Chương 230
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Mặt trời ngả dần về phía tây.
Gần tới ngày thất tịch nhưng thời tiết buổi trưa vẫn nóng nực như cũ, nhưng so với giữa trưa hè vẫn mát mẻ hơn rất nhiều, gió nhẹ thổi hiu hiu, những phiến lá to trên cây hồng nhẹ nhàng lay động, Ngưng Hương ngồi dưới tàng cây hồng, cúi đầu cắt móng tay giúp A Nam. Nhìn nàng cắt thật cẩn thận nghiêm túc, A Nam đang ngồi nép trong lòng nương, cứ một lát thì nhìn nương, một lát lại ngửa đầu nhìn những quả hồng nằm giữa đám lá cây trên đỉnh đầu.
Tiểu tử này mỗi lần tới Từ gia ngoại trừ đi ra hậu viện nhìn gà thì còn lại là sang ngắm cây hồng này.
"Cô cô, ăn." Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, A Nam nhìn nương, nói xong lại hít vào một ngụm nước bọt.
Ngưng Hương vừa thổi móng tay mới cắt bỏ xong, lại giương mắt nhìn tiểu tử, A Nam lập tức giơ tay kia lên, chỉ hướng cây hồng trên đỉnh đầu, "Ăn!"
Ngưng Hương cười, dịu dàng dỗ dành: "Không được, cây hồng này vẫn chưa chín, ăn không ngon, chờ cây hồng chín cô cô sẽ hái quả hồng ngọt cho A Nam ăn nhé."
A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên hướng ngoài cửa nghiêng đầu, mắt to không nhúc nhích, n bộ dáng ghiêm túc đang nghe gì đó.
Tim Ngưng Hương run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được loáng thoáng tiếng bánh xe lăn.
Là Lục Thành đến đây sao?
Ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Ngưng Hương chính là đem A Nam giao cho đường muội, để đường muội tiếp tục cắt bỏ những móng tay còn dư lại, còn nàng thì trốn vào trong nhà. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ tới cảnh Bùi Cảnh Hàn sắp về tới đây, số lần nàng có thể gặp Lục Thành càng ngày càng ít, ánh mắt Ngưng Hương trở nên buồn bã, nàng cúi thấp đầu, làm bộ như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tiếp tục giúp A Nam cắt móng tay.
Âm thanh bánh xe lừa càng ngày càng gần, A Nam nhìn sang cửa lớn đông viện, thử thăm dò gọi một tiếng: "Cha" .
A Đào và A Mộc chạy ra xem, A Nam cũng muốn đi nhưng bị Ngưng Hương đè lại, "A Nam đợi lát nữa đi, cắt bỏ xong hết móng tay rồi sang đó tìm cha được không."
Cho dù muốn ngồi lại đây thì nàng cũng phải mượn cớ, cho nên không thể thả A Nam đi.
Kỳ thật A Nam cũng không quá nhớ cha mới một ngày không gặp, bé nhìn sang bên kia một lát rồi lại xoay đầu tiếp tục nhìn nương. Cha tới đây là để đón mình về nhà, về nhà rồi thì sẽ không được nhìn thấy nương ôn nhu giúp bé cắt móng tay.
Tiểu tử cọ xát, thư thả dựa vào trong ngực nương.
Lục Thành nhấc theo một rổ nhỏ đựng táo hồng vào, mới vừa bước vào liền nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của nhi tử, trong đôi mắt hắn liền tỏ ra ghen tị.
Có nằm mơ hắn cũng muốn được ôm nàng như vậy!
"Gần đây có phải Lục Thành rất bận hay không, rất lâu rồi không thấy cháu đến đây đó." Lý thị từ bên trong phòng bếp ra đón, thân mật nói, bà rất thích con người chững chạc cái gì cũng có thể làm như hắn, là một đại nam nhân chăm sóc đệ đệ và muội muội đều rất tốt.
"Vẫn còn hơi bận một chút thôi ạ." Lục Thành thu hồi ánh mắt, đưa chiếc rổ trong tay cho Lý thị, "Bá mẫu, đây là do cháu nhặt ở trên đất, mong ngài đừng ghét bỏ."
Lý thị sao có thể ghét bỏ, biết rõ Lục Thành cố chấp, bà khách sáo một chút liền nhận.
"Cha!" A Nam nghiêng đầu, gọi một tiếng trong vắt.
Lục Thành nhìn nhi tử cười, sau đó lại nhìn thoáng qua Ngưng Hương rồi mới hướng về Lý thị nói lời cảm tạ: "A Đào còn nhỏ, mà ba huynh đệ chúng cháu lại sơ ý lơ là, quên mất lần trước đã cắt móng tay cho A Nam là lúc nào, bây giờ lại làm phiền bá mẫu giúp cháu chăm sóc bé."
Lý thị cười nói không có gì, mời Lục Thành: "Đêm nay ở lại nhà bá mẫu ăn cơm nhé?"
Lục Thành biết rõ đây là lời mời khách sáo, hắn dịu giọng trả lời: "Chắc là không được rồi, lão Nhị và lão Tam vẫn đang ở nhà chờ chúng cháu, về trễ quá cháu sợ bọn họ lo lắng."
Lý thị gật đầu, lại mời hắn đi trong phòng ngồi một chút, Lục Thành vẫn từ chối nhã nhặn, Lý thị liền nhấc chiếc rổ đi vào, đổi sang chiếc giỏ khác để trả giỏ cho Lục Thành.
Gần tới ngày thất tịch nhưng thời tiết buổi trưa vẫn nóng nực như cũ, nhưng so với giữa trưa hè vẫn mát mẻ hơn rất nhiều, gió nhẹ thổi hiu hiu, những phiến lá to trên cây hồng nhẹ nhàng lay động, Ngưng Hương ngồi dưới tàng cây hồng, cúi đầu cắt móng tay giúp A Nam. Nhìn nàng cắt thật cẩn thận nghiêm túc, A Nam đang ngồi nép trong lòng nương, cứ một lát thì nhìn nương, một lát lại ngửa đầu nhìn những quả hồng nằm giữa đám lá cây trên đỉnh đầu.
Tiểu tử này mỗi lần tới Từ gia ngoại trừ đi ra hậu viện nhìn gà thì còn lại là sang ngắm cây hồng này.
"Cô cô, ăn." Mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, A Nam nhìn nương, nói xong lại hít vào một ngụm nước bọt.
Ngưng Hương vừa thổi móng tay mới cắt bỏ xong, lại giương mắt nhìn tiểu tử, A Nam lập tức giơ tay kia lên, chỉ hướng cây hồng trên đỉnh đầu, "Ăn!"
Ngưng Hương cười, dịu dàng dỗ dành: "Không được, cây hồng này vẫn chưa chín, ăn không ngon, chờ cây hồng chín cô cô sẽ hái quả hồng ngọt cho A Nam ăn nhé."
A Nam nháy mắt mấy cái, đột nhiên hướng ngoài cửa nghiêng đầu, mắt to không nhúc nhích, n bộ dáng ghiêm túc đang nghe gì đó.
Tim Ngưng Hương run lên, nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe được loáng thoáng tiếng bánh xe lăn.
Là Lục Thành đến đây sao?
Ý niệm đầu tiên toát ra trong đầu Ngưng Hương chính là đem A Nam giao cho đường muội, để đường muội tiếp tục cắt bỏ những móng tay còn dư lại, còn nàng thì trốn vào trong nhà. Nhưng chẳng mấy chốc nàng lại nghĩ tới cảnh Bùi Cảnh Hàn sắp về tới đây, số lần nàng có thể gặp Lục Thành càng ngày càng ít, ánh mắt Ngưng Hương trở nên buồn bã, nàng cúi thấp đầu, làm bộ như không nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tiếp tục giúp A Nam cắt móng tay.
Âm thanh bánh xe lừa càng ngày càng gần, A Nam nhìn sang cửa lớn đông viện, thử thăm dò gọi một tiếng: "Cha" .
A Đào và A Mộc chạy ra xem, A Nam cũng muốn đi nhưng bị Ngưng Hương đè lại, "A Nam đợi lát nữa đi, cắt bỏ xong hết móng tay rồi sang đó tìm cha được không."
Cho dù muốn ngồi lại đây thì nàng cũng phải mượn cớ, cho nên không thể thả A Nam đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thật A Nam cũng không quá nhớ cha mới một ngày không gặp, bé nhìn sang bên kia một lát rồi lại xoay đầu tiếp tục nhìn nương. Cha tới đây là để đón mình về nhà, về nhà rồi thì sẽ không được nhìn thấy nương ôn nhu giúp bé cắt móng tay.
Tiểu tử cọ xát, thư thả dựa vào trong ngực nương.
Lục Thành nhấc theo một rổ nhỏ đựng táo hồng vào, mới vừa bước vào liền nhìn thấy bộ dạng hưởng thụ của nhi tử, trong đôi mắt hắn liền tỏ ra ghen tị.
Có nằm mơ hắn cũng muốn được ôm nàng như vậy!
"Gần đây có phải Lục Thành rất bận hay không, rất lâu rồi không thấy cháu đến đây đó." Lý thị từ bên trong phòng bếp ra đón, thân mật nói, bà rất thích con người chững chạc cái gì cũng có thể làm như hắn, là một đại nam nhân chăm sóc đệ đệ và muội muội đều rất tốt.
"Vẫn còn hơi bận một chút thôi ạ." Lục Thành thu hồi ánh mắt, đưa chiếc rổ trong tay cho Lý thị, "Bá mẫu, đây là do cháu nhặt ở trên đất, mong ngài đừng ghét bỏ."
Lý thị sao có thể ghét bỏ, biết rõ Lục Thành cố chấp, bà khách sáo một chút liền nhận.
"Cha!" A Nam nghiêng đầu, gọi một tiếng trong vắt.
Lục Thành nhìn nhi tử cười, sau đó lại nhìn thoáng qua Ngưng Hương rồi mới hướng về Lý thị nói lời cảm tạ: "A Đào còn nhỏ, mà ba huynh đệ chúng cháu lại sơ ý lơ là, quên mất lần trước đã cắt móng tay cho A Nam là lúc nào, bây giờ lại làm phiền bá mẫu giúp cháu chăm sóc bé."
Lý thị cười nói không có gì, mời Lục Thành: "Đêm nay ở lại nhà bá mẫu ăn cơm nhé?"
Lục Thành biết rõ đây là lời mời khách sáo, hắn dịu giọng trả lời: "Chắc là không được rồi, lão Nhị và lão Tam vẫn đang ở nhà chờ chúng cháu, về trễ quá cháu sợ bọn họ lo lắng."
Lý thị gật đầu, lại mời hắn đi trong phòng ngồi một chút, Lục Thành vẫn từ chối nhã nhặn, Lý thị liền nhấc chiếc rổ đi vào, đổi sang chiếc giỏ khác để trả giỏ cho Lục Thành.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro