Chương 228
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nam nhân trong thôn cưới vợ, đại khái có thể phân làm ba loại. Loại thứ nhất là da mặt dày nhất gan lớn nhất, đầu tiên là theo đuổi tiểu cô nương, đuổi đến khi tiểu cô nương cũng thích hắn, lại nói cho cha mẹ đi cầu hôn. Loại thứ hai da mặt hơi mỏng chút, vừa ý cô nương nhà ai, không dám tự theo đuổi thì sẽ chủ động nói cho cha mẹ, thúc giục cha mẹ đi thu xếp sang thăm nhà nàng, lúc trước trượng phu cưới bà cũng là như vậy. Loại thứ ba da mặt mỏng nhất , không dám nói với cô nương mình thích cũng không dám nói chuyện với trong nhà, nếu người khác hiểu thì mới giúp hắn thu xếp, còn nếu như nhìn không ra thì sẽ bỏ lỡ cơ hội.
Theo như Lý thị thấy, da mặt Lý Tiến Bảo này cũng coi như dày, sớm đã thích cháu gái, trước đây không nói là vì cháu gái vẫn đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, trong lòng có băn khoăn, bây giờ biết được cháu gái đã chuộc thân thì lập tức chạy tới. Nếu đã đến đây, nhất định là muốn trò chuyện riêng tư với cháu gái, biểu lộ rõ tâm ý.
Ngưng Hương vẫn không tin ánh mắt Đại bá mẫu, chỉ riêng Lục Thành, Đại bá mẫu không phải cũng nhìn lầm hắn sao?
Nghĩ tới sau khi ăn xong Lý Tiến Bảo sẽ đi, Ngưng Hương cũng không đôi co với trưởng bối nữa.
Lần này các nam nhân dùng cơm ở nhà Từ Thủ Lương, còn mấy mẹ con Ngưng Hương thì đem bàn ăn tới nhà Ngưng Hương ăn, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn xong Ngưng Hương không đi qua Đông viện, nàng chờ Lý Tiến Bảo rời khỏi rồi mới sang đó.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Lý thị đột nhiên bước vào, vào nhà liền dắt lấy tay cháu gái kéo ra ngoài, "Hương Nhi, Tiến Bảo có vài câu muốn hỏi cháu, hắn đang chờ ở phía sau hậu viện, cháu đi sang đó xem người ta muốn nói gì."
Bởi vì đã hiểu tận gốc rễ người ta, vả lại Lý ma ma đối với Ngưng Hương đã chiếu cố rất nhiều, cho nên Lý thị nguyện ý để cho Lý Tiến Bảo một cơ hội, nếu như là một nam nhân xa lạ khác đến tìm cháu gái, cho dù bộ dáng khá hơn miệng ngọt hơn, Lý thị cũng không thể nào để cho hắn lần đầu gặp mặt liền để cháu gái cùng đối phương nói chuyện riêng tư được.
Ngưng Hương không lay chuyển được trưởng bối, suy đoán có lẽ là Lý ma ma có chuyện cần chuyển cho nàng nên nàng liền đi, nhưng vừa mới bước ra cửa thì Lý thị đã đóng cửa lại .
Ngưng Hương quay đầu lại, bất đắc dĩ cười, hướng về dưới mái hiên nhìn sang thì thấy Lý Tiến Bảo đỏ mặt đứng ở đàng kia, muốn nhìn nàng lại không dám nhìn.
Ngưng Hương kinh ngạc, lập tức trong đầu toát ra một cái ý niệm hoang đường, chẳng lẽ, Lý Tiến Bảo thực sự thích nàng?
Trong lòng có chút luống cuống, Ngưng Hương bèn ổn định tâm tư, sau đó mới cười chào hỏi: "Lý Tam ca, có phải ma ma có chuyện muốn nói cho ta không?"
Lý Tiến Bảo chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
Hắn nhìn cô nương nhà nông y phục đơn giản đứng cách hắn mấy bước, liên tục nuốt nước bọt mấy lần, mới sờ đầu, vắt hết óc hỏi: "Ngưng Hương, nàng ở nhà sống tốt không?"
Nói xong một câu mặt đã đỏ bừng như uống rượu.
Bây giờ Ngưng Hương đã tin lời Đại bá mẫu nói, Lý Tiến Bảo quả thực thích nàng.
Hắn bắt đầu thích nàng khi nào, Ngưng Hương không biết, nàng cũng không muốn hồi tưởng, nàng chỉ biết là nàng thích Lục Thành , cho nên không thể nào đáp ứng Lý Tiến Bảo, mà bây giờ nàng cần phải làm, chính là một lần cắt đứt ý niệm trong đầu Lý Tiến Bảo, đỡ cho hắn giống như Lục Thành nhiều lần đến dây dưa. Bùi Cảnh Hàn rất nhanh sẽ trở về đây, Ngưng Hương chuộc thân giả vờ mượn tiền của Lý ma ma , lại bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện Lý Tiến Bảo muốn kết hôn cùng nàng...
Lý ma ma nhớ tới quan hệ cá nhân cho nàng mượn bạc, Bùi Cảnh Hàn sẽ không quản, nhưng Lý ma ma vì nhi tử cho nàng mượn tiền thì theo Bùi Cảnh Hàn là muốn cướp người.
Ngưng Hương không thể lại liên lụy Lý ma ma.
Xác định quyết tâm, Ngưng Hương không hoảng loạn, bình tĩnh nói: "Rất tốt, Lý tam ca, đến cùng là ma ma muốn dặn ta cái gì?"
Lý Tiến Bảo chột dạ nhìn xuống đất, mẫu thân chẳng những không cho hắn đến, còn hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn không được phép đến.
Nhưng hắn thích Ngưng Hương, thật vất vả đợi đến ngày nàng ra ngoài phủ , vì sao hắn không thể tới?
Nhịn bốn năm, Lý Tiến Bảo không muốn nhịn nữa, chỉ cần Ngưng Hương đồng ý, mẫu thân nhất định sẽ đồng ý, bà cũng rất thích Ngưng Hương cơ mà.
Ngẩng đầu lên, Lý Tiến Bảo tiến lên hai bước về phía Ngưng Hương, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của nàng, ấp a ấp úng nói: "Ngưng Hương, ta, nương ta lại thúc giục ta cưới vợ , ta, ta muốn hỏi, hỏi, nàng, nàng cảm thấy ta thế nào?"
Vừa nói xong, nhìn thấy cô nương đối diện mặt không đỏ không ngượng ngùng, chỉ cau chặt mi, Lý Tiến Bảo sinh lòng không ổn, toàn bộ căng thẳng biến thành sợ hãi, sợ lập tức phải nghe câu mình không muốn nghe , không có cách nào khác hắn đành nói rõ lời trong tim của mình, Lý Tiến Bảo vội vã nói: "Ngưng Hương, ta thích nàng bốn năm , từ năm nàng mười một tuổi ta đã thích nàng, chỉ cần nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng..."
"Huynh đừng qua đây..."
Nam nhân đột nhiên bước tới gần, Ngưng Hương nhanh chóng lui về phía sau hai bước, thấy nam nhân trước mặt đã dừng bước chân lại, nàng mới miễn cưỡng cười nói: "Lý Tam ca, kỳ thật, ta đã sớm nhìn ra huynh thích ta , nhưng ta đối với huynh vô tình, cho nên liên tục giả bộ làm như không biết, đỡ nói ra khiến cho huynh bị tổn thương tâm ý, Lý ma ma đối với ta tốt như vậy, ta không muốn hại người nhà của bà khổ sở. Nếu hôm nay huynh đã chọn lựa rõ ràng, vậy ta cũng nói rõ ràng cho huynh biết."
Ánh mắt nàng từ đang nhìn vách tường chuyển sang nhìn Lý Tiến Bảo, Ngưng Hương nhìn thẳng nam nhân chẳng biết từ lúc nào khuôn mặt đã trắng bệch, "Lý Tam ca, con người huynh rất tốt, chỉ là ta ở bên cạnh thế tử hầu hạ hơn ba năm, càng ưa thích nam tử có học vấn, thế tử thì ta trèo cao không nổi, nhưng ta cũng không muốn gả cho hán tử nông dân bình thường, cả đời ra ruộng làm việc, vây quanh bệ bếp. Ta đã nghĩ rồi, ta lớn lên tốt như vậy, dù thế nào cũng có thể gả cho tú tài..."
"Nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi." Lý Tiến Bảo tự ti cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn làn váy nàng.
Là hắn quá tự tin, cảm thấy trong nhà coi như dư dả, liền nhận định là xứng đôi nàng. Nhưng nàng đẹp như vậy, đúng như nàng đã nói, chỉ cần nàng muốn thì có thể làm nương tử của tú tài, đừng nói tú tài, cho dù là trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa, chỉ sợ cũng phải tranh nhau cưới nàng làm vợ.
So với tú tài, hán tử nông gia như hắn tính là cái gì?
Một lời nhiệt huyết bị nước lạnh dập tắt, Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, xoay người, từ từ nhắm ngưỡng cửa phòng bếp hướng đông viện đi đến, càng đi càng nhanh.
Theo như Lý thị thấy, da mặt Lý Tiến Bảo này cũng coi như dày, sớm đã thích cháu gái, trước đây không nói là vì cháu gái vẫn đang làm nha hoàn ở Hầu phủ, trong lòng có băn khoăn, bây giờ biết được cháu gái đã chuộc thân thì lập tức chạy tới. Nếu đã đến đây, nhất định là muốn trò chuyện riêng tư với cháu gái, biểu lộ rõ tâm ý.
Ngưng Hương vẫn không tin ánh mắt Đại bá mẫu, chỉ riêng Lục Thành, Đại bá mẫu không phải cũng nhìn lầm hắn sao?
Nghĩ tới sau khi ăn xong Lý Tiến Bảo sẽ đi, Ngưng Hương cũng không đôi co với trưởng bối nữa.
Lần này các nam nhân dùng cơm ở nhà Từ Thủ Lương, còn mấy mẹ con Ngưng Hương thì đem bàn ăn tới nhà Ngưng Hương ăn, vô cùng náo nhiệt.
Sau khi ăn xong Ngưng Hương không đi qua Đông viện, nàng chờ Lý Tiến Bảo rời khỏi rồi mới sang đó.
Nhưng mà cũng không lâu lắm, Lý thị đột nhiên bước vào, vào nhà liền dắt lấy tay cháu gái kéo ra ngoài, "Hương Nhi, Tiến Bảo có vài câu muốn hỏi cháu, hắn đang chờ ở phía sau hậu viện, cháu đi sang đó xem người ta muốn nói gì."
Bởi vì đã hiểu tận gốc rễ người ta, vả lại Lý ma ma đối với Ngưng Hương đã chiếu cố rất nhiều, cho nên Lý thị nguyện ý để cho Lý Tiến Bảo một cơ hội, nếu như là một nam nhân xa lạ khác đến tìm cháu gái, cho dù bộ dáng khá hơn miệng ngọt hơn, Lý thị cũng không thể nào để cho hắn lần đầu gặp mặt liền để cháu gái cùng đối phương nói chuyện riêng tư được.
Ngưng Hương không lay chuyển được trưởng bối, suy đoán có lẽ là Lý ma ma có chuyện cần chuyển cho nàng nên nàng liền đi, nhưng vừa mới bước ra cửa thì Lý thị đã đóng cửa lại .
Ngưng Hương quay đầu lại, bất đắc dĩ cười, hướng về dưới mái hiên nhìn sang thì thấy Lý Tiến Bảo đỏ mặt đứng ở đàng kia, muốn nhìn nàng lại không dám nhìn.
Ngưng Hương kinh ngạc, lập tức trong đầu toát ra một cái ý niệm hoang đường, chẳng lẽ, Lý Tiến Bảo thực sự thích nàng?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng có chút luống cuống, Ngưng Hương bèn ổn định tâm tư, sau đó mới cười chào hỏi: "Lý Tam ca, có phải ma ma có chuyện muốn nói cho ta không?"
Lý Tiến Bảo chưa bao giờ khẩn trương như vậy.
Hắn nhìn cô nương nhà nông y phục đơn giản đứng cách hắn mấy bước, liên tục nuốt nước bọt mấy lần, mới sờ đầu, vắt hết óc hỏi: "Ngưng Hương, nàng ở nhà sống tốt không?"
Nói xong một câu mặt đã đỏ bừng như uống rượu.
Bây giờ Ngưng Hương đã tin lời Đại bá mẫu nói, Lý Tiến Bảo quả thực thích nàng.
Hắn bắt đầu thích nàng khi nào, Ngưng Hương không biết, nàng cũng không muốn hồi tưởng, nàng chỉ biết là nàng thích Lục Thành , cho nên không thể nào đáp ứng Lý Tiến Bảo, mà bây giờ nàng cần phải làm, chính là một lần cắt đứt ý niệm trong đầu Lý Tiến Bảo, đỡ cho hắn giống như Lục Thành nhiều lần đến dây dưa. Bùi Cảnh Hàn rất nhanh sẽ trở về đây, Ngưng Hương chuộc thân giả vờ mượn tiền của Lý ma ma , lại bị Bùi Cảnh Hàn phát hiện Lý Tiến Bảo muốn kết hôn cùng nàng...
Lý ma ma nhớ tới quan hệ cá nhân cho nàng mượn bạc, Bùi Cảnh Hàn sẽ không quản, nhưng Lý ma ma vì nhi tử cho nàng mượn tiền thì theo Bùi Cảnh Hàn là muốn cướp người.
Ngưng Hương không thể lại liên lụy Lý ma ma.
Xác định quyết tâm, Ngưng Hương không hoảng loạn, bình tĩnh nói: "Rất tốt, Lý tam ca, đến cùng là ma ma muốn dặn ta cái gì?"
Lý Tiến Bảo chột dạ nhìn xuống đất, mẫu thân chẳng những không cho hắn đến, còn hết lần này đến lần khác cảnh cáo hắn không được phép đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hắn thích Ngưng Hương, thật vất vả đợi đến ngày nàng ra ngoài phủ , vì sao hắn không thể tới?
Nhịn bốn năm, Lý Tiến Bảo không muốn nhịn nữa, chỉ cần Ngưng Hương đồng ý, mẫu thân nhất định sẽ đồng ý, bà cũng rất thích Ngưng Hương cơ mà.
Ngẩng đầu lên, Lý Tiến Bảo tiến lên hai bước về phía Ngưng Hương, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của nàng, ấp a ấp úng nói: "Ngưng Hương, ta, nương ta lại thúc giục ta cưới vợ , ta, ta muốn hỏi, hỏi, nàng, nàng cảm thấy ta thế nào?"
Vừa nói xong, nhìn thấy cô nương đối diện mặt không đỏ không ngượng ngùng, chỉ cau chặt mi, Lý Tiến Bảo sinh lòng không ổn, toàn bộ căng thẳng biến thành sợ hãi, sợ lập tức phải nghe câu mình không muốn nghe , không có cách nào khác hắn đành nói rõ lời trong tim của mình, Lý Tiến Bảo vội vã nói: "Ngưng Hương, ta thích nàng bốn năm , từ năm nàng mười một tuổi ta đã thích nàng, chỉ cần nàng gả cho ta, ta nhất định sẽ đối tốt với nàng..."
"Huynh đừng qua đây..."
Nam nhân đột nhiên bước tới gần, Ngưng Hương nhanh chóng lui về phía sau hai bước, thấy nam nhân trước mặt đã dừng bước chân lại, nàng mới miễn cưỡng cười nói: "Lý Tam ca, kỳ thật, ta đã sớm nhìn ra huynh thích ta , nhưng ta đối với huynh vô tình, cho nên liên tục giả bộ làm như không biết, đỡ nói ra khiến cho huynh bị tổn thương tâm ý, Lý ma ma đối với ta tốt như vậy, ta không muốn hại người nhà của bà khổ sở. Nếu hôm nay huynh đã chọn lựa rõ ràng, vậy ta cũng nói rõ ràng cho huynh biết."
Ánh mắt nàng từ đang nhìn vách tường chuyển sang nhìn Lý Tiến Bảo, Ngưng Hương nhìn thẳng nam nhân chẳng biết từ lúc nào khuôn mặt đã trắng bệch, "Lý Tam ca, con người huynh rất tốt, chỉ là ta ở bên cạnh thế tử hầu hạ hơn ba năm, càng ưa thích nam tử có học vấn, thế tử thì ta trèo cao không nổi, nhưng ta cũng không muốn gả cho hán tử nông dân bình thường, cả đời ra ruộng làm việc, vây quanh bệ bếp. Ta đã nghĩ rồi, ta lớn lên tốt như vậy, dù thế nào cũng có thể gả cho tú tài..."
"Nàng đừng nói nữa, ta hiểu rồi." Lý Tiến Bảo tự ti cúi đầu xuống, chỉ dám nhìn làn váy nàng.
Là hắn quá tự tin, cảm thấy trong nhà coi như dư dả, liền nhận định là xứng đôi nàng. Nhưng nàng đẹp như vậy, đúng như nàng đã nói, chỉ cần nàng muốn thì có thể làm nương tử của tú tài, đừng nói tú tài, cho dù là trạng nguyên Bảng nhãn Thám hoa, chỉ sợ cũng phải tranh nhau cưới nàng làm vợ.
So với tú tài, hán tử nông gia như hắn tính là cái gì?
Một lời nhiệt huyết bị nước lạnh dập tắt, Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, xoay người, từ từ nhắm ngưỡng cửa phòng bếp hướng đông viện đi đến, càng đi càng nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro