Chương 256
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Nghĩ đến phủ Trấn Viễn Hầu cao cao tại thượng, Chương Hồng Lâm cúi đầu, hít thở mấy hơi thật sâu rồi miễn cưỡng áp chế cơn đau đớn, hắn khó khăn đứng lên, khom người nhìn Quản Bình một cái, tận lực bình tĩnh hỏi Ngưng Hương, "Hương Nhi, nàng là ai?"
"Không quan hệ gì tới ngươi." Ngưng Hương lạnh lùng nói, "Chương Hồng Lâm, ta với ngươi cho dù có tình cảm huynh muội gì thì bắt đầu từ hôm nay không còn nữa, về sau ngươi đừng tới nhà ta nữa, càng không được gọi nhũ danh của ta, thừa dịp trước khi ta thay đổi chủ ý thì lập tức rời đi đi."
Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng khi thân thể chịu đả kích cùng tiền đồ bị uy hiếp, Chương Hồng Lâm cũng không còn tâm tư này nữa, hắn suy nghĩ một chút rồi khẩn cầu Ngưng Hương: "Hương... Biểu muội, ta sai rồi, cuộc thi sắp tới khiến ta áp lực quá lớn, buổi sáng uống chút rượu nên nhất thời làm chuyện hồ đồ. Ta thực sự biết sai rồi, về sau sẽ không tới quấy rầy muội nữa đâu, chỉ cầu biểu muội nể mặt cha ta bỏ qua cho ta, đừng nói cho thế tử được không?"
Trong lòng Ngưng Hương bực bội, chỉ ra ngoài cửa đuổi người.
Chương Hồng Lâm đầu đầy mồ hôi cầu xin lần nữa rồi mới rời đi.
Quản Bình đi theo ra ngoài quan sát hắn.
Ngưng Hương thấy Chương Hồng Lâm để quên chiếc khăn, lông mày nàng nhíu lại.
Quản Bình rất nhanh đã quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngưng Hương tâm tình phức tạp nói lời cảm ơn: "Cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi, ta..."
"Không cần cám ơn, ta chỉ làm theo lệnh thôi." Quản Bình đứng ở cửa, thấy Ngưng Hương nghe nàng nói xong liền cúi đầu, Quản Bình cũng rủ mắt, thật lâu mới thấp giọng khuyên nhủ: "Dung mạo ngươi xuất chúng, bên cạnh lại không có ai che chở, một khi gặp phải kẻ xấu rất có khả năng gặp chuyện không may. Thay vì đắc tội thế tử, không bằng đi theo hắn..."
Từ thái độ thế tử hao tâm tổn trí an bài nàng đến giám thị Ngưng Hương, ít nhất có thể thấy được thế tử đối với Ngưng Hương có vài phần thật lòng.
"Ngươi đừng nói nữa, ta thà rằng chết cũng sẽ không theo hắn." Ngưng Hương bình tĩnh ngắt lời nàng, ngẩng đầu, do dự một chút rồi cầu xin: "Quản cô nương, chuyện hôm nay ngươi có đừng nói cho thế tử được không? Hắn đã bị dạy dỗ tới như vậy rồi nên ta không muốn thế tử lại làm gì hắn nữa, nếu hắn gặp chuyện không may ta sợ cữu cữu ta không an lòng."
Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn hiểu lầm nàng cùng huynh trưởng Thẩm Từ Từ có tư tình, hắn nể mặt Thẩm Từ Từ nên chỉ mới âm thầm hãm hại người nọ ngã ngựa bị què chân, nếu để cho Bùi Cảnh Hàn biết Chương Hồng Lâm cố ý muốn làm nhục nàng, Ngưng Hương không biết Chương Hồng Lâm còn giữ được tính mạng hay không, đến lúc đó cữu cữu lại phải đau đớn chịu tang con...
Đương nhiên Ngưng Hương vô cùng hy vọng nàng tự mình đa tình, Bùi Cảnh Hàn sẽ không vì nàng đi trả thù, nhưng vạn nhất xảy ra thì sao?
Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của nàng, Quản Bình thần sắc lạnh lùng, "Nếu ta không nói, một khi thế tử nghe được từ trong miệng người khác, người chết chính là ta."
Mặt Ngưng Hương liền biến sắc, đem lời cầu khẩn còn lại từ nuốt xuống.
Mỗi người đều có khó xử của riêng mình, nàng không thể nào vì cữu cữu mà cưỡng bách Quản Bình mạo hiểm giúp đỡ.
Nhặt chiếc khăn mà Chương Hồng Lâm để quên vứt vào trong bếp lửa, Ngưng Hương quay trở về đông phòng, nhắm mắt lại nhưng không một chút buồn ngủ.
Buổi chiều đám người Lý thị trở về, Ngưng Hương cùng Quản Bình không ai đề cập đến chuyện Chương Hồng Lâm, giống như chưa từng có chuyện xảy ra.
Ngược lại ở Chương gia, Thôi thị thấy nhi tử không đạt được mục đích mà còn bị người khác bẻ gãy ngón tay, bà đau lòng vừa khóc vừa mắng, tuyên bố muốn đi tìm Ngưng Hương tính sổ thì bị Chương Hồng Lâm kịp thời giữ chặt, chịu đựng một bụng oán hận đem thiệt hại bên trong nói cho mẫu thân. Thôi thị lại không dám đắc tội phủ Trấn Viễn Hầu, nhưng lại không cam lòng nuốt một bụng oán ức, bà ta oán hận đập chén trà, "Chẳng lẽ buông tha nàng ta dễ vậy sao?"
Trong mắt Chương Hồng Lâm lóe qua một tia âm tàn, hắn nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ trên đất nói: "Nương yên tâm, chúng ta cứ xem tình thế trước, cho dù năm nay không báo được thù thì cũng sẽ có một ngày ta sẽ để cho nàng trả gấp bội."
Chỉ cần Ngưng Hương không nói cho Bùi Cảnh Hàn, hắn vẫn có thể thi tú tài đậu trạng nguyên, không vì cái gì khác, vì trở về trả thù nên hắn nhất định sẽ mang chức quan trở về, chờ sau này Bùi Cảnh Hàn đã quên nha hoàn Ngưng Hương này, hắn lại tìm nàng tính sổ, nàng chưa xuất giá càng tốt, cho dù là đã gả cho người khác hắn cũng muốn nàng nhà tan cửa nát!
Thôi thị cùng nhi tử đều nghĩ chung một ý tưởng, bà cắn răng dặn dò nhi tử, "Hồng Lâm hãy cố gắng thi thật tốt, chúng ta không cần dựa vào nàng!"
Chờ nhi tử thi đậu vượt qua mọi người, còn không có biện pháp đối phó với một nha hoàn cũ của Hầu phủ sao?
Chương Hồng Lâm nghiêm túc gật đầu, hai mẹ con lại thương lượng một phen, chạng vạng tối Chương Mãn bán giỏ trở về, Thôi thị chỉ nói lúc nhi tử giúp bà khiêng đá không cẩn thận bị đè gãy ngón tay. Chương Mãn hoàn toàn không biết được nguyên do trong đó, ông gấp đến độ lo lắng, buông giỏ trong tay cất bước đi vào sương phòng thăm con trai.
"Không quan hệ gì tới ngươi." Ngưng Hương lạnh lùng nói, "Chương Hồng Lâm, ta với ngươi cho dù có tình cảm huynh muội gì thì bắt đầu từ hôm nay không còn nữa, về sau ngươi đừng tới nhà ta nữa, càng không được gọi nhũ danh của ta, thừa dịp trước khi ta thay đổi chủ ý thì lập tức rời đi đi."
Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng khi thân thể chịu đả kích cùng tiền đồ bị uy hiếp, Chương Hồng Lâm cũng không còn tâm tư này nữa, hắn suy nghĩ một chút rồi khẩn cầu Ngưng Hương: "Hương... Biểu muội, ta sai rồi, cuộc thi sắp tới khiến ta áp lực quá lớn, buổi sáng uống chút rượu nên nhất thời làm chuyện hồ đồ. Ta thực sự biết sai rồi, về sau sẽ không tới quấy rầy muội nữa đâu, chỉ cầu biểu muội nể mặt cha ta bỏ qua cho ta, đừng nói cho thế tử được không?"
Trong lòng Ngưng Hương bực bội, chỉ ra ngoài cửa đuổi người.
Chương Hồng Lâm đầu đầy mồ hôi cầu xin lần nữa rồi mới rời đi.
Quản Bình đi theo ra ngoài quan sát hắn.
Ngưng Hương thấy Chương Hồng Lâm để quên chiếc khăn, lông mày nàng nhíu lại.
Quản Bình rất nhanh đã quay lại.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngưng Hương tâm tình phức tạp nói lời cảm ơn: "Cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi, ta..."
"Không cần cám ơn, ta chỉ làm theo lệnh thôi." Quản Bình đứng ở cửa, thấy Ngưng Hương nghe nàng nói xong liền cúi đầu, Quản Bình cũng rủ mắt, thật lâu mới thấp giọng khuyên nhủ: "Dung mạo ngươi xuất chúng, bên cạnh lại không có ai che chở, một khi gặp phải kẻ xấu rất có khả năng gặp chuyện không may. Thay vì đắc tội thế tử, không bằng đi theo hắn..."
Từ thái độ thế tử hao tâm tổn trí an bài nàng đến giám thị Ngưng Hương, ít nhất có thể thấy được thế tử đối với Ngưng Hương có vài phần thật lòng.
"Ngươi đừng nói nữa, ta thà rằng chết cũng sẽ không theo hắn." Ngưng Hương bình tĩnh ngắt lời nàng, ngẩng đầu, do dự một chút rồi cầu xin: "Quản cô nương, chuyện hôm nay ngươi có đừng nói cho thế tử được không? Hắn đã bị dạy dỗ tới như vậy rồi nên ta không muốn thế tử lại làm gì hắn nữa, nếu hắn gặp chuyện không may ta sợ cữu cữu ta không an lòng."
Kiếp trước Bùi Cảnh Hàn hiểu lầm nàng cùng huynh trưởng Thẩm Từ Từ có tư tình, hắn nể mặt Thẩm Từ Từ nên chỉ mới âm thầm hãm hại người nọ ngã ngựa bị què chân, nếu để cho Bùi Cảnh Hàn biết Chương Hồng Lâm cố ý muốn làm nhục nàng, Ngưng Hương không biết Chương Hồng Lâm còn giữ được tính mạng hay không, đến lúc đó cữu cữu lại phải đau đớn chịu tang con...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên Ngưng Hương vô cùng hy vọng nàng tự mình đa tình, Bùi Cảnh Hàn sẽ không vì nàng đi trả thù, nhưng vạn nhất xảy ra thì sao?
Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của nàng, Quản Bình thần sắc lạnh lùng, "Nếu ta không nói, một khi thế tử nghe được từ trong miệng người khác, người chết chính là ta."
Mặt Ngưng Hương liền biến sắc, đem lời cầu khẩn còn lại từ nuốt xuống.
Mỗi người đều có khó xử của riêng mình, nàng không thể nào vì cữu cữu mà cưỡng bách Quản Bình mạo hiểm giúp đỡ.
Nhặt chiếc khăn mà Chương Hồng Lâm để quên vứt vào trong bếp lửa, Ngưng Hương quay trở về đông phòng, nhắm mắt lại nhưng không một chút buồn ngủ.
Buổi chiều đám người Lý thị trở về, Ngưng Hương cùng Quản Bình không ai đề cập đến chuyện Chương Hồng Lâm, giống như chưa từng có chuyện xảy ra.
Ngược lại ở Chương gia, Thôi thị thấy nhi tử không đạt được mục đích mà còn bị người khác bẻ gãy ngón tay, bà đau lòng vừa khóc vừa mắng, tuyên bố muốn đi tìm Ngưng Hương tính sổ thì bị Chương Hồng Lâm kịp thời giữ chặt, chịu đựng một bụng oán hận đem thiệt hại bên trong nói cho mẫu thân. Thôi thị lại không dám đắc tội phủ Trấn Viễn Hầu, nhưng lại không cam lòng nuốt một bụng oán ức, bà ta oán hận đập chén trà, "Chẳng lẽ buông tha nàng ta dễ vậy sao?"
Trong mắt Chương Hồng Lâm lóe qua một tia âm tàn, hắn nhìn chằm chằm mảnh sứ vỡ trên đất nói: "Nương yên tâm, chúng ta cứ xem tình thế trước, cho dù năm nay không báo được thù thì cũng sẽ có một ngày ta sẽ để cho nàng trả gấp bội."
Chỉ cần Ngưng Hương không nói cho Bùi Cảnh Hàn, hắn vẫn có thể thi tú tài đậu trạng nguyên, không vì cái gì khác, vì trở về trả thù nên hắn nhất định sẽ mang chức quan trở về, chờ sau này Bùi Cảnh Hàn đã quên nha hoàn Ngưng Hương này, hắn lại tìm nàng tính sổ, nàng chưa xuất giá càng tốt, cho dù là đã gả cho người khác hắn cũng muốn nàng nhà tan cửa nát!
Thôi thị cùng nhi tử đều nghĩ chung một ý tưởng, bà cắn răng dặn dò nhi tử, "Hồng Lâm hãy cố gắng thi thật tốt, chúng ta không cần dựa vào nàng!"
Chờ nhi tử thi đậu vượt qua mọi người, còn không có biện pháp đối phó với một nha hoàn cũ của Hầu phủ sao?
Chương Hồng Lâm nghiêm túc gật đầu, hai mẹ con lại thương lượng một phen, chạng vạng tối Chương Mãn bán giỏ trở về, Thôi thị chỉ nói lúc nhi tử giúp bà khiêng đá không cẩn thận bị đè gãy ngón tay. Chương Mãn hoàn toàn không biết được nguyên do trong đó, ông gấp đến độ lo lắng, buông giỏ trong tay cất bước đi vào sương phòng thăm con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro