Chương 253
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Trong tiểu viện nông gia có hai vị cô nương và một đứa nhỏ, Ngưng Hương vừa ngồi ở phía cửa bắc nhào bột vừa nhìn đệ đệ đang chơi ở chuồng gà, sau đó lại thấp giọng tán gẫu với Quản Bình đang ngồi trước bếp: "Trước đây ngươi ở Hầu phủ làm gì?"
Quản Bình vẫn im lặng.
Ngưng Hương cũng không mong đợi nàng trả lời, nhưng trong lúc cảm xúc nhất thời, nàng nhìn Quản Bình, sau đó lại quay mặt đi nói: "Ngươi biết Tố Nguyệt không? Ta cùng tỷ ấy vào phủ cùng nhau, giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Thế tử yêu thích chúng ta, đối với chúng ta nếu cứ đi theo thế tử còn có ngày bình yên sao? Cùng lắm là làm di nương, vận khí tốt thì giống như Chương phu nhân thế tử bình an vô sự, nhưng cũng chỉ bị nhốt trong viện nho nhỏ, muốn đi đâu trước tiên cũng phải hỏi chủ tử, đâu ra dáng vẻ của người làm chủ trong viện? Ta khuyên Tố Nguyệt cùng ta chuộc thân, nhưng nàng lại mắng ta không có lương tâm, phụ sủng ái của thế tử... Quản Bình, vài ngày nay nhìn thấy ngươi đi đi lại lại ở nhà chúng ta, ta nghĩ nếu ngươi là Tố Nguyệt thì hay biết mấy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm tỷ muội. Đáng tiếc ai có chí nấy, nàng không chịu theo ta về nhà, nhưng bây giờ xem ra nàng không chuộc thân cũng là chuyện tốt, đến khi thế tử trở về thì kết cục của ta là cái gì vẫn chưa biết."
Nàng không biết trong lúc Quản Bình mật báo cho Bùi Cảnh Hàn sẽ thế nói lại thế nào, nhưng Ngưng Hương chỉ muốn tận lực đẩy Tố Nguyệt xa khỏi việc này. Nàng nửa thật nửa giả nói cho Quản Bình, hy vọng nàng ta tin.
Quản Bình nhìn qua cửa giống như không nghe thấy.
Nếu như có thể lựa chọn, là thanh nhàn sống qua ngày hay vẫn muốn bôn ba mỗi ngày?
Ngưng Hương ít nhất còn có cơ hội lựa chọn, nàng ngay cả cơ hội cũng không có, biết sự tình càng nhiều càng khó thoát thân khỏi Hầu phủ.
Trầm mặc ăn xong cơm trưa, sau khi ăn xong hai tỷ đệ nghỉ trưa ở đông phòng, còn Quản Bình nằm ở tây phòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cả thôn trang dường như đều đã ngủ, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không có âm thanh nào khác, Quản Bình có chút buồn ngủ, nhưng vào lúc này nàng nghe thấy sau viện truyền đến âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như có vật nặng từ trên tường rớt xuống. Bên trong chuồng gà truyền đến một chút động tĩnh, sau đó chẳng mấy chốc lại bình phục.
Trộm sao?
Tháng bảy cuối thu nắng gắt, thời gian nghỉ trưa nông dân đều mở cửa phòng bếp, thông gió mát mẻ, kẻ tặc muốn vào trộm thì quả thật thông minh.
Người trong thôn thuần phác, người thành phố thì an bài người gác cổng bảo vệ trạch viện, nhưng trong thôn thì hoàn toàn không cần, cửa chính cả ngày đều mở, có khi đi ra ngoài thời gian ngắn thậm chí cũng không cần khóa , người nào to gan đến nỗi ban ngày còn đi trộm đồ? Chọn Từ gia, là do hắn lớn gan nhà ai cũng dám đi, hay là trước đó đã nắm rõ lai lịch Từ gia, biết hôm nay trong nhà chỉ có hai lớn một nhỏ các nàng?
Quản Bình lặng yên không một tiếng động bước xuống đất, nín thở đi tới trước rèm cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Trước cửa phòng bếp phía bắc rộng mở có một thân ảnh gầy gò đang rón ra rón rén, cả người mặc một bộ đồ màu xanh, môi hồng răng trắng, nhìn như người đọc sách. Hắn đang núp ở cửa nghiêng tai lắng nghe, đại khái là xác định người ở bên trong đã ngủ, người nọ liền bước vào cửa, trực tiếp nhìn về cửa phòng phía đông, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Quản Bình hiểu ngay tức khắc, người này hoàn toàn không biết bên tây phòng có nàng.
Ánh mắt vẫn theo dõi hắn, Quản Bình lặng lẽ chuyển sang mành kẽ hở bên kia, thấy đối phương đem cánh cửa phía nam đóng lại muốn làm chuyện xấu, từ khi đến Từ gia lần đầu tiên Quản Bình cười.
Rất tốt, hắn đóng cửa giúp nàng, như vậy khi nàng ra tay cũng không cần phải lo lắng bị người trong thôn đi ngang qua bắt gặp.
Người tới chính là Chương Hồng Lâm.
Hắn đã sớm tới đây rồi nhưng vẫn núp ở phía bên kia sông, sau đó bất chấp ánh mặt trời chói chang hắn thật nhanh chạy tới cửa sau Từ gia. Bởi vì bên cạnh nhà Từ gia ở phía cuối dãy nên không ai trông thấy hắn, Chương Hồng Lâm mặc dù là thư sinh nhưng trước đây cũng thường nghịch ngợm gây sự, cho nên đối với hắn chuyện trèo tường tiểu viện hắn nông gia là quá dễ dàng.
Quản Bình vẫn im lặng.
Ngưng Hương cũng không mong đợi nàng trả lời, nhưng trong lúc cảm xúc nhất thời, nàng nhìn Quản Bình, sau đó lại quay mặt đi nói: "Ngươi biết Tố Nguyệt không? Ta cùng tỷ ấy vào phủ cùng nhau, giống như tỷ muội ruột thịt vậy. Thế tử yêu thích chúng ta, đối với chúng ta nếu cứ đi theo thế tử còn có ngày bình yên sao? Cùng lắm là làm di nương, vận khí tốt thì giống như Chương phu nhân thế tử bình an vô sự, nhưng cũng chỉ bị nhốt trong viện nho nhỏ, muốn đi đâu trước tiên cũng phải hỏi chủ tử, đâu ra dáng vẻ của người làm chủ trong viện? Ta khuyên Tố Nguyệt cùng ta chuộc thân, nhưng nàng lại mắng ta không có lương tâm, phụ sủng ái của thế tử... Quản Bình, vài ngày nay nhìn thấy ngươi đi đi lại lại ở nhà chúng ta, ta nghĩ nếu ngươi là Tố Nguyệt thì hay biết mấy, chúng ta vẫn có thể tiếp tục làm tỷ muội. Đáng tiếc ai có chí nấy, nàng không chịu theo ta về nhà, nhưng bây giờ xem ra nàng không chuộc thân cũng là chuyện tốt, đến khi thế tử trở về thì kết cục của ta là cái gì vẫn chưa biết."
Nàng không biết trong lúc Quản Bình mật báo cho Bùi Cảnh Hàn sẽ thế nói lại thế nào, nhưng Ngưng Hương chỉ muốn tận lực đẩy Tố Nguyệt xa khỏi việc này. Nàng nửa thật nửa giả nói cho Quản Bình, hy vọng nàng ta tin.
Quản Bình nhìn qua cửa giống như không nghe thấy.
Nếu như có thể lựa chọn, là thanh nhàn sống qua ngày hay vẫn muốn bôn ba mỗi ngày?
Ngưng Hương ít nhất còn có cơ hội lựa chọn, nàng ngay cả cơ hội cũng không có, biết sự tình càng nhiều càng khó thoát thân khỏi Hầu phủ.
Trầm mặc ăn xong cơm trưa, sau khi ăn xong hai tỷ đệ nghỉ trưa ở đông phòng, còn Quản Bình nằm ở tây phòng, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cả thôn trang dường như đều đã ngủ, ngoại trừ tiếng ve kêu thì không có âm thanh nào khác, Quản Bình có chút buồn ngủ, nhưng vào lúc này nàng nghe thấy sau viện truyền đến âm thanh nhẹ nhàng vang lên, giống như có vật nặng từ trên tường rớt xuống. Bên trong chuồng gà truyền đến một chút động tĩnh, sau đó chẳng mấy chốc lại bình phục.
Trộm sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tháng bảy cuối thu nắng gắt, thời gian nghỉ trưa nông dân đều mở cửa phòng bếp, thông gió mát mẻ, kẻ tặc muốn vào trộm thì quả thật thông minh.
Người trong thôn thuần phác, người thành phố thì an bài người gác cổng bảo vệ trạch viện, nhưng trong thôn thì hoàn toàn không cần, cửa chính cả ngày đều mở, có khi đi ra ngoài thời gian ngắn thậm chí cũng không cần khóa , người nào to gan đến nỗi ban ngày còn đi trộm đồ? Chọn Từ gia, là do hắn lớn gan nhà ai cũng dám đi, hay là trước đó đã nắm rõ lai lịch Từ gia, biết hôm nay trong nhà chỉ có hai lớn một nhỏ các nàng?
Quản Bình lặng yên không một tiếng động bước xuống đất, nín thở đi tới trước rèm cửa, xuyên thấu qua khe cửa nhìn ra phía ngoài.
Trước cửa phòng bếp phía bắc rộng mở có một thân ảnh gầy gò đang rón ra rón rén, cả người mặc một bộ đồ màu xanh, môi hồng răng trắng, nhìn như người đọc sách. Hắn đang núp ở cửa nghiêng tai lắng nghe, đại khái là xác định người ở bên trong đã ngủ, người nọ liền bước vào cửa, trực tiếp nhìn về cửa phòng phía đông, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.
Quản Bình hiểu ngay tức khắc, người này hoàn toàn không biết bên tây phòng có nàng.
Ánh mắt vẫn theo dõi hắn, Quản Bình lặng lẽ chuyển sang mành kẽ hở bên kia, thấy đối phương đem cánh cửa phía nam đóng lại muốn làm chuyện xấu, từ khi đến Từ gia lần đầu tiên Quản Bình cười.
Rất tốt, hắn đóng cửa giúp nàng, như vậy khi nàng ra tay cũng không cần phải lo lắng bị người trong thôn đi ngang qua bắt gặp.
Người tới chính là Chương Hồng Lâm.
Hắn đã sớm tới đây rồi nhưng vẫn núp ở phía bên kia sông, sau đó bất chấp ánh mặt trời chói chang hắn thật nhanh chạy tới cửa sau Từ gia. Bởi vì bên cạnh nhà Từ gia ở phía cuối dãy nên không ai trông thấy hắn, Chương Hồng Lâm mặc dù là thư sinh nhưng trước đây cũng thường nghịch ngợm gây sự, cho nên đối với hắn chuyện trèo tường tiểu viện hắn nông gia là quá dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro