Chương 262
Tiếu Giai Nhân
2024-11-21 12:09:41
Ngưng Hương khó hiểu, sau đó liền thấy tên nam nhân Nghiêm Kính kia đứng phía sau Lục Thành, ánh mắt nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt kia dường như là muốn xác nhận cái gì. Tim Ngưng Hương đột nhiên đập nhanh hơn, vừa thẹn vừa cáu, lập tức quay đầu, đưa lưng về phía bọn họ.
"Ngươi dám lừa ta, nhìn người ta vừa ý ngươi khi nào vậy?"
Nghiêm Kính nhìn bóng lưng Ngưng Hương chăm chú, trong đầu là khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương, hắn bị Lục Thành chọt một cái mới kịp thời thu hồi ánh mắt, nói nhỏ với Lục Thành, vừa nói lại vừa muốn qua đó nhìn cho rõ Ngưng Hương.
Lục Thành bước tới trước đối mặt với hắn, trong mắt đầy ý cảnh cáo, "Ngươi tới đây để giúp ta làm việc?"
Nghiêm Kính trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, không phục nhìn chằm chằm Lục Thành, "Sao ngươi lại tốt số tới vậy hả? Nguyên một đám cô nương như thiên tiên dường như đều thích ngươi? Ngươi không phải so với ta chỉ hơn được cặp mắt câu dẫn người sao? Nói về tiền công ngươi còn không bằng ta."
Bản lãnh quản lý cây ăn quả là gia truyền nhà hắn, lão cha thấy nhi tử bản lãnh đã học tốt liền đem vị trí đại quản sự vườn hạt dẻ cấp cho hắn, còn ông tự đi mở một cửa hàng hỏ, hai người cùng nhau kiếm tiền, bởi vậy nên ngày trôi qua ngày không tệ.
Lục Thành khinh thường đấu võ mồm với hắn, chỉ cười không nói.
Nghiêm Kính vốn còn muốn hạ thấp Lục Thành vài câu, chợt thấy cô nương tướng mạo xinh đẹp đối diện từ trên cây nhảy xuống, ôm trái cây đi về phía bên này, khuôn mặt trắng trẻo, mắt hạnh như nước trong veo, lại cùng cha con Lục Thành có vài phần tương tự. Trong lòng hắn không hiểu sao nhảy dựng lên, vụng trộm hỏi Lục Thành, "Ai vậy? Có chủ chưa?"
Lục Thành quay đầu lại nhìn.
"Lục đại ca không làm việc sao?" Khuôn mặt Từ Thu Nhi tươi cười trêu ghẹo hắn, "Chẳng lẽ muốn ngồi không giống A Nam sao?"
"Ta đi làm ngay." Lục Thành cười nói, nói xong hướng về phía Nghiêm Kính nháy mắt, ý muốn hắn đi cùng mình.
Nghiêm Kính làm bộ như không thấy, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi cười, "Nàng là muội muội nào của Lục Thành vậy, sao ta chưa từng thấy muội nhỉ?"
Từ Thu Nhi biết hắn, nhưng nàng không thừa nhận, thấy nam nhân rõ ràng có ý trêu chọc mình, Từ Thu Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, ngồi xổm xuống trêu chọc A Nam, cầm trái cây từ nãy giờ dấu phía sau lưng ra, "A Nam nhìn đi, Thu cô cô hái được một quả rất đỏ nè, A Nam hôn cô cô một cái đi rồi cô cô đưa cho A Nam nha."
Nàng nắm cái cuống cố ý lắc lư trước mặt A Nam.
Trái cây vừa tròn lại vừa đỏ, quả thực rất đẹp mắt.
A Nam chăm chú nhìn, rõ ràng đã động tâm.
Từ Thu Nhi cười đưa mặt đi tới gần, A Nam lại lui về phía sau trốn, bé nhìn quả dưới gốc cây nương đang đứng, đưa ngón tay chỉ nương nói: "Cô cô cho!"
Từ Thu Nhi nhịn xuống cơn tức, tiếp tục cười dỗ bé, "Qủa của Hương cô cô không đỏ bằng của ta đâu!"
A Nam lúc đầu còn do dự, bây giờ chê nàng đáng ghét, bé đứng lên trốn sau lưng phụ thân.
Từ Thu Nhi tức giận đuổi theo tiểu tử thúi, không hiểu tiểu tử này không chịu cho nàng ôm.
Nghiêm Kính quét mắt qua cac trưởng bối đang vội hái trái cây, hắn không xem Lục Thành là người lạ, hắn cúi đầu điều chỉnh nụ cười nhìn tiểu cô nương tuổi còn chưa lớn, "A Nam không lạ gì trái cây nàng đưa đâu, nhưng có lẽ chưa từng thấy qua ai da mặt dày đòi hôn như vậy."
"Ai cần ngươi lo!" Từ Thu Nhi hung dữ ngẩng đầu, trừng mắt nói, nàng cùng A Nam chơi đùa, hắn chen miệng vào gì?
Tiểu cô nương mắt hạnh trừng tròn trịa , khuôn mặt so với trái cây còn dễ nhìn hơn, Nghiêm Kính càng nhìn càng thích, nhẹ giọng nói: "Ta khát, A Nam không cần, vậy nàng đem trái cây cho ta đi, về phần hôn nàng..."
Còn chưa nói hết đã bị Lục Thành mượn giỏ che lấp, hung hăng đạp một cước.
Nghiêm Kính khoa trương hít vào một hơi, nhưng chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn Từ Thu Nhi muốn bùng nổ tức giận, hắn cười ha ha, chạy nhanh vào sâu vườn trái cây, "Các ngươi hái nhanh lên, ta vào bên trong xem một chút!"
"Thu Nhi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chọc muội vậy thôi nhưng tính cách không xấu." Lục Thành ôm nhi tử, thấp giọng trấn an cô nương đang tức đỏ mặt.
"Như thế mà còn không gọi là xấu sao?" Đầu sỏ gây nên chuyện đã chạy, Từ Thu Nhi đem cơn tức giận chuyển sang Lục Thành, oán hận trừng mắt hắn, "Huynh cảm thấy hắn không xấu, vậy là giải thích rõ hai người các huynh chính là cùng một loại mặt hàng, hừ, lát nữa muội sẽ mách cho tỷ tỷ, để cho nàng tỉnh ngủ, đừng để bị huynh lừa!"
Mắng xong liền quay đầu bước đi, quả thực hướng đi về phía Ngưng Hương.
Lục Thành vội vã đuổi theo, há mồm nói dối, "A Nam mau chịu tội với Thu cô cô đi, lần sau còn dám keo kiệt với Thu cô cô..."
Từ Thu Nhi khó tin xoay người, Lục Thành vội vàng nhỏ giọng nhận sai, sợ tiểu cô nương thực sự đi nói lung tung cho người yêu.
Hai người này cứ xầm xì nói nhỏ , Ngưng Hương nhịn không được nghiêng đầu nhìn.
A Nam thấy vậy sợ nương giận, lớn tiếng thanh minh cho bản thân, "Không keo kiệt!"
"Ngươi dám lừa ta, nhìn người ta vừa ý ngươi khi nào vậy?"
Nghiêm Kính nhìn bóng lưng Ngưng Hương chăm chú, trong đầu là khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu cô nương, hắn bị Lục Thành chọt một cái mới kịp thời thu hồi ánh mắt, nói nhỏ với Lục Thành, vừa nói lại vừa muốn qua đó nhìn cho rõ Ngưng Hương.
Lục Thành bước tới trước đối mặt với hắn, trong mắt đầy ý cảnh cáo, "Ngươi tới đây để giúp ta làm việc?"
Nghiêm Kính trả lời râu ông nọ cắm cằm bà kia, không phục nhìn chằm chằm Lục Thành, "Sao ngươi lại tốt số tới vậy hả? Nguyên một đám cô nương như thiên tiên dường như đều thích ngươi? Ngươi không phải so với ta chỉ hơn được cặp mắt câu dẫn người sao? Nói về tiền công ngươi còn không bằng ta."
Bản lãnh quản lý cây ăn quả là gia truyền nhà hắn, lão cha thấy nhi tử bản lãnh đã học tốt liền đem vị trí đại quản sự vườn hạt dẻ cấp cho hắn, còn ông tự đi mở một cửa hàng hỏ, hai người cùng nhau kiếm tiền, bởi vậy nên ngày trôi qua ngày không tệ.
Lục Thành khinh thường đấu võ mồm với hắn, chỉ cười không nói.
Nghiêm Kính vốn còn muốn hạ thấp Lục Thành vài câu, chợt thấy cô nương tướng mạo xinh đẹp đối diện từ trên cây nhảy xuống, ôm trái cây đi về phía bên này, khuôn mặt trắng trẻo, mắt hạnh như nước trong veo, lại cùng cha con Lục Thành có vài phần tương tự. Trong lòng hắn không hiểu sao nhảy dựng lên, vụng trộm hỏi Lục Thành, "Ai vậy? Có chủ chưa?"
Lục Thành quay đầu lại nhìn.
"Lục đại ca không làm việc sao?" Khuôn mặt Từ Thu Nhi tươi cười trêu ghẹo hắn, "Chẳng lẽ muốn ngồi không giống A Nam sao?"
"Ta đi làm ngay." Lục Thành cười nói, nói xong hướng về phía Nghiêm Kính nháy mắt, ý muốn hắn đi cùng mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghiêm Kính làm bộ như không thấy, nhìn chằm chằm Từ Thu Nhi cười, "Nàng là muội muội nào của Lục Thành vậy, sao ta chưa từng thấy muội nhỉ?"
Từ Thu Nhi biết hắn, nhưng nàng không thừa nhận, thấy nam nhân rõ ràng có ý trêu chọc mình, Từ Thu Nhi trừng mắt liếc hắn một cái, ngồi xổm xuống trêu chọc A Nam, cầm trái cây từ nãy giờ dấu phía sau lưng ra, "A Nam nhìn đi, Thu cô cô hái được một quả rất đỏ nè, A Nam hôn cô cô một cái đi rồi cô cô đưa cho A Nam nha."
Nàng nắm cái cuống cố ý lắc lư trước mặt A Nam.
Trái cây vừa tròn lại vừa đỏ, quả thực rất đẹp mắt.
A Nam chăm chú nhìn, rõ ràng đã động tâm.
Từ Thu Nhi cười đưa mặt đi tới gần, A Nam lại lui về phía sau trốn, bé nhìn quả dưới gốc cây nương đang đứng, đưa ngón tay chỉ nương nói: "Cô cô cho!"
Từ Thu Nhi nhịn xuống cơn tức, tiếp tục cười dỗ bé, "Qủa của Hương cô cô không đỏ bằng của ta đâu!"
A Nam lúc đầu còn do dự, bây giờ chê nàng đáng ghét, bé đứng lên trốn sau lưng phụ thân.
Từ Thu Nhi tức giận đuổi theo tiểu tử thúi, không hiểu tiểu tử này không chịu cho nàng ôm.
Nghiêm Kính quét mắt qua cac trưởng bối đang vội hái trái cây, hắn không xem Lục Thành là người lạ, hắn cúi đầu điều chỉnh nụ cười nhìn tiểu cô nương tuổi còn chưa lớn, "A Nam không lạ gì trái cây nàng đưa đâu, nhưng có lẽ chưa từng thấy qua ai da mặt dày đòi hôn như vậy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ai cần ngươi lo!" Từ Thu Nhi hung dữ ngẩng đầu, trừng mắt nói, nàng cùng A Nam chơi đùa, hắn chen miệng vào gì?
Tiểu cô nương mắt hạnh trừng tròn trịa , khuôn mặt so với trái cây còn dễ nhìn hơn, Nghiêm Kính càng nhìn càng thích, nhẹ giọng nói: "Ta khát, A Nam không cần, vậy nàng đem trái cây cho ta đi, về phần hôn nàng..."
Còn chưa nói hết đã bị Lục Thành mượn giỏ che lấp, hung hăng đạp một cước.
Nghiêm Kính khoa trương hít vào một hơi, nhưng chống lại khuôn mặt nhỏ nhắn Từ Thu Nhi muốn bùng nổ tức giận, hắn cười ha ha, chạy nhanh vào sâu vườn trái cây, "Các ngươi hái nhanh lên, ta vào bên trong xem một chút!"
"Thu Nhi đừng nghe hắn nói bậy, hắn chọc muội vậy thôi nhưng tính cách không xấu." Lục Thành ôm nhi tử, thấp giọng trấn an cô nương đang tức đỏ mặt.
"Như thế mà còn không gọi là xấu sao?" Đầu sỏ gây nên chuyện đã chạy, Từ Thu Nhi đem cơn tức giận chuyển sang Lục Thành, oán hận trừng mắt hắn, "Huynh cảm thấy hắn không xấu, vậy là giải thích rõ hai người các huynh chính là cùng một loại mặt hàng, hừ, lát nữa muội sẽ mách cho tỷ tỷ, để cho nàng tỉnh ngủ, đừng để bị huynh lừa!"
Mắng xong liền quay đầu bước đi, quả thực hướng đi về phía Ngưng Hương.
Lục Thành vội vã đuổi theo, há mồm nói dối, "A Nam mau chịu tội với Thu cô cô đi, lần sau còn dám keo kiệt với Thu cô cô..."
Từ Thu Nhi khó tin xoay người, Lục Thành vội vàng nhỏ giọng nhận sai, sợ tiểu cô nương thực sự đi nói lung tung cho người yêu.
Hai người này cứ xầm xì nói nhỏ , Ngưng Hương nhịn không được nghiêng đầu nhìn.
A Nam thấy vậy sợ nương giận, lớn tiếng thanh minh cho bản thân, "Không keo kiệt!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro