Chương 249
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Sau khi khen xong bà quay đầu lại nhỏ giọng dặn dò con trai, "Lát nữa con cứ đi theo sau Quản cô nương nhé, cẩn thận đừng để bị trộm mất."
Ánh mắt Từ Hòe kiên định.
Ai dám trộm bạc của nàng, hắn phải đánh cho chúng răng rơi đầy đất!
Chưởng quỹ còn muốn ép giá, Quản Bình bèn cầm nhẫn muốn đi, chưởng quỹ vội vàng ngăn lại, sảng khoái đưa bạc.
Lý thị thấy vậy, sau khi rời khỏi liền kéo Quản Bình lại, bà hối hận nói: "Hay là cầm thấp hơn đi."
Cánh tay Quản Bình bị ôm trở nên cứng ngắc.
Cũng may Lý thị nói xong liền lặng lẽ buông tay ra .
Vừa vào trong chợ, vẫn là Lý thị đi chọn vải trước, Từ Thu Nhi dắt lấy Quản Bình mặt không chút thay đổi đi mua vật nhỏ nữ nhi thích. Ngưng Hương tâm sự nặng nề dắt đệ đệ đi bên trái đường muội, âm thầm trong đám người tìm kiếm bóng dáng Lục gia, không biết là nên hy vọng gặp hắn hay là không nên thấy hắn.
Từ Hòe đang gánh vác việc lớn, mặc kệ xung quanh nhiều người chen lấn, hắn vẫn thủy chung đi cách ba bước phía sau lưng Quản Bình.
Đầu vai đột nhiên bị người phía sau đụng vào, Từ Hòe nhíu mày quay lại, lúc xoay người đã thấy dưới ống tay áo của nam nhân phía sau có con dao găm ngắn nhỏ, lưỡi dao sắc bén, đang đi thẳng đến hà bao bên hông Quản Bình.
"To gan!"
Vậy mà có ăn trộm thật!
Lửa giận nổi lên, Từ Hòe đẩy người bên cạnh ra, đưa tay liền muốn nắm tên trộm lại.
Nhưng mà không đợi hắn đụng với tên trộm, Quản Bình đã ra tay trước hắn một bước, thân thể thoáng chếch đi tránh lưỡi dao găm, tay phải chuyển một cái đã bắt lấy cổ tay tên trộm, tay trái đồng thời nắm lấy vai trái kẻ tặc kéo một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của tên trộm bị nàng nắm lấy đã bị gãy ...
Dân chúng xung quanh trông thấy một màn này đều trợn to hai mắt, ngay cả tên trộm bị té trên đất cũng phải sững sờ một hồi lâu mới vụt bò dậy, như một con chuột chui lủi trong đám người. Có nhiều người đuổi theo, nhưng hầu như mọi người vẫn đứng tại chỗ, rối rít tán dương Quản Bình có bản lãnh, còn có người kêu nàng là nữ hiệp.
Quản Bình không thích bị người khác nhìn chăm chú, nàng dắt Từ Thu Nhi nhanh chóng rời đi, trước khi đi ánh mắt liếc sang Ngưng Hương một cái.
Ngưng Hương theo bản năng dắt đệ đệ đuổi theo.
Từ Hòe là người cuối cùng phản ứng kịp, trong lúc bước nhanh đuổi theo thì trong mắt vẫn tràn đầy khiếp sợ.
"Quản tỷ tỷ, có phải tỷ đã từng học võ không?"
Đến chỗ hẻo lánh, Từ Thu Nhi hưng phấn hỏi, ngay cả A Mộc đang sợ hãi Quản Bình ánh mắt cũng sáng lên, sùng bái nhìn nàng.
Ngưng Hương không ngờ Bùi Cảnh Hàn lại phái "nha hoàn" lợi hại như thế đến đây, ánh mắt nàng phức tạp nhìn qua Quản Bình.
Trước khi ra tay Quản Bình đã nghĩ đến cái cớ, ánh mắt nàng quét qua tỷ muội Ngưng Hương, cuối cùng nhìn sang Từ Hòe, lần đầu tiên nàng nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn vừa bất ngờ vừa khẩn trương, nàng thản nhiên nói: "Ta không có võ công, chỉ là trong lúc chạy nạn gặp được một vị cao nhân, lúc ấy có người muốn bắt nạt ta, hắn đã cứu ta, sau đó dạy hai ta chiêu, một chiêu đối phó với kẻ trộm tiền, một chiêu đối phó với kẻ sắc lang."
Nói đến phần sau ánh mắt quay trở về nhìn Từ Thu Nhi.
Ở trong mắt Từ Thu Nhi, lúc này Quản Bình mặc dù không cười, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng gần gũi. Tiểu cô nương cao hứng cực kỳ, ôm cánh tay Quản Bình, năn nỉ nàng buổi chiều về nhà dạy nàng hai chiêu này. A Mộc đang bị xem nhẹ hoàn toàn không hiểu sắc lang là có ý gì, cũng ôm lấy bắp đùi Quản Bình cầu xin nàng cũng dạy hắn.
Chỉ có Từ Hòe, mới nhìn thấy uy hiếp ở trong mắt Quản Bình.
Là cảnh cáo hắn đừng có ý nghĩ bất chính đối với nàng sao?
Lần đầu động tâm liền đã gặp phải đả kích vô tình, trên mặt Từ Hòe có chút mất mặt, làm bộ nhìn về phía nơi khác che dấu tâm sự của mình.
Hắn không có ý nghĩ bắt nạt nàng, chỉ là thích mà thôi.
Đáng tiếc nàng không thích, lại còn chán ghét hắn đến mức phải uy hiếp, Từ Hòe cũng không dám làm như muội muội đã nói, mặt dày đi dây dưa.
Vì vậy trên đường về Từ gia, Quản Bình đã không còn cảm nhận được ánh mắt dòm ngó của nam nhân nữa, giống như hai vai vừa được bỏ hai túi gạo lớn, toàn thân thoải mái.
Ánh mắt Từ Hòe kiên định.
Ai dám trộm bạc của nàng, hắn phải đánh cho chúng răng rơi đầy đất!
Chưởng quỹ còn muốn ép giá, Quản Bình bèn cầm nhẫn muốn đi, chưởng quỹ vội vàng ngăn lại, sảng khoái đưa bạc.
Lý thị thấy vậy, sau khi rời khỏi liền kéo Quản Bình lại, bà hối hận nói: "Hay là cầm thấp hơn đi."
Cánh tay Quản Bình bị ôm trở nên cứng ngắc.
Cũng may Lý thị nói xong liền lặng lẽ buông tay ra .
Vừa vào trong chợ, vẫn là Lý thị đi chọn vải trước, Từ Thu Nhi dắt lấy Quản Bình mặt không chút thay đổi đi mua vật nhỏ nữ nhi thích. Ngưng Hương tâm sự nặng nề dắt đệ đệ đi bên trái đường muội, âm thầm trong đám người tìm kiếm bóng dáng Lục gia, không biết là nên hy vọng gặp hắn hay là không nên thấy hắn.
Từ Hòe đang gánh vác việc lớn, mặc kệ xung quanh nhiều người chen lấn, hắn vẫn thủy chung đi cách ba bước phía sau lưng Quản Bình.
Đầu vai đột nhiên bị người phía sau đụng vào, Từ Hòe nhíu mày quay lại, lúc xoay người đã thấy dưới ống tay áo của nam nhân phía sau có con dao găm ngắn nhỏ, lưỡi dao sắc bén, đang đi thẳng đến hà bao bên hông Quản Bình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"To gan!"
Vậy mà có ăn trộm thật!
Lửa giận nổi lên, Từ Hòe đẩy người bên cạnh ra, đưa tay liền muốn nắm tên trộm lại.
Nhưng mà không đợi hắn đụng với tên trộm, Quản Bình đã ra tay trước hắn một bước, thân thể thoáng chếch đi tránh lưỡi dao găm, tay phải chuyển một cái đã bắt lấy cổ tay tên trộm, tay trái đồng thời nắm lấy vai trái kẻ tặc kéo một cái, chỉ nghe rắc một tiếng, cánh tay phải của tên trộm bị nàng nắm lấy đã bị gãy ...
Dân chúng xung quanh trông thấy một màn này đều trợn to hai mắt, ngay cả tên trộm bị té trên đất cũng phải sững sờ một hồi lâu mới vụt bò dậy, như một con chuột chui lủi trong đám người. Có nhiều người đuổi theo, nhưng hầu như mọi người vẫn đứng tại chỗ, rối rít tán dương Quản Bình có bản lãnh, còn có người kêu nàng là nữ hiệp.
Quản Bình không thích bị người khác nhìn chăm chú, nàng dắt Từ Thu Nhi nhanh chóng rời đi, trước khi đi ánh mắt liếc sang Ngưng Hương một cái.
Ngưng Hương theo bản năng dắt đệ đệ đuổi theo.
Từ Hòe là người cuối cùng phản ứng kịp, trong lúc bước nhanh đuổi theo thì trong mắt vẫn tràn đầy khiếp sợ.
"Quản tỷ tỷ, có phải tỷ đã từng học võ không?"
Đến chỗ hẻo lánh, Từ Thu Nhi hưng phấn hỏi, ngay cả A Mộc đang sợ hãi Quản Bình ánh mắt cũng sáng lên, sùng bái nhìn nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngưng Hương không ngờ Bùi Cảnh Hàn lại phái "nha hoàn" lợi hại như thế đến đây, ánh mắt nàng phức tạp nhìn qua Quản Bình.
Trước khi ra tay Quản Bình đã nghĩ đến cái cớ, ánh mắt nàng quét qua tỷ muội Ngưng Hương, cuối cùng nhìn sang Từ Hòe, lần đầu tiên nàng nhìn hắn, lại thấy ánh mắt hắn vừa bất ngờ vừa khẩn trương, nàng thản nhiên nói: "Ta không có võ công, chỉ là trong lúc chạy nạn gặp được một vị cao nhân, lúc ấy có người muốn bắt nạt ta, hắn đã cứu ta, sau đó dạy hai ta chiêu, một chiêu đối phó với kẻ trộm tiền, một chiêu đối phó với kẻ sắc lang."
Nói đến phần sau ánh mắt quay trở về nhìn Từ Thu Nhi.
Ở trong mắt Từ Thu Nhi, lúc này Quản Bình mặc dù không cười, nhưng thoạt nhìn lại vô cùng gần gũi. Tiểu cô nương cao hứng cực kỳ, ôm cánh tay Quản Bình, năn nỉ nàng buổi chiều về nhà dạy nàng hai chiêu này. A Mộc đang bị xem nhẹ hoàn toàn không hiểu sắc lang là có ý gì, cũng ôm lấy bắp đùi Quản Bình cầu xin nàng cũng dạy hắn.
Chỉ có Từ Hòe, mới nhìn thấy uy hiếp ở trong mắt Quản Bình.
Là cảnh cáo hắn đừng có ý nghĩ bất chính đối với nàng sao?
Lần đầu động tâm liền đã gặp phải đả kích vô tình, trên mặt Từ Hòe có chút mất mặt, làm bộ nhìn về phía nơi khác che dấu tâm sự của mình.
Hắn không có ý nghĩ bắt nạt nàng, chỉ là thích mà thôi.
Đáng tiếc nàng không thích, lại còn chán ghét hắn đến mức phải uy hiếp, Từ Hòe cũng không dám làm như muội muội đã nói, mặt dày đi dây dưa.
Vì vậy trên đường về Từ gia, Quản Bình đã không còn cảm nhận được ánh mắt dòm ngó của nam nhân nữa, giống như hai vai vừa được bỏ hai túi gạo lớn, toàn thân thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro