Chương 245
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Từ Thu Nhi cắn môi nín cười, nàng đoán hơn phân nửa Quản Bình không nhìn trúng huynh trưởng ngốc của mình, nàng thức thời làm bộ như không biết, chỉ đem khung thêu giao cho Quản Bình, chuyên tâm dạy nàng ta thêu thùa may vá.
Ngay từ đầu Quản Bình đã dùng thái độ lấy lệ, nhưng càng lúc nàng cố gắng học càng chậm thì Từ Thu Nhi lại nói càng nhiều, lúc này nàng đành tập trung tinh thần. Có lẽ vốn đã có tay thêu thùa may vá trời cho, rất nhanh đã nắm giữ kỹ xảo, cúi đầu yên lặng thêu hoa văn đơn giản nhất.
Ngưng Hương lén lút nhìn nàng.
Quản Bình lập tức liếc xéo Ngưng Hương.
Nàng ta lại tiếp tục trưng ra bộ dạng lạnh nhạt, đều là cô nương, Ngưng Hương không sợ, nàng nghiêng đầu qua nhìn khung thêu trong tay Quản Bình, nửa là thật tâm nửa là hả hê khi thấy người khác gặp nạn nói: "Tay ngươi thật là khéo, cứ theo đà này không chừng vài ngày nữa là có thể học làm khăn ."
"Đệ muốn nhìn!" Nghe thấy tỷ tỷ khen Quản Bình, A Mộc tò mò bu lại, cúi đầu nhìn, sau đó nói lời thật lòng, "Không đẹp bằng A Đào tỷ tỷ thêu!"
Ngưng Hương cố nén mới không biến sắc, cười nhạt nói: "A Đào tỷ tỷ của đệ đã học một năm rồi, còn Quản tỷ tỷ mới vừa học chưa tới một canh giờ, không thể so sánh như vậy được."
A Mộc gật đầu.
Từ Thu Nhi chủ động giải thích quan hệ sâu xa của nhà mình với Lục gia cho Quản Bình.
Quản Bình đã quen tác phong làm việc của người nông thôn, có chút giao tình là liền có quan hệ, cho nên không nghĩ nhiều.
"Quản cô nương muốn ăn bánh canh không?" Mặt trời dần dần lên cao, Lý thị muốn chuẩn bị cơm trưa , lo lắng Quản Bình ăn không được đồ cứng, cho nên bà đã chuẩn bị làm chút đồ ăn cho nhẹ bụng.
Phụ nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, vừa bóc tỏi vừa cười nhìn qua bọn họ đang ngồi bên này, nụ cười thân thiết khiến nàng bừng tỉnh.
Nếu như nàng thật sự là một cô nương chạy nạn, lúc này nên làm như thế nào?
Hầu phủ không dạy nàng, Quản Bình không thể hồi tưởng chuyện lúc nhỏ ở nông thôn.
Dừng một chút, Quản Bình để khung thêu xuống, cứng ngắc đứng lên, hướng về Lý thị bước đến: "Bá mẫu khách khí làm gì, cháu không kén chọn, ngài làm cái gì cháu cũng thích ăn. Cháu không biết làm cơm, nhưng cháu có thể giúp ngài nhóm lửa."
Có lẽ nghĩ mình là nha hoàn của Từ gia sẽ dễ hơn chút ít.
Nghĩ tới đối sách, trong lòng Quản Bình khôi phục lại bình tĩnh.
Lý thị sao có thể sai sử nàng, nói cái gì cũng không chịu để cho nàng làm, nhưng Quản Bình quyết tâm làm việc, khí lực còn rất lớn, Lý thị căn bản ngăn không được, trơ mắt nhìn Quản Bình ngồi trước lòng bếp, chuẩn bị châm lửa .
Thấy mình khuyên không được, Lý thị đành hướng về cháu gái và nữ nhi ngoắc tay, để cho các nàng đến lôi Quản Bình đi.
Ngưng Hương không động, ở trong mắt nàng, Quản Bình không phải là khách cũng không phải là bằng hữu, chỉ cần không hại bọn họ, Quản Bình làm cái gì nàng đều không nhúng tay vào.
"Tỷ tỷ?" Từ Thu Nhi nghi hoặc lay cánh tay Đường tỷ.
Ngưng Hương tỏ ra hiểu lòng người nói: "Để cho nàng nhóm lửa đi, nếu đổi lại là ta được người khác giữ lại, ta cũng nhất định phải giúp mọi người làm chút chuyện thì mới yên lòng."
Từ Thu Nhi hiểu ra liền không hỏi nữa.
Hai tỷ muội đang nói nhỏ gì không biết, Lý thị buồn bực, vừa muốn kêu lần nữa thì Từ Hòe đang ở trong phòng đẩy rèm cửa, thấy Quản Bình thực sự muốn nhóm lửa, hắn không chút nghĩ ngợi liền đi ra, nói lắp khuyên nhủ: "Quản cô nương, nàng, nàng đi vào trong viện đợi với bọn Thu Nhi đi, loại việc nặng nhọc này nàng không cần làm đâu."
Lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm mu bàn tay non mịn của Quản Bình.
"Nhờ có cả nhà bá mẫu thu nhận, cháu vô cùng cảm kích, nhưng nếu bá mẫu muốn nuôi không cháu, trong lòng cháu rất áy náy, bá mẫu không chịu để cho cháu giúp đỡ, cháu đành phải đi vào trong thành tìm việc làm vậy."
Khuôn mặt Quản Bình không chút thay đổi đứng lên, nhìn Lý thị nói.
Lý thị thấy được cô nương này bướng bỉnh nhiệt tình, liền tranh thủ đè người xuống, "Được rồi, hôm nay để cháu giúp ta nhóm lửa được chưa? Đừng nhắc lại chuyện bỏ đi nữa, cháu cho rằng bên trong thành tìm việc dễ dàng lắm sao? Cháu gái ta ở Hầu phủ trở thành nha hoàn bốn năm, ta ngày ngày nhớ thương nàng, sợ nàng bị người khác khi dễ, năm nay cuối cùng cũng đã chuộc được thân, cho dù sau chính phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ không để nàng lại đi hầu hạ người khác nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến những việc kia, cứ ở lại nhà bá mẫu đi, tương lai bá mẫu sẽ tìm nhà chồng tốt giúp cháu."
Ngay từ đầu Quản Bình đã dùng thái độ lấy lệ, nhưng càng lúc nàng cố gắng học càng chậm thì Từ Thu Nhi lại nói càng nhiều, lúc này nàng đành tập trung tinh thần. Có lẽ vốn đã có tay thêu thùa may vá trời cho, rất nhanh đã nắm giữ kỹ xảo, cúi đầu yên lặng thêu hoa văn đơn giản nhất.
Ngưng Hương lén lút nhìn nàng.
Quản Bình lập tức liếc xéo Ngưng Hương.
Nàng ta lại tiếp tục trưng ra bộ dạng lạnh nhạt, đều là cô nương, Ngưng Hương không sợ, nàng nghiêng đầu qua nhìn khung thêu trong tay Quản Bình, nửa là thật tâm nửa là hả hê khi thấy người khác gặp nạn nói: "Tay ngươi thật là khéo, cứ theo đà này không chừng vài ngày nữa là có thể học làm khăn ."
"Đệ muốn nhìn!" Nghe thấy tỷ tỷ khen Quản Bình, A Mộc tò mò bu lại, cúi đầu nhìn, sau đó nói lời thật lòng, "Không đẹp bằng A Đào tỷ tỷ thêu!"
Ngưng Hương cố nén mới không biến sắc, cười nhạt nói: "A Đào tỷ tỷ của đệ đã học một năm rồi, còn Quản tỷ tỷ mới vừa học chưa tới một canh giờ, không thể so sánh như vậy được."
A Mộc gật đầu.
Từ Thu Nhi chủ động giải thích quan hệ sâu xa của nhà mình với Lục gia cho Quản Bình.
Quản Bình đã quen tác phong làm việc của người nông thôn, có chút giao tình là liền có quan hệ, cho nên không nghĩ nhiều.
"Quản cô nương muốn ăn bánh canh không?" Mặt trời dần dần lên cao, Lý thị muốn chuẩn bị cơm trưa , lo lắng Quản Bình ăn không được đồ cứng, cho nên bà đã chuẩn bị làm chút đồ ăn cho nhẹ bụng.
Phụ nhân đứng ở ngưỡng cửa phòng bếp, vừa bóc tỏi vừa cười nhìn qua bọn họ đang ngồi bên này, nụ cười thân thiết khiến nàng bừng tỉnh.
Nếu như nàng thật sự là một cô nương chạy nạn, lúc này nên làm như thế nào?
Hầu phủ không dạy nàng, Quản Bình không thể hồi tưởng chuyện lúc nhỏ ở nông thôn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dừng một chút, Quản Bình để khung thêu xuống, cứng ngắc đứng lên, hướng về Lý thị bước đến: "Bá mẫu khách khí làm gì, cháu không kén chọn, ngài làm cái gì cháu cũng thích ăn. Cháu không biết làm cơm, nhưng cháu có thể giúp ngài nhóm lửa."
Có lẽ nghĩ mình là nha hoàn của Từ gia sẽ dễ hơn chút ít.
Nghĩ tới đối sách, trong lòng Quản Bình khôi phục lại bình tĩnh.
Lý thị sao có thể sai sử nàng, nói cái gì cũng không chịu để cho nàng làm, nhưng Quản Bình quyết tâm làm việc, khí lực còn rất lớn, Lý thị căn bản ngăn không được, trơ mắt nhìn Quản Bình ngồi trước lòng bếp, chuẩn bị châm lửa .
Thấy mình khuyên không được, Lý thị đành hướng về cháu gái và nữ nhi ngoắc tay, để cho các nàng đến lôi Quản Bình đi.
Ngưng Hương không động, ở trong mắt nàng, Quản Bình không phải là khách cũng không phải là bằng hữu, chỉ cần không hại bọn họ, Quản Bình làm cái gì nàng đều không nhúng tay vào.
"Tỷ tỷ?" Từ Thu Nhi nghi hoặc lay cánh tay Đường tỷ.
Ngưng Hương tỏ ra hiểu lòng người nói: "Để cho nàng nhóm lửa đi, nếu đổi lại là ta được người khác giữ lại, ta cũng nhất định phải giúp mọi người làm chút chuyện thì mới yên lòng."
Từ Thu Nhi hiểu ra liền không hỏi nữa.
Hai tỷ muội đang nói nhỏ gì không biết, Lý thị buồn bực, vừa muốn kêu lần nữa thì Từ Hòe đang ở trong phòng đẩy rèm cửa, thấy Quản Bình thực sự muốn nhóm lửa, hắn không chút nghĩ ngợi liền đi ra, nói lắp khuyên nhủ: "Quản cô nương, nàng, nàng đi vào trong viện đợi với bọn Thu Nhi đi, loại việc nặng nhọc này nàng không cần làm đâu."
Lúc nói chuyện hắn nhìn chằm chằm mu bàn tay non mịn của Quản Bình.
"Nhờ có cả nhà bá mẫu thu nhận, cháu vô cùng cảm kích, nhưng nếu bá mẫu muốn nuôi không cháu, trong lòng cháu rất áy náy, bá mẫu không chịu để cho cháu giúp đỡ, cháu đành phải đi vào trong thành tìm việc làm vậy."
Khuôn mặt Quản Bình không chút thay đổi đứng lên, nhìn Lý thị nói.
Lý thị thấy được cô nương này bướng bỉnh nhiệt tình, liền tranh thủ đè người xuống, "Được rồi, hôm nay để cháu giúp ta nhóm lửa được chưa? Đừng nhắc lại chuyện bỏ đi nữa, cháu cho rằng bên trong thành tìm việc dễ dàng lắm sao? Cháu gái ta ở Hầu phủ trở thành nha hoàn bốn năm, ta ngày ngày nhớ thương nàng, sợ nàng bị người khác khi dễ, năm nay cuối cùng cũng đã chuộc được thân, cho dù sau chính phải đập nồi bán sắt ta cũng sẽ không để nàng lại đi hầu hạ người khác nữa. Ngươi cũng đừng nghĩ đến những việc kia, cứ ở lại nhà bá mẫu đi, tương lai bá mẫu sẽ tìm nhà chồng tốt giúp cháu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro