy bạ. Lãnh Mai Các có tiểu nha hoàn biết làm son phấn, đồ nàng cùng Tố Nguyệt dùng đều là tiểu nha hoàn đó đưa sang, tiểu nha hoàn không chịu thu tiền, cho nên bình thường nàng cùng Tố Nguyệt có đồ ăn vặt liền chia cho nàng ta một nửa, lần trở về này Ngưng Hương không mang bất kỳ đồ vật gì của Bùi Cảnh Hàn hoặc Hầu phủ đưa, duy chỉ có món đồ có quan hệ với Hầu phủ chính là hai hộp son phấn tiểu nha hoàn đưa.
Đương nhiên, nam nhân mình thích chịu vì mình tiêu pha, Ngưng Hương cũng không thể nào không vui vẻ.
Sờ đầu A Đào, trước tiên Ngưng Hương giấu kỹ son Lục Thành đưa, đem một chiếc hộp son mới vẫn còn chưa mở ra, nàng mang đến cho A Đào, cười hỏi: "A Đào ngửi xem, là mùi của Từ tỷ tỷ thơm hơn hay là đồ đại ca muội mua thơm hơn?"
Hộp sứ màu thiên thanh , hộp son bên trong tinh xảo đẹp đẽ, vừa nhìn liền khiến người yêu thích, A Đào nhẹ nhàng ngửi một cái, không phân biệt được, hết sức hâm mộ trả lời: "Rất thơm ." Có lẽ so với đồ đại ca lừa gạt nàng còn tốt hơn.
Tiểu cô nương lại bĩu môi.
Ngưng Hương bật cười, sau khi đậy kín cái hộp thì nhét vào tay A Đào, dụ dỗ nói: "Đại ca muội đưa cho Từ tỷ tỷ một hộp, vậy ta cũng đưa A Đào một hộp, chỉ là hộp này của tỷ tỷ là do một người tỷ muội của tỷ làm , cho nên tỷ không biết rõ giá tiền, có lẽ không đáng giá bằng ba lượng bạc, A Đào có chê không?"
A Đào đương nhiên sẽ không chê. Nhưng nàng nhìn ra được, cái hộp xinh đẹp của Từ tỷ tỷ chắc chắn sẽ ngang bằng so với chiếc hộp của huynh trưởng, thậm chí còn quý hơn.
A Đào lắc đầu, đem hộp sứ để lại trên giường, nghiêng đầu chạy ra ngoài, "Muội không cần, Từ tỷ tỷ mau cất đi!"
Nàng chỉ oán giận huynh trưởng lừa nàng chứ không oán trách huynh trưởng đem đồ tốt đưa cho Từ tỷ tỷ.
Lễ vật mắc như vậy, nàng không thể nhận.
Ngưng Hương đuổi theo tới phòng bếp thì thấy A Đào đã chạy ra ngoài rất xa, muội ấy đã một đường chạy thẳng đến chỗ hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống cùng một chỗ chơi đùa.
Ngưng Hương nghĩ nếu như bây giờ nàng đưa đồ cho A Đào cầm thì cũng không tiện, cho nên nàng đành tạm thời quay lại nhà, chờ khi A Đào trở về thì sẽ đưa cho muội ấy. Các cô nương thích làm đẹp đều không phân biệt tuổi tác, Lục Thành lơ ngơ không hiểu tâm sự của muội muội, nhưng Ngưng Hương lại biết A Đào nhất định rất thích những món đồ ấy.
Sau khi cất kỹ hộp son, Ngưng Hương đứng trước ngăn tủ, kìm nén không được lại cầm chiếc hộp của Lục Thành tặng lên.
Vừa mở nắp ra thì hương hoa hồng thổi ngay vào mặt làm khuôn mặt nàng cũng hồng theo.
Hình ảnh bên trong ruộng bắp lần lượt tái hiện lại trong tâm trí nàng.
Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, nàng nhanh chóng đắp kín cái nắp rồi nhét lại vào ngăn kéo, cái người hay thích bắt nạt nàng kia, nàng không thèm dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.
Vừa bồi bọn nhỏ chơi gần nửa canh giờ thì Lục Định đã sớm quay lại đón người, rõ ràng là không muốn để cho người khác hiểu lầm là nhà bọn họ muốn ăn cơm ké.
Tỷ đệ Ngưng Hương đang cùng cả nhà Đại bá mẫu dùng cơm, Lý thị thấy vậy liền phản đối, Ngưng Hương thẹn thùng chủ động nói bọn họ lưu lại ăn cơm, Lý thị thích A Đào và A Nam, nhưng mà bà muốn họ ở lại cũng vô dụng, Lục Định kiên quyết không chịu, thấy muội muội và cháu trai đã ngồi yên ổn liền đánh xe liền đi. Lúc này Ngưng Hương mới đuổi theo vài bước, kín đáo đem hộp son đưa cho A Đào, nhỏ giọng dặn dò: "A Đào đừng nói, tỷ tỷ không muốn người khác biết chuyện của đại ca muội với ta."
A Đào nhìn mọi người Từ gia đang đứng trước cửa đành nhận lấy, thật tâm nhìn Ngưng Hương nói: "Từ tỷ tỷ thật tốt!"
So với đại ca tốt hơn nhiều.
Ngưng Hương cười, lại hôn A Nam một cái rồi đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Chướng 225
"Xe Quách lão tam có phải cũng sắp đến rồi không?" Mọi người một nhà lần nữa nhanh chóng gom lại một chỗ, Lý thị nhìn qua thôn đông rồi vẫy tay với nhi tử: "Con nhanh sang ven đường chờ đi."
Cháu gái đã nói Tố Nguyệt sẽ viết thư giao cho Quách lão tam đưa về, bà nghe một lần thì đã nhớ kỹ.
Từ Hòe gật đầu đồng ý, Ngưng Hương cũng muốn đi cùng thì bị Lý thị ngăn cản, "Trời nóng, để đại ca cháu đi là được rồi."
Từ Hòe cũng khuyên muội muội, "Quách lão tam biết chúng ta là người một nhà, Hương Nhi an tâm ở nhà chờ đi."
Ngưng Hương chột dạ, kỳ thật nàng cũng có chút sợ hãi khi đối mặt với Quách lão tam, liền gật đầu nhẹ, "Phiền đại ca rồi."
Từ Hòe cười nói đường muội quá khách khí rồi liền dắt đường đệ đi .
Ngưng Hương căng thẳng ở nhà chờ , mặc dù trong lòng biết rõ Bùi Cảnh Hàn không có ở nhà, một tháng này khẳng định Tố Nguyệt trải qua nhất định là rất an nhàn.
Qủa thực Tố Nguyệt hết sức nhàn nhã, không có người hầu hạ, cũng không có tỷ muội hữu hảo ở bên người, nàng liền chạy tới khuê phòng, đòi Vạn cô cô một chút nguyên liệu để may cho Ngưng Hương một bộ xiêm y tơ lụa, giầy vải thêu hoa hồng đào, váy dài thêu thêm chút hoa sen xanh lá nhạt, còn có một đai lưng xanh nhạt cùng màu.
Ngoài ra, nàng còn may cho A Mộc một bộ xiêm y, áo màu xanh da trời, kích cỡ cố ý làm to hơn so với Ngưng Hương đã nhắc tới.
Từ Hòe đem bao đồ giao cho đường muội liền đi, Từ Thu Nhi cũng không đuổi theo Đường tỷ xem lễ vật, cho nên trong phòng chỉ có tỷ đệ Ngưng Hương.
Mở bao đồ ra, Ngưng Hương vội vàng bức thư được giấu kín ở bên trong, A Mộc phát hiện có xiêm y của hắn thì đã hưng phấn tới mức liền mặc thử.
Ngưng Hương không để ý tới đệ đệ, nàng vừa thấy bút tích quen thuộc Tố Nguyệt thì tâm càng ngày càng trầm.
Thư của Tố Nguyệt chỉ có hai tờ, tờ thứ nhất nói tất cả đều là việc vặt hằng ngày, nói rằng Tố Nguyệt nhớ nàng, hy vọng nàng có rảnh thì quay lại Hầu phủ thăm nàng ấy, lạc khoản kết thúc. Tờ thứ hai bút tích liền chuyển hướng, nói cho Ngưng Hương biết khi nàng vừa rời phủ ngày thứ hai, thì nàng ấy đã viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa mang đến Kinh Châu, báo cho Bùi Cảnh Hàn chuyện Ngưng Hương đã chuộc thân, và còn giải thích lý do vì sao nàng ấy làm như vậy.
"Ngưng Hương, ta với ngươi thân như tỷ muội, bình thường ngốc như vậy, thế nên có thể nghĩ tới chuyện chuộc thân ra khỏi phủ còn được thuận lợi như vậy, hắn nhất định sẽ hoài nghi ta âm thầm giúp muội, cho nên ta phải kịp thời viết thư mật báo, như vậy thì lòng nghi ngờ của hắn đối với ta sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn đối với muội mà nói, thế tử sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, như vậy hắn ở Kinh Châu nghe tin muội đã chuộc thân, hắn tức giận nhưng trên đường gấp rút trở về thì lửa giận cũng sẽ tiêu tán đi vài phần, nếu không khi hắn trở về Hầu phủ mới biết, ta sợ hắn nổi giận sau đó mất đi lý trí sẽ khiến muội gặp nhiều thua thiệt. Tóm lại, ta không sợ muội trách ta, chỉ là ta muốn nhắc nhở muội, khả năng hắn sẽ sớm trở lại, muội cần cẩn thận đề phòng."
Cuối cùng dặn dò nàng đốt tờ này đi.
Ngưng Hương nhìn thêm một lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng ổn định khống chế thân thể đang run lên nhè nhẹ.
Nàng sao có thể trách Tố Nguyệt, không có Tố Nguyệt chỉ điểm thì có lẽ bây giờ nàng vẫn còn bị vây ở trong Hầu phủ.
Nàng chỉ sợ Bùi Cảnh Hàn, đời trước Bùi Cảnh Hàn đầu tháng tám mới trở về Thái An phủ, Ngưng Hương biết chính xác ngày cho nên nàng vẫn có cảm giác mình còn có một tháng hưởng thụ cuộc sống bình lặng ở nông gia, nhưng bây giờ nàng không đoán được khi nào Bùi Cảnh Hàn trở lại phủ, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện ở trước nhà mình.
Siết chặt bức thư, Ngưng Hương ép buộc bản thân phải trấn định, âm thầm tính toán ngày về của Bùi Cảnh Hàn.
Kinh Châu cách thái An phủ xa ngàn dặm, mẹ con Thẩm Từ Từ chịu không nổi khổ cực, trên đường đi nhất định sẽ rất chậm, tiêu hao được thời gian nửa tháng, đoàn người xuất phát từ giữa tháng năm, bây giờ có lẽ vừa tới Kinh Châu. Thư của Tố Nguyệt mặc dù đầu tháng sáu mới đưa tới, nhưng người đưa tin là sai nha (lính trong phủ), cho nên bây giờ có lẽ thư đã đến tay Bùi Cảnh Hàn.
Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn dừng lại ở Kinh Châu một thời gian, trên đường trở về lại du lãm thêm mấy chỗ danh lam thắng cảnh, vừa đi vừa chơi cho nên mới trễ nãi đến đầu tháng tám. Nếu như hắn không ở Kinh Châu mà thúc ngựa chạy nhanh về thì có lẽ giữa tháng là có thể trở về nhà, nếu như hắn không gấp gáp tìm nàng tính sổ, thì sau khi bồi mẹ con Thẩm Từ Từ về thì cuối tháng hắn mới bắt đầu quay lại, như vậy thì thời gian sẽ giống với đời trước.
Nói cách khác, nhiều nhất nàng chỉ còn có khoảng mười ngày thanh nhàn.
"Tỷ tỷ, có đẹp không?"
Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của đệ đệ, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, liền thấy đệ đệ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên giường, con mắt sáng lên nhìn qua nàng.
"Đẹp, Tố Nguyệt tỷ tỷ khéo tay quá đúng không?" Ngưng Hương gượng cười nói.
A Mộc gật đầu, nhìn lại chiếc áo của mình rồi khen người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt kia, sau đó mới ôm lấy bộ đồ mới của tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ thay đồ.
Ngưng Hương gấp thư lại, sau đó đi sang tây phòng thay xiêm y cho đệ đệ xem, bồi đệ đệ vui vẻ một lát thì nàng lại thay quần áo cũ, sau đó đi sang Đông viện giúp Đại bá mẫu thổi lửa nấu cơm, thừa dịp không ai chú ý nàng nhanh tay đem tờ thư thứ hai đưa vào lò bếp.
Ngọn lửa nhanh chóng chiếm lây tờ giấy trắng, đảo mắt đã thành tro.
Đương nhiên, nam nhân mình thích chịu vì mình tiêu pha, Ngưng Hương cũng không thể nào không vui vẻ.
Sờ đầu A Đào, trước tiên Ngưng Hương giấu kỹ son Lục Thành đưa, đem một chiếc hộp son mới vẫn còn chưa mở ra, nàng mang đến cho A Đào, cười hỏi: "A Đào ngửi xem, là mùi của Từ tỷ tỷ thơm hơn hay là đồ đại ca muội mua thơm hơn?"
Hộp sứ màu thiên thanh , hộp son bên trong tinh xảo đẹp đẽ, vừa nhìn liền khiến người yêu thích, A Đào nhẹ nhàng ngửi một cái, không phân biệt được, hết sức hâm mộ trả lời: "Rất thơm ." Có lẽ so với đồ đại ca lừa gạt nàng còn tốt hơn.
Tiểu cô nương lại bĩu môi.
Ngưng Hương bật cười, sau khi đậy kín cái hộp thì nhét vào tay A Đào, dụ dỗ nói: "Đại ca muội đưa cho Từ tỷ tỷ một hộp, vậy ta cũng đưa A Đào một hộp, chỉ là hộp này của tỷ tỷ là do một người tỷ muội của tỷ làm , cho nên tỷ không biết rõ giá tiền, có lẽ không đáng giá bằng ba lượng bạc, A Đào có chê không?"
A Đào đương nhiên sẽ không chê. Nhưng nàng nhìn ra được, cái hộp xinh đẹp của Từ tỷ tỷ chắc chắn sẽ ngang bằng so với chiếc hộp của huynh trưởng, thậm chí còn quý hơn.
A Đào lắc đầu, đem hộp sứ để lại trên giường, nghiêng đầu chạy ra ngoài, "Muội không cần, Từ tỷ tỷ mau cất đi!"
Nàng chỉ oán giận huynh trưởng lừa nàng chứ không oán trách huynh trưởng đem đồ tốt đưa cho Từ tỷ tỷ.
Lễ vật mắc như vậy, nàng không thể nhận.
Ngưng Hương đuổi theo tới phòng bếp thì thấy A Đào đã chạy ra ngoài rất xa, muội ấy đã một đường chạy thẳng đến chỗ hai đứa trẻ rồi ngồi xổm xuống cùng một chỗ chơi đùa.
Ngưng Hương nghĩ nếu như bây giờ nàng đưa đồ cho A Đào cầm thì cũng không tiện, cho nên nàng đành tạm thời quay lại nhà, chờ khi A Đào trở về thì sẽ đưa cho muội ấy. Các cô nương thích làm đẹp đều không phân biệt tuổi tác, Lục Thành lơ ngơ không hiểu tâm sự của muội muội, nhưng Ngưng Hương lại biết A Đào nhất định rất thích những món đồ ấy.
Sau khi cất kỹ hộp son, Ngưng Hương đứng trước ngăn tủ, kìm nén không được lại cầm chiếc hộp của Lục Thành tặng lên.
Vừa mở nắp ra thì hương hoa hồng thổi ngay vào mặt làm khuôn mặt nàng cũng hồng theo.
Hình ảnh bên trong ruộng bắp lần lượt tái hiện lại trong tâm trí nàng.
Ngưng Hương vừa thẹn vừa cáu, nàng nhanh chóng đắp kín cái nắp rồi nhét lại vào ngăn kéo, cái người hay thích bắt nạt nàng kia, nàng không thèm dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.
Vừa bồi bọn nhỏ chơi gần nửa canh giờ thì Lục Định đã sớm quay lại đón người, rõ ràng là không muốn để cho người khác hiểu lầm là nhà bọn họ muốn ăn cơm ké.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tỷ đệ Ngưng Hương đang cùng cả nhà Đại bá mẫu dùng cơm, Lý thị thấy vậy liền phản đối, Ngưng Hương thẹn thùng chủ động nói bọn họ lưu lại ăn cơm, Lý thị thích A Đào và A Nam, nhưng mà bà muốn họ ở lại cũng vô dụng, Lục Định kiên quyết không chịu, thấy muội muội và cháu trai đã ngồi yên ổn liền đánh xe liền đi. Lúc này Ngưng Hương mới đuổi theo vài bước, kín đáo đem hộp son đưa cho A Đào, nhỏ giọng dặn dò: "A Đào đừng nói, tỷ tỷ không muốn người khác biết chuyện của đại ca muội với ta."
A Đào nhìn mọi người Từ gia đang đứng trước cửa đành nhận lấy, thật tâm nhìn Ngưng Hương nói: "Từ tỷ tỷ thật tốt!"
So với đại ca tốt hơn nhiều.
Ngưng Hương cười, lại hôn A Nam một cái rồi đứng tại chỗ đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.
Chướng 225
"Xe Quách lão tam có phải cũng sắp đến rồi không?" Mọi người một nhà lần nữa nhanh chóng gom lại một chỗ, Lý thị nhìn qua thôn đông rồi vẫy tay với nhi tử: "Con nhanh sang ven đường chờ đi."
Cháu gái đã nói Tố Nguyệt sẽ viết thư giao cho Quách lão tam đưa về, bà nghe một lần thì đã nhớ kỹ.
Từ Hòe gật đầu đồng ý, Ngưng Hương cũng muốn đi cùng thì bị Lý thị ngăn cản, "Trời nóng, để đại ca cháu đi là được rồi."
Từ Hòe cũng khuyên muội muội, "Quách lão tam biết chúng ta là người một nhà, Hương Nhi an tâm ở nhà chờ đi."
Ngưng Hương chột dạ, kỳ thật nàng cũng có chút sợ hãi khi đối mặt với Quách lão tam, liền gật đầu nhẹ, "Phiền đại ca rồi."
Từ Hòe cười nói đường muội quá khách khí rồi liền dắt đường đệ đi .
Ngưng Hương căng thẳng ở nhà chờ , mặc dù trong lòng biết rõ Bùi Cảnh Hàn không có ở nhà, một tháng này khẳng định Tố Nguyệt trải qua nhất định là rất an nhàn.
Qủa thực Tố Nguyệt hết sức nhàn nhã, không có người hầu hạ, cũng không có tỷ muội hữu hảo ở bên người, nàng liền chạy tới khuê phòng, đòi Vạn cô cô một chút nguyên liệu để may cho Ngưng Hương một bộ xiêm y tơ lụa, giầy vải thêu hoa hồng đào, váy dài thêu thêm chút hoa sen xanh lá nhạt, còn có một đai lưng xanh nhạt cùng màu.
Ngoài ra, nàng còn may cho A Mộc một bộ xiêm y, áo màu xanh da trời, kích cỡ cố ý làm to hơn so với Ngưng Hương đã nhắc tới.
Từ Hòe đem bao đồ giao cho đường muội liền đi, Từ Thu Nhi cũng không đuổi theo Đường tỷ xem lễ vật, cho nên trong phòng chỉ có tỷ đệ Ngưng Hương.
Mở bao đồ ra, Ngưng Hương vội vàng bức thư được giấu kín ở bên trong, A Mộc phát hiện có xiêm y của hắn thì đã hưng phấn tới mức liền mặc thử.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương không để ý tới đệ đệ, nàng vừa thấy bút tích quen thuộc Tố Nguyệt thì tâm càng ngày càng trầm.
Thư của Tố Nguyệt chỉ có hai tờ, tờ thứ nhất nói tất cả đều là việc vặt hằng ngày, nói rằng Tố Nguyệt nhớ nàng, hy vọng nàng có rảnh thì quay lại Hầu phủ thăm nàng ấy, lạc khoản kết thúc. Tờ thứ hai bút tích liền chuyển hướng, nói cho Ngưng Hương biết khi nàng vừa rời phủ ngày thứ hai, thì nàng ấy đã viết một phong thư sai người ra roi thúc ngựa mang đến Kinh Châu, báo cho Bùi Cảnh Hàn chuyện Ngưng Hương đã chuộc thân, và còn giải thích lý do vì sao nàng ấy làm như vậy.
"Ngưng Hương, ta với ngươi thân như tỷ muội, bình thường ngốc như vậy, thế nên có thể nghĩ tới chuyện chuộc thân ra khỏi phủ còn được thuận lợi như vậy, hắn nhất định sẽ hoài nghi ta âm thầm giúp muội, cho nên ta phải kịp thời viết thư mật báo, như vậy thì lòng nghi ngờ của hắn đối với ta sẽ giảm xuống rất nhiều. Còn đối với muội mà nói, thế tử sớm muộn gì cũng sẽ biết chuyện, như vậy hắn ở Kinh Châu nghe tin muội đã chuộc thân, hắn tức giận nhưng trên đường gấp rút trở về thì lửa giận cũng sẽ tiêu tán đi vài phần, nếu không khi hắn trở về Hầu phủ mới biết, ta sợ hắn nổi giận sau đó mất đi lý trí sẽ khiến muội gặp nhiều thua thiệt. Tóm lại, ta không sợ muội trách ta, chỉ là ta muốn nhắc nhở muội, khả năng hắn sẽ sớm trở lại, muội cần cẩn thận đề phòng."
Cuối cùng dặn dò nàng đốt tờ này đi.
Ngưng Hương nhìn thêm một lần nữa, lúc này mới miễn cưỡng ổn định khống chế thân thể đang run lên nhè nhẹ.
Nàng sao có thể trách Tố Nguyệt, không có Tố Nguyệt chỉ điểm thì có lẽ bây giờ nàng vẫn còn bị vây ở trong Hầu phủ.
Nàng chỉ sợ Bùi Cảnh Hàn, đời trước Bùi Cảnh Hàn đầu tháng tám mới trở về Thái An phủ, Ngưng Hương biết chính xác ngày cho nên nàng vẫn có cảm giác mình còn có một tháng hưởng thụ cuộc sống bình lặng ở nông gia, nhưng bây giờ nàng không đoán được khi nào Bùi Cảnh Hàn trở lại phủ, giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể xuất hiện ở trước nhà mình.
Siết chặt bức thư, Ngưng Hương ép buộc bản thân phải trấn định, âm thầm tính toán ngày về của Bùi Cảnh Hàn.
Kinh Châu cách thái An phủ xa ngàn dặm, mẹ con Thẩm Từ Từ chịu không nổi khổ cực, trên đường đi nhất định sẽ rất chậm, tiêu hao được thời gian nửa tháng, đoàn người xuất phát từ giữa tháng năm, bây giờ có lẽ vừa tới Kinh Châu. Thư của Tố Nguyệt mặc dù đầu tháng sáu mới đưa tới, nhưng người đưa tin là sai nha (lính trong phủ), cho nên bây giờ có lẽ thư đã đến tay Bùi Cảnh Hàn.
Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn dừng lại ở Kinh Châu một thời gian, trên đường trở về lại du lãm thêm mấy chỗ danh lam thắng cảnh, vừa đi vừa chơi cho nên mới trễ nãi đến đầu tháng tám. Nếu như hắn không ở Kinh Châu mà thúc ngựa chạy nhanh về thì có lẽ giữa tháng là có thể trở về nhà, nếu như hắn không gấp gáp tìm nàng tính sổ, thì sau khi bồi mẹ con Thẩm Từ Từ về thì cuối tháng hắn mới bắt đầu quay lại, như vậy thì thời gian sẽ giống với đời trước.
Nói cách khác, nhiều nhất nàng chỉ còn có khoảng mười ngày thanh nhàn.
"Tỷ tỷ, có đẹp không?"
Bên tai truyền đến giọng nói hưng phấn của đệ đệ, Ngưng Hương ngẩng đầu lên, liền thấy đệ đệ ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở trên giường, con mắt sáng lên nhìn qua nàng.
"Đẹp, Tố Nguyệt tỷ tỷ khéo tay quá đúng không?" Ngưng Hương gượng cười nói.
A Mộc gật đầu, nhìn lại chiếc áo của mình rồi khen người tỷ tỷ chưa từng gặp mặt kia, sau đó mới ôm lấy bộ đồ mới của tỷ tỷ, kêu tỷ tỷ thay đồ.
Ngưng Hương gấp thư lại, sau đó đi sang tây phòng thay xiêm y cho đệ đệ xem, bồi đệ đệ vui vẻ một lát thì nàng lại thay quần áo cũ, sau đó đi sang Đông viện giúp Đại bá mẫu thổi lửa nấu cơm, thừa dịp không ai chú ý nàng nhanh tay đem tờ thư thứ hai đưa vào lò bếp.
Ngọn lửa nhanh chóng chiếm lây tờ giấy trắng, đảo mắt đã thành tro.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro